Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 82: Cô gái đáng yêu

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Thấy có người mở cửa gác canh, tôi cũng không quay đầu lại nhìn xem là ai. Nhưng tôi hiểu, không cần biết người đó là ai, chỉ cần là người Cổ Miêu thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn!
Lúc cứu bác Diệp ra khỏi nhà lao, tôi không nhìn thấy Tử Long và Diệp Đường. Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, ngay cả thời gian để tôi hỏi thăm tung tích của bọn họ cũng không có.
Bác Diệp sắp không gắng gượng được nữa, nọc độc rắn đã ngấm sâu vào trong cơ thể, bác ấy phải dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của mình mới giữ lại được chút hơi tàn.
Tôi nhìn bác Diệp, à không, nên gọi bác là Hà Âm Dương, có vẻ bác đã muốn buông xuôi nhưng tôi càng ra sức kéo bác đi, vừa đi vừa nói: "Bác Diệp, bác là sư đệ của ông nội cháu, cháu sẽ không bỏ rơi bác đâu. Nếu đi thì chúng ta cùng đi!"
"Chưởng môn, đừng lo cho bác! Cháu đi đi, bác sẽ ở lại giữ chân kẻ vào đây. Có liều cái mạng già này bác cũng phải để cháu thoát ra ngoài!" Bác Diệp bắt ngược lại lấy tay tôi, gằn từng tiếng.
Tôi lắc đầu, hô lên: "Hà Âm Dương, cháu là Chưởng môn của bác, bác phải nghe lời cháu, phải sống sót rời khỏi đây với cháu! Năm đó ông nội cháu có thể cứu bác, cháu cũng có thể!"
Nói xong, tôi đỡ bác ấy đi về phía cửa. Chỉ trong có một hai phút, cửa gác canh lại vang lên hai tiếng cọt kẹt, cửa đã bị đóng lại!
Chết tiết!
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi chửi thề một câu, lấy thước trấn hồn ra, chuẩn bị sẵn tinh thần. Nếu như đã khó ra ngoài, vậy thì mở đường máu xông ra!
Nhưng lúc quay đầu, tôi chợt sững lại vì ngạc nhiên. Bởi xuất hiện trước mắt tôi không phải những kẻ hung thần ác sát trong tộc Cổ Miêu, mà là một cô gái trẻ.
Mới nhìn qua thì tôi vẫn chưa nhận ra, nhưng ngay sau đó tôi đã nhớ ra được, đây chính là cô gái bị tôi đánh ngất ở bờ sông, trên người cô ấy còn đang mặc quần áo của tôi. Mà trên người tôi cũng đang mặc trang phục người Miêu của cô ấy.
Sau khi nhận ra cô ấy, tôi mới giật mình hoảng hốt, cô ấy đã tỉnh lại, vậy người yêu của cô ấy cũng đã tỉnh lại. Bọn họ chắc chắn đến đây để báo tin cho tiên linh bà, quả này không xong rồi!
"Cô gái à, tôi không muốn giết cô, chỉ mong cô có thể cho chúng tôi đường sống!" Tôi không biết cô ấy có thể nghe hiểu hay không, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Cực chẳng đã, vì tôi và cả bác Diệp, tôi nhất định phải giết cô ấy.
Khi cô ấy nhìn thấy tôi cũng có vẻ giật mình, nhưng rồi lại mỉm cười ngay lập tức, một nụ cười rất thuần khiết động lòng người. Nhưng ngay sau đó, cô ấy dần dần bước về phía tôi.
Tôi giơ ngang cây thước trấn hồn chặn trước mặt, miệng uy hiếp: "Cô gái, cô đừng ép tôi!"
Tôi gằn giọng xuống, khiến cô gái Miêu tộc này bị dọa sợ, lùi về sau vài bước, không ngừng lắc đầu. Tôi nghệt mặt ra, sau đó nhìn thấy cô ấy móc từ trong túi ra một bọc giấy nhỏ, không biết bên trong đựng cái gì.
Trong lúc tôi còn chưa hiểu gì, cô ấy đã đi tới, ngồi xổm bên cạnh bác Diệp, mở bọc giấy ra, cho bác Diệp ăn thứ bột trắng bên trong.
