Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 188: Đại ấn Huyền Chân

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
"Trong trận đấu pháp khốc liệt đó, hình như là đạo thuật của chúng ta... đã thất bại!" Khi bác Diệp nói đến đây, vẻ mặt rất phức tạp, có chút bất đắc dĩ xen lẫn tiếc hận.
Tôi không hiểu lắm, bèn quay sang hỏi người đàn ông mặc comple đã lên tiếng trước đó: "Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Anh có thể nói kĩ hơn được không?"
Tôi hỏi xong, người đàn ông mặc comple kia mới mỉm cười gật đầu, rồi bắt đầu cất tiếng: "Chuyện này phải bắt đầu kể từ cuối một thập kỷ trước đó. Lúc đấy, dưới sự ủng hộ của các nước khác, nước M có ý định tiến đánh lãnh thổ của chúng ta nên mới khiêu khích chúng ta. Sau đó, họ càng ngày càng được đà, cuối cùng chúng ta đã phải phản công lại. Thật ra họ cũng không phải đối thủ của chúng ta, cho nên chẳng mấy chốc đã bị đánh cho tan tác. Lúc thấy tình hình không ổn, nước M đã cho mời quỷ vương của nước T đến giúp đỡ."
Anh ta nói đến đây chợt dừng lại, có lẽ là miệng khô nên uống một ngụm nước cho nhuận hầu rồi mới kể tiếp: "Lúc chúng ta định theo đà đánh thẳng qua bên đó thì bên chúng ta xảy ra chuyện. Những chiến sĩ nhận nhiệm vụ tấn công trên tuyến đầu sau khi xông lên thì tất cả đột nhiên đều đứng lại tại chỗ, gọi cũng không thấy trả lời. Đến khi bên phía chúng ta cho người đi lên thì mới phát hiện ra, họ đều đã chết hết cả. Không hề có vết thương ngoài da, cũng không có dấu hiệu trúng độc, họ cứ thế đứng chết. Mặc kệ phái ra bao nhiêu chiến sĩ xông lên đó, kết quả cuối cùng đều như vậy. Các cậu là người tu đạo, tôi cũng không cần phải giải thích nữa."
"Ừm." Tôi gật đầu, nói: "Xin cứ nói thẳng."
"Được!" Người đàn ông đó cười: "Chỗ đó không vượt qua được nên chúng ta lâm vào thế bí. Hồi đó, cả đội ngũ đang ở chỗ vùng chiến, mà đánh thì chẳng đánh được. Cuối cùng thì giống như bác đây đã nói, truyền nhân của phái Mao Sơn tự phát tập hợp các cao thủ trong dân gian đến viện trợ. Khi tới cánh rừng ở tỉnh Q, quả nhiên đã phát hiện ra điều bất thường. Họ tìm thấy một cái xác khô quắt, bên cạnh đó còn có một con rắn mào gà mọc chân. Họ nói cái xác khô quắt đó là quỷ vương, ông ta đã dùng chính bản thân mình để cung phụng tà thần, nên mới có thể sử dụng tà thuật hại chết các quân nhân kia. Sau đó, đạo sĩ nước ta đã triển khai một trận đấu pháp kịch liệt với bên họ, đấu liền ba ngày ba đêm, thương vong vô số, có thể nói là vô cùng khốc liệt!"
Người đàn ông mặc comple nói đến đây, vẻ mặt cũng có chút bồi hồi. Có lẽ anh ta đã đọc được ghi chép về chuyện này nên mới có cảm nhận như thế.
