Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 84: Người tới sau

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Giọng nói này là của một người trung niên, nghe rất ngang tàn, bá đạo. Tôi và bác Diệp đều sững người khi nghe thấy cái giọng điệu kiểu này. Chúng tôi thật sự không ngờ kẻ ngoại lai này lại dám tới trại của người Cổ Miêu rồi ăn nói ngang ngược như vậy?
Đối mặt với người Cổ Miêu, trốn còn chẳng nổi, càng không nói tới việc trêu ngươi bọn họ. Cái tên dám nói chuyện ngang ngược này, nếu đầu không có vấn đề thì chắc chắn thực lực cũng không phải dạng vừa.
Tôi và bác Diệp trốn sau cái cây khô, không dám trèo lên. Phía trên trống trơn, không có chỗ nào để che chắn. Nhưng sau khi tiên linh bà thực hiện nghi lễ tam tế của người Miêu thì cái cây khô này đã nảy ra chút mầm xanh.
Sau khi trốn kỹ rồi, tôi mới thò đầu ra nhìn. Tôi thấy có tầm mười người đang đứng đôi co với đám người tiên linh bà.
Phục trang của bọn họ đều giống nhau, là đạo phục. Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng ông ta. Còn có một người đứng sau người đàn ông trung niên đó, khi nhìn thấy bóng lưng hắn ta, tôi có một cảm giác rất quen thuộc.
Tôi còn đang suy nghĩ về người này thì bác Diệp đột nhiên lên tiếng:
"Là Bạch Viêm, gia chủ Bạch gia ở huyện thành các cậu.
Gia chủ Bạch gia? Cũng chính là cha ruột của Bạch Thừa Chí, người đã bị Tả Âm hại chết. Nghĩ tới đây, tôi lập tức nghĩ ra bóng lưng của kẻ kia, đó chính là Tả Âm.
Bạch Viêm tới tìm tôi, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do Tả Âm giở trò, nói tôi và Tử Long hại chết con trai của ông ta, nên bây giờ ông ta tới tìm chúng tôi báo thù.
Tả Âm nhận ra thân phận của tôi. Gã lại là đồ đệ của Chu Bát Tự. Giờ đây tôi đã biết Chu Bát Tự vẫn còn sống, vậy thì chắc chắn bọn chúng cũng sẽ không tha cho tôi.
Hơn nữa, hình như Diệp Thiếu Khanh cũng có liên quan tới Chu Bát Tự. Nói cách khác, lần hành động này của chúng tôi là do Diệp Thiếu Khanh để lộ ra nên bọn chúng mới đuổi theo được tới đây.
Thảo nào Diệp Thiếu Khanh lại bảo tôi trốn đi.
Đúng lúc này, tiên linh bà đột nhiên lên tiếng, hơn nữa còn nói tiếng phổ thông:
"Tộc Cổ Miêu chúng ta vẫn luôn sống trong thập vạn đại sơn, không qua lại với người ngoài bao giờ. Không phải tộc Cổ Miêu chúng tôi sợ các người mà là chúng tôi không muốn tranh chấp, gây nên thương vong không đáng có. Giờ các người tới địa bàn của chúng tôi, lại ăn nói ngông cuồng, còn hùng hổ dọa người. Các người không sợ tới đây rồi thì không còn đường trở về sao?"
Giọng nói của tiên linh bà đầy khí phách nhưng hình như Bạch Viêm đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Ông ta cười ha ha, nói giọng khinh thường:
"Tôi nói rồi, tôi không muốn xảy ra tranh chấp với các người. Tôi chỉ muốn các người giao ra hai người, chúng tôi sẽ đưa bọn chúng đi ngay."
"Ha ha..."
Tiên linh bà cười lạnh lùng: "Trước hết, trại chúng tôi không có người mà các ông cần. Thứ hai, trại Cổ Miêu càng không phải chỗ các người muốn tới là tới."
"Xem ra các người không có ý định giao người ra. Vậy đừng có trách bọn tôi."
Người mở miệng lần này chính là Tả Âm. Gã đi về phía trước hai bước, nhìn tiên linh bà, nói:
"Nghe nói Cổ Miêu các người ngoài dưỡng cổ còn biết tà thuật. Hôm nay tôi cũng muốn thử xem sao! Người của Bạch gia nghe lệnh, giết cho ta, không chừa lại một mống dù là già trẻ hay gái trai!"