Bác Diệp ngậm trong miệng không dám nuốt xuống, sợ bột này có độc. Tôi cũng định bụng kéo cô gái này ra, nào ngờ cô ấy nhìn tôi rồi mở miệng: "Không phải sợ, đây là thuốc giải, có thể giải được cổ độc!"
Tôi giật mình, nhíu mày hỏi: "Cô biết nói tiếng Hán?"
"Ừ." Cô gái ừ một tiếng, gật đầu cười, sau đó nhìn bác Diệp, quan tâm nhắc nhở: "Mau nuốt đi, chậm nữa là thuốc không có tác dụng nữa đâu!"
Bác Diệp băn khoăn nhìn tôi, sau khi thấy tôi gật đầu mới nuốt thứ bột trắng trong miệng. Vừa mới nuốt xuống xong, mặt bác Diệp tức thì vặn vẹo, hình như bác ấy rất đau đớn, nhưng ngay sau đó đã phun ra một ngụm máu đen.
Sau khi phun ra được, tôi thấy sắc mặt bác Diệp đã đỡ hơn nhiều, không còn đen sì giống như vừa nãy nữa, chỉ có điều trông bác vẫn còn rất yếu.
Sau đó bác ấy khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu dùng chân khí trong cơ thể bài trừ chất độc ra ngoài.
Mà cô gái này cũng không rời đi, cứ đứng đó chốc chốc lại nhìn tôi rồi chốc chốc lại nhìn bác Diệp, có vẻ không có thói quen tiếp xúc với người xa lạ.
Tôi ngây người một hồi, sau đó mới mở miệng hỏi cô ấy: "Này cô, tại sao cô lại cứu chúng tôi?"
"Hi hi..." Cô gái này cười rộ lên: "Lúc trước anh đã từng cứu em ở bờ sông mà! Em tên Lâm Y Y, còn anh?"
"Anh tên Lý Sơ Cửu, còn bác ấy là bác Diệp!" Tôi giới thiệu sơ qua, Lâm Y Y bèn "Ồ" lên một tiếng.
Tôi khá hứng thú với chuyện cô ấy biết nói tiếng Hán, người trong trại này tách biệt với thế giới hiện đại, gần như không hề tiếp xúc với người ngoài, là nhóm người Miêu đã sinh ra và lớn lên ở đây lâu đời.
Tôi mới chỉ biết có tiên linh bà biết nói tiếng Hán. Nhưng Lâm Y Y trước mặt này nói rất tốt, không khác chúng tôi là mấy.
Nghĩ vậy, tôi bèn hỏi cô ấy: "Lâm Y Y, sao em lại biết nói tiếng Hán thế?"
Lâm Y Y dừng lại một thoáng, có lẽ là vì không nghĩ rằng tôi sẽ hỏi câu này, đành cười trừ: "Là mẹ dạy cho em, nhưng bình thường bà không cho em nói tiếng Hán, nhất là trước mặt người trong trại. Mẹ nói đây là bí mật, nếu như em nói ra sẽ bị thần tiên nguyền rủa. Hơn nữa..."
Lâm Y Y nói đến đây, ánh mắt nhìn tôi hiện rõ vẻ kiêng kỵ. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cô ấy lại xấu hổ cúi đầu xuống, nói: "Mẹ bảo em không được tin người bên ngoài, đặc biệt là đàn ông. Lúc ở bờ sông nhìn thấy anh, em định cầu xin các anh tha cho bọn em. Nhưng không ngờ anh lại không hề muốn giết bọn em, nên em cũng không dùng tiếng Hán. Ngoại trừ mẹ và anh trai ra, chỉ có các anh biết bí mật này. Ở trong trại này, nếu như có ai nói tiếng Hán thì kết cục sẽ rất thê thảm."
Tôi nhíu mày hỏi: "Lâm Y Y, mẹ em là tiên linh bà ư?"
"Đúng vậy." Lâm Y Y gật đầu.
Tôi thầm khiếp sợ, tiếp tục hỏi: "Vậy cha em thì sao?"