Chúng tôi không ai lên tiếng nói chuyện, đợi anh ta dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Lần đấu pháp đó, nước ta đã có hơn một trăm đạo sĩ tham gia, nhưng chỉ còn năm người quay về! Mà năm người này đều cực kì trẻ tuổi, họ chính là những người đến trợ giúp chứ không tham gia trực tiếp vào trận đấu pháp. Còn những người tham gia đấu pháp thật sự đều đã chết hết cả! Trong lúc họ đấu pháp, thôn Tiểu Ngư ở cạnh đó là nơi chịu ảnh hưởng đầu tiên. Trên con sông chảy qua thôn nổi lềnh phềnh toàn cá là cá. Sau khi vớt lên, con cá đó sẽ bốc cháy ngay lập tức. Mà kinh dị hơn là, không thể dùng nước để dập tắt được. Có kẻ to gan ăn thử, cuối cùng chết tươi, cả người thối rữa, trong bụng toàn giòi là giòi! Chúng tôi cũng không biết kết cục cụ thể là thế nào, bởi vì những người biết thì đều đã chết cả rồi. Lần đấu pháp đó, đạo thuật nước ta đã phải chịu tổn thất nặng nề!"
Người đàn ông đó kể đến đây, tôi cũng phải thầm cảm thán, những người tu đạo của nước ta đều là những vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất!
Cho dù đã chết, cũng không làm mất mặt Đạo môn Hoa Hạ!
"Nước M và nước T đều là nơi thịnh hành của tà thuật, lợi hại nhất là thuật giáng đầu* của họ, cả quỷ vương nữa. Tà thuật không phải cố kỵ điều gì, giết càng nhiều người, tà thuật lại càng mạnh. Mà đạo thuật của nước ta lại không giống thế, trong lòng mang chính đạo, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội, nên có lẽ đây chính là nguyên nhân năm đó đội ngũ của bên ta mới tử vong nặng nề như thế!" Vương Lỗi cảm thán.
(*) Thuật giáng đầu: Là một loại tà thuật bắt nguồn từ Trung Quốc, xuất hiện sau thuật Mao Sơn, xuất phát từ vu thuật của người Miêu Cương. Giáng đầu thuật vốn là thuật pháp bình thường nhưng bị kẻ có suy nghĩ xấu xa dùng vào việc hại người, khiến những thuật tương tự thuật Giáng đầu sinh ra, dần bị xếp vào loại pháp thuật bàng môn tà đạo.
"Bác cũng nghe nói, năm đó Phật môn không tham gia chiến đấu, vì sợ tạo nhiều tội nghiệt! Nếu không thì chúng ta đã không đến nỗi phải hi sinh nhiều người như thế!" Bác Diệp không dám nói ra từ "thất bại" nữa.
Tôi cũng hiểu, nước M dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, không phải là đối thủ của Hoa Hạ. Họ đấu với chúng tôi, thậm chí không tiếc sử dụng cả tà thuật.
Nhưng cũng chính những người tu đạo của Hoa Hạ đã âm thầm ra tay trợ giúp. Họ đều là những vị anh hùng vô danh, chẳng ai biết đến sự hy sinh của họ cả.
Bởi vì thân phận của họ không thể nói ra được, như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy đây là mê tín dị đoan. Nhưng có rất nhiều thứ, thật sự tồn tại trên đời này.
Nghĩ tới bản thân cũng là người tu đạo, trong lòng tôi bỗng chốc dấy lên một sự tự hào và hãnh diện khó tả!
Vương Lỗi có phản ứng đầu tiên, anh ta hỏi: "Đây là chuyện của Chính phủ, các anh muốn nhờ chúng tôi hỗ trợ cái gì?"
"Là như thế này!" Người đàn ông mặc comple không mỉm cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: "Chúng tôi không biết nơi các vị anh hùng năm xưa đấu pháp là ở đâu cả. Ngay cả sau khi chết cũng không biết hài cốt của họ ở đâu. Đã nhiều năm như vậy rồi, bộ phận đặc thù chúng tôi vẫn chưa từng từ bỏ hy vọng tìm được hài cốt của họ, để có thể giúp họ lá rụng về cội, mồ yên mả đẹp. Nhưng mấy tháng trước, ở biên cảnh tỉnh Q, có một ngư dân nhặt được một thứ trông như pháp khí. Pháp khí đó chính là ấn Mao Sơn của vị cao nhân Mao Sơn năm xưa. Nhưng sau đó chúng tôi cho người đi tìm thì lại không tìm được cái gì khác nữa. Cũng vì thế, chúng tôi mới để Diệp Chu Tinh đi mời các cao nhân đến giúp đỡ tìm kiếm hài cốt của các vị anh hùng. Bởi vì pháp sư ở bên nước M cũng biết chuyện này, cho nên cũng đã phái người đi tìm! Thật ra, chúng ta đã mất đi thế chủ động, e là bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm rồi."
"Khoan đã!" Vương Lỗi mở miệng: "Theo như tôi được biết, bộ phận đặc thù của các anh cao thủ nhiều như mây. Nếu như muốn đi tìm thì cũng đâu đến lượt chúng tôi?"
"Vương Lỗi, vậy là cậu không biết rồi!" Người đàn ông mặc comple nở nụ cười bất đắc dĩ, "Vấn đề với những vùng lân cận vốn đã là một chuyện vô cùng nhạy cảm. Nếu như có nhân viên Chính phủ ra tay sẽ dễ dẫn tới vấn đề mang tính quốc tế, nên chúng tôi mới phải nhờ các cậu ra tay giúp đỡ! Người đi giúp đỡ lần này không được có thân phận đặc thù gì, chỉ có thể là người bình thường, cho dù có chết, quốc gia cũng sẽ không thừa nhận. Cho nên, lúc nãy tôi cũng đã nhắc nhở các cậu phải cân nhắc cho thật kĩ!"
Người đàn ông mặc comple nói xong, đề tài đã bị đá về lại cho chúng tôi. Đối với những việc như thế này, đương nhiên tôi cảm thấy không thể chối từ. Bởi vì đây không chỉ đại diện cho Đạo môn chúng tôi, mà còn đại diện cho cả quốc gia nữa!
Nhưng điều tôi lo lắng là năm xưa, những bậc cao nhân đó đều gặp phải kết cục như vậy. Với đạo hạnh hiện giờ của chúng tôi, e rằng chỉ làm mất mặt cả Đạo môn lẫn quốc gia!
Bác Diệp hình như cũng có suy nghĩ giống tôi: "Năm đó, các bậc tiền bối ấy đều là cao nhân có đạo thuật thâm sâu, vậy mà cũng không đánh bại được đối phương. Tôi không sợ chết, tôi chỉ lo chúng tôi đi sẽ làm mất mặt quốc gia. Chúng tôi là người tu đạo chính thống, không dám làm mất mặt cả một tập thể!"
"Chúng tôi đều hiểu rõ về chuyện của các vị, đạo hạnh của mọi người cũng không hề kém. Mọi người lòng mang chính nghĩa, tôi tin chắc tà không thể nào thắng chính! Pháp khí và bảo bối mà những cao nhân năm xưa để lại tuyệt đối không thể rơi vào tay họ được. Nếu không, đến khi họ tìm được cách phá giải, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn hơn. Hơn nữa..." Anh ta nói đến đây, bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, "Lý Sơ Cửu, tôi biết hiện giờ cậu là chưởng môn của phái Huyền Chân! Nhưng cậu chỉ có Thước Trấn Hồn, không có đại ấn Huyền Chân. Cậu có biết đại ấn Huyền Chân ở đâu không?"
Nghe anh ta nói vậy, tôi bỗng thấy hơi thấp thỏm. Giờ thì tôi đã hiểu rõ, tín vật của mỗi một chưởng môn phái Huyền Chân, ngoại trừ Thước Trấn Hồn trong tay tôi ra còn có thứ lợi hại hơn nữa, đó chính là đại ấn Huyền Chân được tổ sư gia truyền lại.
Anh ta nhắc đến nó, khiến tôi bắt đầu có hứng thú, tôi bèn hỏi: "Các anh biết tung tích của đại ấn Huyền Chân?"
"Đúng vậy!" Người đàn ông mặc comple gật đầu, "Đại ấn Huyền Chân của phái Huyền Chân các cậu đã rớt ở chỗ đấu pháp năm đó!"

Bình Luận

0 Thảo luận