"Là nhà của chị Tuyết Mai!"
Trước đó tôi chỉ lo để ý đám quạ đen trên nóc nhà mà không chú ý đó là nhà của ai. Sau khi nghe Tử Long nói tôi mới lập tức nhận ra.
Nhưng rồi tôi lại càng thấy hoảng hốt:
"Đám quạ đen đậu hết trên nóc nhà của chị Tuyết Mai để làm gì? Bình thường đây chính là điềm gở!"
Tôi rất lo lắng, vừa nói vừa đi về phía nhà chị ấy. Tử Long cũng ý thức được tình hình bất thường, vội rảo bước theo tôi, còn nói:
"Đi nhanh lên, trong nhà còn có chị Tuyết Mai và Y Y!"
Tử Long chạy nhanh hơn tôi nhưng còn chưa tới cửa nhà chị Tuyết Mai thì đám quạ đen phía trên đã đồng loạt kêu lên. Tiếng kêu rất gấp, ríu ra ríu rít nhưng cũng rất vui mừng, hoàn toàn không giống tiếng kêu cạc cạc khàn như vịt đực trước đó. Nếu nghe kỹ thì tiếng kêu của chúng khá giống tiếng chim khách.
Cũng không biết, rốt cuộc có bao nhiêu con quạ đen. Tiếng kêu nghe vui sướng nhưng đinh tai nhức óc, rất khó chịu, rất giống tiếng tạp âm chói tai.
Nghe thấy tiếng kêu, chúng tôi đều dừng lại. Diệp Chu Tinh chau mày, lạnh lùng nói:
"Tiếng kêu của quạ đen trước giờ rất chói tai, khó nghe bởi vì đó là tiếng kêu báo tang. Nhưng tiếng kêu của chúng lúc này, sao tôi nghe lại giống như báo tin mừng vậy! Không đúng, nhất định là xảy ra chuyện rồi! Quạ đen không thể nào báo tin mừng được..."
Diệp Chu Tinh cũng luống cuống, cô ấy nói xong bèn xông thẳng tới chỗ cửa nhà, đạp mạnh cánh cửa nhưng không được. Cửa đã bị khóa trái bên trong.
Tôi cũng tông cửa nhưng vẫn không mở được, tôi vội vàng gọi to:
"Y Y, em có ở bên trong không? Em có ở trong không? Mau trả lời anh..."
"Anh Cửu, làm sao vậy? Em ở trong nhà!"
Tiếng của Lâm Y Y vang lên từ bên trong căn nhà. Sau khi nghe thấy tiếng của cô ấy, tôi mới thở phào.
Sau đó Lâm Y Y mở cửa, nhìn tôi với vẻ nghi ngờ:
"Anh Cửu, mọi người sao vậy?"
Tôi chững lại một lúc, rồi vừa đi vào trong vừa hỏi cô ấy:
"Y Y, em có nghe thấy tiếng quạ kêu không?"
Lâm Y Y cũng thoáng sửng sốt rồi mới ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, đáp:
"Em có nghe thấy, quạ đen ở ngay trên nóc nhà phải không ạ?"
"Ừ!"
Tôi gật đầu, thấy Lâm Y Y không sao, tôi bèn hỏi:
"Y Y, trong lúc bọn anh rời khỏi đây, có chuyện gì xảy ra không?"
"Có ạ!"
Lâm Y Y trả lời ngay:
"Ngay khi mọi người rời đi không được bao lâu thì trong thôn có người tới thăm chị Tuyết Mai, còn vác theo một cái bao tải đựng thứ gì đó, người đấy đi thẳng vào phòng chị ấy nhưng chỉ một lúc là anh ta đã đi ra rồi! Phải rồi..."
Khi Lâm Y Y nói tới đây thì đột nhiên nhớ ra điều gì, cô ấy trợn tròn mắt nói:
"Anh Cửu, sau khi người hàng xóm đó bỏ đi thì lại có người gõ cửa. Chính là mấy đứa trẻ mà ban ngày em và chị Tuyết Mai đã gặp. Bọn chúng lại lạc đường, lần này chúng tới tận nhà chị Tuyết Mai để nhờ. Giờ chúng vẫn còn trong phòng của chị ấy chưa đi ra!"