Tả Âm vừa ra lệnh, hơn mười đệ tử của Bạch gia bèn rút ra kiếm đồng tiền. Những thanh kiến này đã được sửa lại, không còn là loại chỉ xâu các đồng tiền lại với nhau như trước nữa.
Trước đây kiếm đồng tiền chỉ có thể làm ma quỷ bị thương, không thể khiến người bị thương. Còn kiếm đồng tiền hiện tại là loại đã đúc toàn bộ các đồng tiền ngũ đế vào trong thân kiếm sắc bén, không chỉ đánh được quỷ mà còn có thể giết người.
Sau khi đám người Bạch gia rút kiếm đồng tiền ra, tiên linh bà cũng vung tay. Bà ta nói một câu Miêu ngữ, những dũng sĩ người Miêu cường tráng trẻ tuổi cũng đồng loại rút con dao lưỡi cong ra.
Cũng không biết ai hét lên một tiếng "giết", người của hai bên lập tức lao vào nhau đầy dũng mãnh. Tiếng đao kiếm va chạm vang lên không ngừng, phá vỡ hoàn toàn buổi đêm của trại Cổ Miêu.
"Tôi biết rõ Bạch Viêm, nhát gan sợ chuyện. Dù người của Đạo môn tìm tới tận cửa Bạch gia thì hắn cũng sẽ cầu hòa chứ đừng nói gì tới việc tìm tới tận trại Cổ Miêu. Hôm nay, hắn to gan như vậy, có lẽ Tả Âm đã nói khích hắn! Với tuổi tác của Tả Âm, có thể tính kế được như vậy, cũng thật là lợi hại! Đúng là thứ đáng sợ không phải ma quỷ hay tà thuật, mà là lòng người!"
Bác Diệp nhìn Tả Âm, thở dài.
Tôi hiểu rõ nhất về thủ đoạn của Tả Âm, không chỉ nham hiểm mà còn cực kỳ xảo trá. Lần trước để gã chạy mất, lần này tôi sẽ không để gã sống sót mà rời khỏi đây nữa.
Dù sao, hai tay của gã và Chu Bát Tự cũng nhuốm đầy máu của gia đình tôi!
Có tính toán vậy rồi, tôi bèn nhìn bác Diệp, nói:
"Bác Diệp, lát nữa bác đi tìm Tử Long và Diệp Đường. Tả Âm giao cho cháu. Cháu phải giết chết gã!"
"Được!"
Bác Diệp không hỏi nguyên nhân. Bác ấy có thể điều tra ra được thân thế của tôi, đương nhiên sẽ biết được những chuyện xảy ra ở thôn Ma Câu. Bác ấy gật đầu, chỉ nhắc nhở tôi hãy cẩn thận.
Sau đó, bác ấy cũng chạy đi tìm người. Diệp gia có chú pháp liên lạc bí mật. Lúc trước, khi gặp âm binh ở thôn Hưởng Thủy, tôi đã nhìn thấy Diệp Đường sử dụng một lần.
Bác Diệp vừa đi, Bạch Viêm cũng vừa hay lên tiếng:
"Trước giờ tôi vẫn thường được nghe những tin đồn về Cổ Miêu. Giờ nếu được gặp, tôi cũng muốn được lãnh giáo một phen."
Dứt lời, tôi thấy Bạch Viêm đi về phía tiên linh bà. Tiên linh bà căn bản không coi ông ta ra gì. Hai ông lão đứng bên cạnh bà ta đã đứng ra.
Tôi quan sát cuộc chiến đấu của bọn họ. Người Miêu rất mạnh mẽ, có thể nói là những dũng sĩ thiện chiến, nhưng người của Bạch gia cũng không phải người thường. Dù sao họ là người tu đạo, bản lĩnh cũng sẽ không quá kém.
Thực lực của hai bên ngang nhau. Họ vẫn chỉ đang dùng võ thuật, chưa sử dụng tới đạo thuật và cổ thuật. Trong thời gian ngắn, đúng là rất khó phân thắng bại.
Nhưng cách ra đòn của Bạch Viêm đã khiến tôi chú ý. Đối thủ của ông ta là hai người già mặc áo choàng đen, cũng chính là hộ vệ bên cạnh tiên linh bà.
Hai người già mặc áo choàng đen cũng có hai quải trượng đầu lâu trong tay. Họ rất trầm tính, không nói một câu nào, không khác gì hai cây cổ thụ đứng trước mặt Bạch Viêm, sừng sững như tùng.