"Em không biết!" Lâm Y Y lắc đầu, hình như còn hơi có vẻ đau lòng: "Em chưa từng gặp cha em. Mẹ bảo cha em mất rồi, còn nói ông ta là kẻ bội bạc, em hận ông ta!"
Nụ cười trong sáng của Lâm Y Y khiến tôi không thể nào nảy sinh sự hoài nghi với cô. Nếu như lời cô ấy nói là thật, vậy rất có khả năng Lâm Y Y chính là con gái của Chu Bát Tự với tiên linh bà.
Tôi đã nhìn thấy tình cổ trong người tiên linh bà, nó đã bị chia đôi, vậy cũng có nghĩa nửa còn lại đang ở trên người Chu Bát Tự. Chỉ khi đã kết hợp với nhau, tình cổ mới có thể chia tách ra được.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên muốn chửi tục một câu, móa nó, vận mệnh đúng là thú vị vãi nồi!
Ông nội tôi không phải là người xấu, bác Diệp đã nói rõ, năm đó ông nội vì cứu bác ấy nên mới phải bỏ lại Chu Bát Tự. Nhưng kết cục cuối cùng của ông nội lại thảm đến mức không có cả đời sau.
Mà Chu Bát Tự làm bao chuyện xấu như thế, lại có thể có được một cô con gái thuần khiết, ngây thơ như thế này.
"Anh Cửu, anh đang nghĩ gì thế?" Trong lúc đầu tôi hiện lên cả một đống dấu chấm than, Lâm Y Y đột nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhìn tôi rồi hỏi han.
Nghe thấy tiếng gọi "anh Cửu" thân thiết như vậy, đột nhiên trong thâm tâm tôi thấy ấm áp hẳn lên. Tôi lắc đầu: "Không nghĩ gì cả, cảm ơn em đã cứu bọn anh!"
"Không cần khách sáo đâu!" Lâm Y Y mím môi, lắc đầu.
Chốc lát sau, tôi thấy sắc mặt bác Diệp đã đỡ hơn rất nhiều. Lâm Y Y nhìn thấy trên mắt cá chân của tôi cũng có vết thương nên cũng lấy thảo dược đắp lên miệng vết thương của tôi.
Nói thật, thảo dược này rất có hiệu quả. Vừa mới đắp lên miệng vết thương mà máu đen còn sót lại đã chảy ra ngoài, còn có cảm giác lành lạnh man mát. Máu đen chảy được một lúc thì biến thành màu đỏ tươi như bình thường.
Bác Diệp mở mắt, tôi bèn vội vã hỏi: "Bác Diệp, bác sao rồi?"
Bác Diệp gật đầu, nói mình đã gần như bình phục hoàn toàn. Bác đứng lên, xoay người về phía Lâm Y Y, ôm quyền nói: "Cô gái trẻ, cảm ơn cháu. Ân cứu mạng không có gì để báo đáp, xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Nói rồi, bác Diệp đã định hành lễ với Lâm Y Y, nhưng hành động này lại dọa cho cô ấy lùi về sau một bước. Trông điệu bộ của cô ấy, tôi với bác Diệp cũng không nhịn được phải bật cười.
Tôi thấy bác Diệp đã thật sự khỏi rồi, bèn mở miệng cáo từ: "Lâm Y Y, cảm ơn em đã giúp bọn anh, bọn anh phải đi rồi, tạm biệt!"
"Đợi đã... A! Có chuyện quan trọng mà em quên béng mất!" Nào ngờ, Lâm Y Y chợt cốc vào đầu mình mấy cái như thể vừa nhớ đến việc quan trọng gì đó.
Tôi thấy cô ấy có vẻ sốt ruột bèn hỏi: "Lâm Y Y, sao vậy?"
Lâm Y Y nói với giọng đầy uất ức: "Em định đến báo cho mẹ biết, có người xông đến trại của bọn em, có rất nhiều người, bọn họ còn giết anh hai của em nữa! Là anh hai liều mạng bảo vệ nên em mới trốn thoát được về đây. Em phải nhanh chóng báo cho mẹ biết, bọn họ đều là người xấu, chắc chắn sẽ không tha cho người trong trại bọn em!"

Bình Luận

0 Thảo luận