"Hỏng rồi!"
Nghe nói đám trẻ tìm tới đây, tôi lập tức hét lên, lao thẳng về phía phòng của chị Tuyết Mai.
Cửa không khóa, tôi đẩy mở ra luôn. Tôi thấy ngay bên trong phòng đang đốt nến long phượng. Hơn nữa, chị Tuyết Mai cũng chưa ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, hình như đang soi gương chải tóc.
Nhưng tấm gương đã bị che lại bằng vải đỏ, rõ ràng có gì đó không ổn.
Chị Tuyết Mai ngồi thẳng người, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Tôi không xông vào mà đứng ở cửa hỏi vọng vào:
"Chị Tuyết Mai, chị không sao chứ?"
"Chị không sao!"
Tuyết Mai không quay đầu lại, vẫn tiếp tục chải đầu. Ánh sáng trong phòng rất mờ. Cặp nến long phụng đang cháy trong phòng trông càng quỷ dị. Tôi chỉ nhìn thấy được bóng lưng của chị ấy.
Giọng nói của chị ấy vẫn rất bình thường, không giống như giọng của người bị quỷ ám. Tôi chỉ trầm tư một lúc rồi lại hỏi:
"Chị Tuyết Mai, sao nửa đêm chị lại chải đầu vậy?"
"Khặc khặc.."
Nghe tôi hỏi vậy, chị Tuyết Mai bỗng bật cười. Tiếng cười rất quái dị, nghe mà rợn tóc gáy:
"Anh Mạnh sắp về rồi, chị phải trang điểm thật xinh đẹp, và tặng cho anh ấy món quà mà anh ấy muốn có nhất!"
Không đúng, không đúng, chị Tuyết Mai xảy ra chuyện rồi!
Tôi đã rút thước trấn hồn ra. Diệp Chu Tinh thì sải bước vào trong phòng, cười hỏi:
"Chị Tuyết Mai, em có thể nhìn chị không?"
"Sao vậy?"
Chị Tuyết Mai quay người lại. Dưới ánh sáng mập mờ, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt của chị ấy đã được trang điểm kỹ càng, đôi môi đánh son đỏ tươi, viền mắt cũng được kẻ đỏ, nhìn có phần yêu diễm.
Khi tôi nhìn chị ấy thì chị ấy cũng cười ngốc nghếch nhìn tôi. Mỗi động tác đưa tay nhấc chân của chị ấy đều rất quyến rũ, khiến chúng tôi nhìn mà ngây người.
"Sao vậy? Các em vẫn chưa ngủ à? Đi nghỉ sớm đi, anh Mạnh sắp quay về rồi. Chắc chắn anh ấy sẽ thích dáng vẻ này của chị. Chị sẽ tặng cho anh ấy một niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa!"
Tuyết Mai cất giọng quyến rũ.
Diệp Chu Tinh đứng chặn trước chúng tôi. Tử Long đã lấy la bàn bát quái ra, kim chỉ của la bàn không hề chuyển động, chứng tỏ trong này không hề có âm khí.
Nhưng điều kỳ lạ là tại sao chị Tuyết Mai lại trở nên khác thường như vậy? Lẽ nào, chị ấy trang điểm quyến rũ như thế là vì Mạnh Doanh thích!
"Chị Tuyết Mai, vừa rồi em nghe Y Y nói, mấy đứa trẻ lạc đường lại tìm tới đây. Giờ bọn chúng đi đâu cả rồi?"
Vẫn là Diệp Chu Tinh còn lý trí, nghĩ tới vấn đề này.
"Em nói mấy đứa trẻ đáng thương đó à. Bọn chúng đi cửa sau rồi."
Tuyết Mai cười quyến rũ:
"Mọi người mau đi nghỉ đi! Chị cũng muốn đi nghỉ rồi! Đừng để người trong thôn nhìn thấy lại nói linh tinh, anh Mạnh sẽ không vui!"
"Vâng! Vậy chị cũng nghỉ sớm nhé!"
Diệp Chu Tinh nói thản nhiên, sau đó đi ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, chúng tôi đi xuống dưới phòng khách. Tôi mở miệng đầu tiên:
"Chị Tuyết Mai không bình thường, nhưng rốt cuộc là ở đâu thì tôi hoàn toàn không nhìn ra nổi!"