Bạch Viêm ra tay trước. Ông ta hét lên một tiếng, lao người về phía trước, hai tay cùng tung chưởng, đập thẳng về phía hai người già kia.
Chiêu này chỉ để thăm dò, chẳng ai vừa ra tay đã dùng sát chiêu. Hai người già giơ quải trượng, đỡ hai chưởng của Bạch Viêm. Một tiếng "bộp" nặng nề vang lên. Ba người đồng loạt lùi lại sau vài bước.
Hai người già vừa giữ được thăng bằng thì ngay lập tức đồng thời lao lên. Quải trượng của hai người đánh thẳng vào Bạch Viêm, phối hợp rất nhịp nhàng, tấn công phía trên và dưới của ông ta.
Bạch Viêm gặp chiêu phá chiêu, lúc đầu còn chặn được, nhưng sau khi đòn tấn công của hai ông già trở nên mạnh hơn thì ông ta không còn ứng phó nổi nữa.
Bạch Viêm chỉ cầm cự được tầm hơn hai mươi chiêu đã rơi xuống thế hạ phong. Ông ta chặn được một quải trượng thì quải trượng của ông già còn lại đã đánh vào ngực của ông ta. Lồng ngực bị đánh mạnh một gậy, miệng Bạch Viêm phụt ra máu tươi, người cũng lùi lại mấy bước.
Khi ông ta lùi lại, tôi thấy hai chân ông ta đạp mạnh xuống đất, cơ thể chùng xuống, hai tay nhanh chóng kết đạo ấn.
Ông ta kết ấn thái cực, nhưng đạo hạnh của ông ta quá kém nên tốc độ kết ấn cũng rất chậm. Ấn Thái cực chưa kết xong thì hai ông già kia đã lao tới. Quải trượng trong tay họ đồng thời đâm về phía ngực Bạch Viêm.
Bạch Viêm hoảng hốt, dù ấn Thái cực vẫn chưa thành hình nhưng cũng đã đẩy ra một cách miễn cưỡng. Một luồng khí tức yếu ớt đánh lên quải trượng đầu lâu, loáng thoáng làm giảm bớt thế công của hai người già kia.
Đúng vào giây phút đó, tôi thấy trên quải trượng đột nhiên xuất hiện hai điểm màu đỏ, giống như bên trong có thứ gì đó vừa mở mắt.
Bạch Viêm không ngốc. Ông ta cũng chú ý tới điều này, lập tức quay đầu bỏ chạy, đồng thời cầu cứu Tả Âm:
"Chú Tả, cứu tôi!"
"Được thôi!"
Tả Âm cười lạnh lùng, vọt lên ngay tức thì. Tôi tưởng gã định cứu Bạch Viêm, nào ngờ, gã xông tới đập một phát vào lưng Bạch Viêm, khiến ông ta lao dúi dụi về phía trước, lảo đảo mấy bước.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi thấy có hai con cổ trùng Tam Thi lóe đỏ bay ra từ đầu lâu trên quải trượng của hai ông già.
Cổ trùng bay tới mặt Bạch Viêm, chui ngay vào người ông ta chỉ trong nháy mắt. Chỉ mất mấy giây, Bạch Viêm đã ngã nhào xuống đất, lăn lộn đau đớn.
Cơ thể ông ta khô héo với tốc độ cực nhanh, giống hệt như lần sư phụ Tiêu Dao Tử bị trúng cổ độc Tam Thi năm đó.
"Cứu...Cứu...Tôi..."
Bạch Viêm ngã xuống đất, chìa tay về phía Tả Âm kêu cứu. Ông ta định bò tới nhưng không thể nhúc nhích nổi, thoắt cái cơ thể ông ta đã héo khô.
Cả quá trình cũng chỉ khoảng chừng mười giây. Ông ta đã hoàn toàn biến thành một cái xác khô, chết thẳng cẳng.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là, ngay khi Bạch Viêm chết, biến thành xác khô thì Tả Âm lại lao lên, cắn rách ngón trỏ, chấm lên trán của Bạch Viêm một cái, để lại một vết máu.
Tôi nhận ra pháp thuật này, Tả Âm đang phong hồn! Nhưng... Rốt cuộc gã định làm gì?

Bình Luận

0 Thảo luận