Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 70: Ngôi mộ xác sống

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Trông thấy hai đệ tử nhà họ Diệp thần bí như vậy, tôi lập tức trở nên cảnh giác. Thấy những người khác vẫn đang trong giấc ngủ say, tôi bèn lẳng lặng đi theo hai người bọn họ.
Căn nhà sàn của bà cụ có hai tầng. Tôi không thấy bà cụ ở gian giữa, có lẽ là bà cụ nghỉ ngơi trên tầng hai. Trên bàn vẫn còn đế giày và vải dùng làm giày vẫn chưa khâu xong, đèn dầu cũng đã cháy sắp hết.
Tôi nhẹ nhàng bò dậy, nhìn về phía lối cầu thang lên tầng hai. Ngay lối lên cầu thang đó, tôi nhìn thấy một con mèo đen đang ngồi yên lặng ở đó, mắt nó nhắm nghiền.
Tôi không dám gây ra tiếng động, nhẹ nhàng, chầm chậm mở cửa đi ra ngoài, đuổi theo hai đệ tử nhà họ Diệp kia. Giờ vẫn là đêm khuya, trăng còn đang treo giữa trời, có lẽ là hai ba giờ đêm.
Tôi đuổi theo bọn họ một lúc, quả nhiên nhìn thấy hai người bọn họ đang lén lén lút lút xuống núi. Tôi trốn ở phía sau, bám theo bọn họ một đoạn, nhưng rồi lại phát hiện ra dáng vẻ của bọn họ có gì đó không hợp lý.
Dù là bước chân rất ngắn, nhưng tốc độ rất nhanh, thoạt nhìn rất giống dáng đi của bà già.
"Lẽ nào hai người này bị ma nhập?" Vừa nghĩ đến đây, tôi bèn gia tăng tốc độ, cho đến khi đã gần bọn họ hơn rồi, tôi mới tiếp tục quan sát chân bọn họ, không có nhón gót chân, có nghĩa là bọn họ không bị ma nhập.
Tôi lại quan sát cái bóng của bọn họ trên đất, cũng rất bình thường, càng chắc chắn hơn là bọn họ không bị ma nhập. Nhưng càng nhìn tôi lại càng thấy dáng đi của họ kì quặc, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn cúi đầu đi. Tôi đi theo bọn họ cả đoạn đường rồi mà không hề nghe thấy bọn họ mở miệng nói chuyện với nhau một câu nào.
Còn một đoạn ngắn nữa là đến phạm vi của con đường ma âm dường. Dù cho tôi đã dùng thước trấn hồn đánh cho chúng biến mất, song cũng không đảm bảo được điều gì, giờ bọn họ đi đến đó vẫn có thể gặp nguy hiểm.
Tôi không nhìn ra được cái gì, bèn lấy ngay la bàn bát quái ra. Sau khi cắn đầu ngón trỏ, tôi bóp lấy một giọt máu, nhỏ lên đó, kim của la bàn tức thì quay tròn.
La bàn bát quái của tôi chỉ có một kim, tôi tập trung nhìn chuyển động của nó một lúc, phát hiện ra kim này luôn chỉ thẳng về phía hai đệ tử kia.
Bọn họ có vấn đề!
Nhưng tôi vẫn chưa nhìn ra được là vấn đề gì, nên chỉ đành tiếp tục đuổi theo. Qua khúc quẹo trước mắt chính là đường ma âm dương rồi, tôi cũng bắt đầu lo lắng.
Tôi vội vã chạy lên phía trước, vừa chạy vừa hét lên với bọn họ: "Đứng lại, phía trước có nguy hiểm!"
Tôi vừa hét lên, bọn họ lập tức dừng lại ở ngay khúc quẹo. Sau đó, họ từ từ quay đầu lại, vào khoảnh khắc họ quay đầu lại đó, ánh trăng vừa hay chiếu rọi khuôn mặt của cả hai.
Khuôn mặt bọn họ trắng bệch đến đáng sợ, không còn tý hồng hào nào, cả khuôn mặt âm trầm. Lúc nhìn thấy tôi, bọn họ nở một nụ cười quỷ dị.
Nụ cười quỷ dị đó, vừa nhìn đã khiến cả người tôi rùng mình. Ngay khi tôi đang cảm thấy không ổn, bọn họ bỗng chạy thẳng về phía trước, vượt qua khúc quẹo kia.
Chết tiệt!
Nhìn thấy sự bất thường của bọn họ, tôi thầm kêu không ổn, vội vã đuổi theo bọn họ. Nhưng ngay khi đuổi kịp rồi, tôi thấy đường ma âm dương kia lại xuất hiện.
Mặt đất đều là thứ máu hôi thối giống lúc trước. Trong vũng máu đó, những xác chết nằm xếp hàng ngay ngắn. Những cái xác này không phải là xác chết thật, chúng đều là do oán khí của những thứ cõi âm hình thành nên.
Bọn chúng chỉ có thể sống được trong loại máu này, không có máu, bọn chúng sẽ không xuất hiện được.
Trong vài giây tôi đứng sững sờ, hai đệ tử nhà họ Diệp dừng lại ngay bên cạnh vũng máu, vô số bàn tay trắng bệch chìa ra từ đó, đồng loạt vung vẩy như thể đang vẫy tay mời gọi hai người bọn họ.
Hai đệ tử nhà họ Diệp đột nhiên cười lên một cách rùng rợn. Tiếng cười đó, có vẻ như rất phấn khích.
Tôi nghe mà da đầu tê rần. Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nhìn thấy hai gã đệ tử kia nằm thẳng xuống đất, hai tay cũng giơ lên.
Gần như cùng lúc với khi bọn họ nằm xuống đó, dòng máu tanh hôi kia lập tức tràn đến bên người bọn họ, rồi từ từ dâng lên, nhấn chìm cơ thể bọn họ.
Khi dòng máu kia sắp bao trùm cả gương mặt của bọn họ, bọn họ nghiêng mặt lại, nhìn về phía tôi, trên mặt lại một lần nữa lộ ra một nụ cười quỷ dị, đôi tay của bọn họ vẫy qua vẫy lại trong không trung như là gọi tôi.
Bọn họ cứ vẫy tay gọi tôi như vậy, chân tôi bỗng nhiên giống như không nghe theo sự điều khiển của bản thân mình nữa, cứ thế bước dần về phía bọn họ.
Cái cảm giác này, giống như chân tôi đã mất kiểm soát. Ngay sau đó, đến cả ý thức của tôi cũng trở nên mơ hồ, khóe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười kì dị.
Nhưng ngay lúc tôi sải bước qua đó, thước trấn hồn phía sau lưng tôi bỗng nhiên phát ra ánh sáng lờ mờ, tôi cảm thấy sau lưng bỗng nóng rực.
Tôi rùng mình một cái, tỉnh táo trở lại, nhưng chân tôi vẫn cứ bước về phía vũng máu tanh hôi kia.
Chết tiệt!
Tôi chửi thề một tiếng, vội vã lấy ra một lá bùa trấn tà, sau khi đốt xong, tôi bắt đầu niệm chú đuổi tà. Nhưng nào ngờ, pháp chú của tôi lại không có hiệu quả gì hết.
Ý thức đã tỉnh táo, nhưng chân vẫn không nghe theo sự điều khiển. Hai đệ tử nhà họ Diệp đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong vũng máu, trở thành một thành viên của đám xác chết, nhưng tay của bọn họ vẫn đang vẫy gọi tôi.
Tôi thực sự sơ suất quá, con mẹ nó, đúng là quái dị. Không hiểu sao tôi lại không thể điều khiển được đôi chân mình, lẽ nào chân không phải là của tôi sao?
Nghĩ đến đây, tôi bèn cúi đầu xuống nhìn chân mình. Tôi thấy chân tôi đi một đôi giày vải cũ, trong lòng không khỏi giật thót, dường như có sức mạnh kì quái nào đó đang khống chế chân tôi!
Giày này có vấn đề!
Nhận thức được vấn đề, tôi lập tức cởi giày vứt đi. Tức thì, tôi đã dừng chân lại được. Sau khi đá chân vài cái, tôi mới chắc chắn rằng mình đã có thể điều khiển được chân của mình.
Vậy là, những đôi giày kia có vấn đề, là lão bà kia muốn làm hại chúng tôi!
Ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là, lão bà kì quái kia là hung thủ. Đợi khi tôi bình tĩnh trở lại, con đường ma âm dương kia cũng biến mất, và thi thể của hai đệ tử Diệp gia kia cũng bị mang đi mất rồi!
"Hỏng rồi... Tử Long, Diệp Đường..."
Tôi bất thình lình nhớ đến hai người bọn họ vẫn còn đang ở trong căn nhà sàn, thế là tôi lập tức chạy về.
Chân tôi không còn đi giày, mà đường thì gồ ghề, mặt đất còn đầy đá lởm chởm, tôi chạy chân trần trên đó, chẳng mấy chốc đã thấy lòng bàn chân đau rát.
Nhưng tôi không còn tâm trí đâu để ý đến những thứ này, tôi lo sợ hai người họ đã xảy ra chuyện, chỉ biết cắn răng chạy thật nhanh quay về.
Đến khi tôi chạy về tới căn nhà sàn của bà già kia, thấy đèn dầu bên trong vẫn sáng, tôi đẩy cửa đi thẳng vào nhà.
Nhưng ngay khi tôi vừa bước vào, cả người liền đơ ra. Gian nhà giữa lúc này đã không còn lấy một bóng người, chỉ còn mỗi hành lý.
Không thấy Diệp Đường, bác Diệp, Tử Long, tất cả mọi người đều đã biến mất!
Nhìn thấy cảnh này, tôi lập tức phát hoảng, chỉ sợ rằng bọn họ đã gặp chuyện, tôi bèn hét to: "Tử Long, anh ở đâu? Diệp Đường, cô ở đâu rồi?"
Nhưng không có một ai trả lời tôi, chỉ có căn phòng không ngừng vọng lại tiếng gào thét đầy nôn nóng của tôi mà thôi. Tôi lại chạy ra ngoài gọi to, nhưng kết quả vẫn như vậy, một bóng người cũng không thấy.
Bọn họ... đi đâu mất rồi?
"Bà già kia, tầng hai..." Tôi lo lắng phát điên, rồi tôi mới nhớ ra còn có tầng hai của căn nhà. Thế là, tôi vội vã chạy vào, tay nắm chặt thước trấn hồn, bước thẳng đến chỗ cầu thang.
Cầu thang này làm bằng gỗ, không biết đã bao nhiêu năm rồi, nhưng tôi vừa bước chân lên, cái cầu thang gỗ này lập tức kêu kẽo kẹt.
Cầu thang rất dốc, lúc này tôi cũng không còn sợ sẽ đánh thức bà cụ dậy nữa, tôi hít một hơi thật sâu rồi chạy rầm rầm lên trên. Căn gác tầng hai rất thấp, cũng rất tối tăm, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy trên tầng hai này rất áp lực, giống như ngẩng đầu lên một cái là chạm phải xà nhà vậy. Tuy rằng lúc này tôi rất sốt ruột, nhưng lý trí vẫn rất tỉnh táo, tôi không ngừng nói với chính mình, tuyệt đối không được lơ là.
Trong tay tôi cầm mấy tấm bùa phổ thông, khua tay vài cái, chân khí đan điền đả thông hỏa dương đầu ngón táy, bùa chú xoẹt một tiếng rồi bùng cháy.
Khi bùa cháy, toàn bộ căn gác chật hẹp đều được chiếu sáng. Nhưng tôi cũng được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, sau đó không kìm nổi mà hít một hơi lạnh.
Bởi vì trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến, căn gác trên tầng hai này lại có bốn ngôi mộ, mà còn là kiểu mộ xác sống cổ xưa nhất của người Miêu!!!

Bình Luận

0 Thảo luận