"Thật là kỳ lạ, trong phòng không có âm khí, bóng ở trên mặt đất cũng chỉ có một, vậy chứng tỏ chị ấy là người sống!"
Tử Long cũng thấy khó hiểu.
"Mọi người nghe xem, đám quạ đen cũng không còn kêu nữa!"
Diệp Chu Tinh đột nhiên lên tiếng. Chúng tôi lắng nghe, quả nhiên đám quạ không còn kêu nữa, xung quanh rất yên lặng.
"Bọn anh không tiện vào phòng của chị Tuyết Mai. Y Y thân thiết với chị ấy hơn. Y Y, em vào trong xem chị ấy thế nào, nếu như thấy có gì bất thường thì lập tức hét to lên. Bọn anh ở ngay bên ngoài!?"
Tôi thấy cả hai đều không có cách gì bèn nhờ Lâm Y Y vào trong thăm dò.
Lâm Y Y không biết mấy đứa trẻ kia là tiểu quỷ, cũng không hề sợ hãi nên đồng ý với đề nghị của tôi, đi tới phòng chị Tuyết Mai. Cô ấy bước vào, chúng tôi ở ngay bên ngoài, đứng cách cửa không xa. Tôi đã cầm thước trấn hồn trong tay, chỉ cần nghe thấy Lâm Y Y hét lên một tiếng thôi là tôi sẽ xông vào đầu tiên!
Nhưng Lâm Y Y bước vào không lâu thì đã mở cửa đi ra. Tôi thấy cô ấy không sao mới thở phào, hỏi nhỏ:
"Y Y, thế nào rồi?"
"Không có gì!"
Lâm Y Y cũng tỏ vẻ nghi ngờ:
"Chị Tuyết Mai nói chị ấy rất đói, nhờ em đi nấu gì đó rồi mang vào cho chị ấy, nhưng đây đã là lần thứ hai rồi. Lúc trước, khi bọn trẻ vào trong phòng chị ấy không được bao lâu, chị ý cũng nhờ em mang thức ăn vào cho. Em tưởng chị ấy ăn cơm tối chưa no nên đã bưng vào rất nhiều. Nhưng vừa nãy đi vào, em thấy chị Tuyết Mai đã ăn hết sạch số đồ ăn đó! Đồ ăn nhiều như vậy, sợ là cả anh Cửu cũng không ăn hết được đâu!"
Lâm Y Y nói vậy khiến tôi càng nghi ngờ. Lẽ nào chị Tuyết Mai thật sự bị quỷ ám? Nhưng trong căn phòng không hề có âm khí!
"Y Y, cô đưa thêm chút đồ ăn vào cho chị ấy, chú ý quan sát tình hình bên trong"
Diệp Chu Tinh dặn dò Lâm Y Y. Cô ấy gật đầu, đi vào bếp làm rất nhiều đồ ăn.
Đợi sau khi cô ấy bưng thức ăn vào phòng, chúng tôi lại đứng núp ở bên ngoài cửa. Lần này thời gian có vẻ lâu hơn, thêm bốn, năm phút sau chúng tôi mới nhìn thấy Lâm Y Y đẩy cửa bước ra.
Cô ấy khép cửa lại, nhón chân chạy về phía chúng tôi. Khuôn mặt cô ấy trông rất bí hiểm, cho tới khi đi xuống tới phòng khách, cô ấy mới nói nhỏ:
"Anh Cửu, lát nữa em nói ra những điều nhìn thấy ở bên trong phòng rồi, mọi người tuyệt đối không được giật mình đâu đấy!"
"Hả!"
Tôi nhìn biểu cảm của Lâm Y Y là biết chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy thứ gì đó bên trong. Tôi vội vàng thúc giục:
"Y Y, rốt cuộc em đã nhìn thấy gì vậy?"
Lâm Y Y mím môi, hình như hơi ngại ngùng. Cô ấy im lặng một hồi mới mở miệng:
"Anh Cửu, vừa rồi khi em đưa đồ ăn vào thì phát hiện... Phát hiện có một người đàn ông nằm trên giường chị Tuyết Mai!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận