Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 178: Thiên lôi nghiệp hỏa

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Tôi biết Chu Bát Tự đang ngấm ngầm giở trò. Quả nhiên ngay khi lão ta nói xong, tôi thấy lão ta rút tay ra khỏi vũng máu.
Khi lão ta rút tay ra, tôi thấy lão ta đã kết một thủ ấn rất kỳ lạ. Ngay khi kết ấn xong, máu trong quan tài bắt đầu dâng trào.
Mà trên bề mặt máu bỗng xuất hiện một hình bát quái thái cực. Nhưng màu sắc của hình bát quái này lại là màu đỏ của máu, trông rất tà dị.
"U u... U u..."
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong vũng máu. Tiếng khóc rất thương tâm, khiến cho người ta không đành lòng. Tiếng khóc này hình như là của đứa bé trong chiếc bình.
"Ta là một xác sống, hôm nay dùng vong nhí do âm nữ mười kiếp thai nghén để thay đổi thể xác! Ta dùng ba hồn bảy vía của ta nhập vào thân xác của nó, để nó tìm thấy âm nữ mười kiếp, mượn xác hoàn hồn! Vong nhí mở đường, lục giáp lục đinh, chu tước huyền vũ, Thái thượng lão quân, Ngọc Đế Vương Mẫu, tất cả đều mau nhường đường! Ta đi lại giữa âm dương, không thuộc cai quản của Tam giới! Ta đi ngược ý trời, trời hãy đến trách phạt ta đi!" Chu Bát Tự đột nhiên đứng dậy đọc chú ngữ, sau đó phun một ngụm máu ra.
Lúc này, tôi thấy máu trong quan tài đá bắt đầu sôi sục. Tiếng khóc của đứa bé càng thê thảm, chói tai hơn.
"Lý Sơ Cửu, trời sắp giáng hình phạt xuống rồi. Cảnh cửa địa ngục một khi mở ra, đừng nói là ngươi, đến người của Linh tộc cũng đều sẽ chôn thây ở đây! Còn ta sẽ trở lại làm người sống! Ha ha ha..." Chu Bát Tự điên cuồng cười vang, mắt nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi lạnh lùng cười, nghiến răng nói: "Chu Bát Tự, tôi sẽ không để cho ông có cơ hội mượn xác hoàn hồn!"
Lúc này, tôi đã không có thời gian để ý đến những chuyện khác nữa, tôi giữ chặt lấy cánh tay của Chu Bát Tự, lôi thẳng lão ta ra khỏi quan tài.
Khi lôi lão ta ra, tôi cảm thấy thân thể lão ta rất nhẹ, giống như không còn chút trọng lượng nào.
Tôi tóm lấy lão ta, vội vàng lui về phía bức tường. Khi đến gần chỗ Thước Trấn Hồn đang cắm trên tấm gỗ, tôi ném thật mạnh lão về phía đó.
Thước Trấn Hồn đâm xuyên qua ngực lão ta. Sau đó tôi cắn rách ngón tay, chấm máu lên một lá bùa dán lên Thước Trấn Hồn.
Tôi vừa đọc chú ngữ thì lá bùa lập tức bốc cháy, Thước Trấn Hồn bị đốt cháy đỏ rực.
Thước Trấn Hồn phát ra ánh sáng vàng nhạt. Cùng với đó, thân thể của Chu Bát Tự cũng lập tức bị thiêu cháy.
Giống như bị tưới dầu, một tràng tiếng nổ lách tách vang lên, chẳng mấy chốc thân xác của Chu Bát Tự đã bị đốt thành tro.
Nhưng tôi biết đây chỉ là thân xác của lão ta, ba hồn bảy vía của lão đã chìm xuống dưới lớp máu ngay lúc tôi nhấc cơ thể lão lên.
"Khặc khặc... Khặc khặc..." Chính lúc này, sau lưng tôi đột nhiên vang lên tiếng cười đầy quái dị.
Da đầu tôi tê dại khi nghe thấy tiếng cười này, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một vong nhí đang ngồi trong quan tài đá.
Đó chính là vong nhí trong chiếc bình, cơ thể của nó giống như không có bất cứ trọng lượng nào, cứ như thế ngồi trên mặt nước máu.
Đôi mắt ngây thơ giống như những đứa trẻ con bình thường của lúc trước, bây giờ trở nên đỏ tươi và vô cùng âm trầm. Chỉ trong vài giây, một cặp răng nanh đã mọc ra ở hai bên khóe miệng. Nó trông dữ tợn và độc ác, không còn là đứa bé trai trắng trẻo, mập mạp lúc trước nữa.
Đặc biệt, trên cơ thể thằng bé xuất hiện một bộ quần áo da người! Bộ quần áo da người và làn da nâu của nó dường như đã hoàn toàn dính chặt với nhau.
Tôi biết ba hồn bảy vía của Chu Bát Tự đã nhập vào cơ thể vong nhí này. Bây giờ nó chính là Chu Bát Tự!
Nó nhìn tôi, âm hiểm nói, "Lý Sơ Cửu, ngươi không giết chết ta được đâu, khặc khặc..."
Giọng nói của nó không còn là Chu Bát Tự nữa, giọng nói non nớt nhưng vô cùng âm hiểm.
Đứa bé này là do Diệp Chu Tinh sinh ra, nhưng bây giờ tôi đã không thể cứu nó được nữa, chỉ có tiêu diệt nó mới thật sự giết chết Chu Bát Tự.
Tôi không lên tiếng, giơ tay rút Thước Trấn Hồn đang cắm trên tường gỗ, từ từ đi về phía nó.
Tí tách... Tí tách...
Cùng lúc đó, bầu trời hình như bất chợt đổ mưa. Tiếng mưa rơi trên mái nhà giống như tiếng đàn dồn dập, cuồng loạn, khiến người nghe cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Dường như cơn mưa ngày càng to hơn, nặng hạt hơn. Chỉ trong chớp mắt, bầu trời đã vang lên tiếng sấm. Tiếng sấm này thật sự rất kinh khủng, như muốn thổi bay toàn bộ nhà trọ Tử Thi, khiến tôi ù hết cả tai!
Tôi biết là trời sắp giáng trừng phạt! Chu Bát Tự đã làm trái với ý trời, chọc giận trời xanh, đây là nghiệp hỏa do ông trời giáng xuống.
Tôi không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải giết được đứa bé này càng nhanh càng tốt! Tôi lập tức lao thật nhanh về phía nó.
Tôi vừa xông đến gần quan tài đá thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sấm đáng sợ. Giây tiếp theo, một tia sét đánh thẳng xuống, xuyên qua mái của quán trọ Tử Thi, đánh trúng lên người vong nhí.
Khi tôi nhìn thấy tia sét đó, dựa vào bản năng, tôi lộn ngược ra sau, lăn ra xa mấy mét.
Đùng!
Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Tia sét đã đánh trúng người đứa bé, làm quan tài đá cũng nứt ra.
Những mảnh vụn đá và máu còn lại đập trúng người tôi, đau rát. Dòng điện chạy trên mặt đất, làm cho tôi bị giật đến run rẩy.
Tôi rùng mình một cái mới tỉnh táo được lại, vội vàng đứng dậy! Tôi nhìn về phía quan tài thì thấy quan tài đã bị đánh vỡ tan tác.
Máu chảy khắp nơi, còn vong nhí thì trôi nổi giữa không trung. Trên người nó mặc áo da người dày cộm, tia sét vừa rồi đã không đánh chết được nó.
Lúc trước tôi từng nghĩ, chuyện quần áo da người có thể chịu được lôi kiếp là giả, nhưng bây giờ xem ra, đó lại là sự thật.
Chỉ là áo da người đã bị cháy đen. Sau khi hứng chịu tia sét vừa rồi do trời phạt, áo da người đã bị đốt cháy mất vài lớp.
Nhưng áo da người này đủ dày. Chu Bát Tự đã sai quỷ thợ cạo đi lột nhiều da người như vậy, chính là để bây giờ có đủ khả năng chống chịu lôi kiếp.
Lúc tôi còn đang sững sờ, vong nhí lơ lửng giữa không trung quay lại nhìn tôi, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười đắc ý và xảo trá.
"Tuyệt đối không thể để nó qua được lôi kiếp, nếu không Chu Bát Tự sẽ được tái sinh làm người. Nếu muốn giết lão ta một lần nữa, sẽ chẳng khác gì mò kim đáy biển! Đây là cơ hội cuối cùng, nhất định không được bỏ cuộc!" Tôi nhìn vong nhí, trong lòng bắt đầu tính toán.
Sau khi đưa ra quyết định, tôi cắn đầu lưỡi, phun máu lên Thước Trấn Hồn. Miệng đọc to chú ngữ: "Tôi là mắt của trời, đồng hành cùng trời cao. Mắt như sấm sét, ánh sáng chiếu rọi bát cực. Nhìn thấu trong ngoài, không thứ gì không thần phục. Năm sao rực rỡ, chiếu sáng Huyền Minh. Ngàn thần vạn thánh, bảo vệ linh hồn của tôi. Trời cao mãnh thú, chế ngự ngũ binh. Ma quỷ khắp ngũ thiên, vong thân diệt hình. Nơi nào ta tới, vạn thần cung nghênh. Hôm nay, với tư cách là chưởng môn của phái Huyền Chân, tôi xin mượn sức mạnh của tổ sư gia, chém chết ác quỷ, diệt trừ tà ma! Tam thỉnh tổ sư gia tại thượng, Lý Sơ Cửu, chưởng môn phái Huyền Chân lấy máu kính dâng! Tốc tốc như lệnh, thái!"
Khi hô xong câu cuối, cổ họng tôi như muốn rách ra, giọng cũng khàn đặc! Tôi vừa đọc xong chú ngữ, Thước Trấn Hồn lập tức phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Ánh sáng cực kỳ chói mắt, cực kỳ nóng bỏng. Lớp sơn đen rỉ sét trên đó dường như đang rơi ra.
"Lý Sơ Cửu, ngươi không thể đấu lại ta đâu, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu! Linh tộc, còn có ngươi, đều phải chôn thây tại đây. Ngươi có thể đấu với ma, với người, nhưng duy nhất không thể đấu với trời! Khặc khặc... Khặc khặc..." Giọng nói của đứa bé lại vang lên, rất âm trầm và cũng rất chói tai.
"Đừng hòng! Ta là chính đạo, tà không thể thắng chính. Hôm nay ta sẽ trừ ma vệ đạo, thay phái Huyền Chân diệt trừ kẻ phản bội đáng chết là ông!" Tôi nghiến chặt răng, cầm Thước Trấn Hồn lao về phía đứa bé.
Tôi cầm Thước Trấn Hồn, chém lên cổ đứa bé. Chính trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng sấm bỗng nhiên vang lên.
Tôi còn chưa kịp nhìn lên, sấm sét xuyên qua mái nhà bổ xuống về phía đứa bé! Tôi không còn đường lui, chỉ có cách bây giờ giết chết đứa bé, nếu không thì thật sự không có cơ hội nữa rồi!
Nhưng Thước Trấn Hồn của tôi còn chưa chém qua phía đó, sấm sét đã đánh lên Thước Trấn Hồn của tôi, giống như trên tay tôi không phải là Thước Trấn Hồn mà là gậy dẫn sét.
Sau khi sấm sét đánh lên Thước Trấn Hồn, dòng điện lập tức lan khắp người tôi. Chỉ trong mấy giây, tôi đã hoàn toàn bất tỉnh...

Bình Luận

0 Thảo luận