Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 184: Nam nữ si tình

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Mạnh Doanh nói vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi. Chúng tôi đều trố mắt nhìn Mạnh Doanh. Tuyết Mai cũng đang nghi hoặc nhìn anh ta, sợ hãi hỏi lại:
"Anh Mạnh, anh không cần em nữa sao?"
Mạnh Doanh lắc đầu:
"Tuyết Mai, sao anh lại không cần em cho được? Anh còn chưa để em được sống một cuộc sống hạnh phúc nhất cơ mà. Nhưng đôi khi đã là người của Đạo môn thì số mệnh không còn do mình quyết định nữa! Có những việc, cần phải có người đứng ra gánh vác!"
"Không! Anh Mạnh, em muốn ở bên anh!"
Tuyết Mai lập tức chộp lấy tay Mạnh Doanh, mắt sáng rực:
"Cả đời em lênh đênh lưu lạc, sống khổ sống sở. Bọn họ đều coi em là kẻ xui xẻo. Em đã khắc chết mấy người đàn ông. Trước khi gặp anh, em đã định không sống nữa! Chính anh đã cho em hi vọng. Chính anh đã cho em biết niềm hạnh phúc khi được làm phụ nữ. Anh từng nói, vinh nhục cùng chịu, dù anh có ở lại, em cũng muốn ở cạnh anh! Dù xuống âm tào địa phủ, em sẽ không lo không tìm được anh!"
Tuyết Mai nói vậy, tôi lập tức hiểu ra. Mạnh Doanh định dùng thân mình để đóng cửa địa ngục.
Lúc ở trại Cổ Miêu, chúng tôi khiến đám âm thi rơi vào trong sông, trở thành xác chết trôi. Lần đó cũng là chúng tôi gây ra 'nhân'. Cuối cùng, Mạnh Doanh lại là người phải đi xử lý 'quả'.
Lần này, vẫn là anh ấy chọn đứng ra giải quyết hậu quả. Anh ấy đã làm đủ nhiều. Chúng tôi không thể khiến anh ấy làm như vậy nữa.
Mặc dù anh ấy là thầy cản thi, nhưng hơn thế nữa, anh ấy còn là một anh hùng, một nhân vật đáng kính trọng.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn Mạnh Doanh, nói:
"Anh Mạnh, anh đưa mọi người đi, lần này để em. Anh đã làm đủ nhiều vì bọn em. Em không muốn nhìn thấy anh và chị Tuyết Mai sinh ly tử biệt!"
"Sơ Cửu, vô ích thôi. Lần này phải đích thân anh làm!"
Nào ngờ, Mạnh Doanh lắc đầu, nói giọng bất lực:
"Dù em có dùng đạo pháp của mình để chặn cửa địa ngục thì cũng không thể khiến đám oan hồn và ác linh kia quay về địa ngục. Anh là thầy cản thi, chỉ có anh mới có cách dụ bọn chúng quay về. Tuyết Mai nói em đã cứu cô ấy, ân tình đó, đời này anh không thể báo đáp rồi. Kiếp sau nhé."
"Hầy! Hầy!"
Anh ấy vừa dứt lời, Vương Lỗi bèn thở dài:
"Tuyết Mai là âm nữ mười kiếp. Nếu như không gặp được người sinh vào năm dương, tháng dương, ngày dương thì cả đời sẽ không thể giải được loại mệnh cách này. Cô độc cả đời. Lại còn hại chết tất cả những người thân cận bên chị ấy. Đây có lẽ là số mệnh..."
Khi Vương Lỗi thở dài, Mạnh Doanh bỗng bật cười:
"Cậu nhóc, đừng nói linh tinh. Dù chúng ta cá mè một lứa, tôi cũng biết về mệnh cách của Tuyết Mai, nhưng tôi yêu cô ấy, vượt qua tất cả những điều đó! Âm nữ mười kiếp, khắc người khắc mình, cùng lắm thì tôi lấy cái mạng này của mình để yêu cô ấy một lần! Vậy là đủ rồi, thật sự đủ rồi!"
"Hu hu..."
Mạnh Doanh nói vậy, Tuyết Mai càng khóc to hơn. Chị ấy đau lòng, ghì chặt đầu vào lòng Mạnh Doanh:
"Anh Mạnh, xin lỗi, là em đã hại anh. Anh Mạnh, em không muốn anh rời bỏ em, em muốn ở bên cạnh anh. Em chết rồi thì sẽ không còn hại người nữa!"
"Tuyết Mai, nghe anh nói đây!"
Trời đã sắp sáng, Mạnh Doanh biết thời gian không còn nhiều. Anh ấy khẽ ôm lấy Tuyết Mai, lau nước mắt cho chị ấy, nói dịu dàng:
"Tuyết Mai, hãy sống cho thật hạnh phúc. Người của thôn Tiểu Nghĩa sẽ không dám làm khó em, nếu không, dù có chết rồi anh cũng sẽ không để họ yên. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ đi tìm em!"
Nói xong, Mạnh Doanh khẽ hôn lên trán Tuyết Mai. Lúc này Tuyết Mai đã khóc tới không ra tiếng nữa.
Lâm Y Y cũng khóc theo. Cô ấy quay đầu nhìn Vương Lỗi nói:
"Anh Vương Lỗi, anh lợi hại như vậy, nhất định có cách giúp bọn họ chứ?"
"Y Y, anh không có!"
Vương Lỗi lắc đầu bất lực:
"Người ngoài không thể giải trừ được mệnh cách âm nữ mười kiếp. Trừ khi gặp được người đàn ông trời định. Dù anh có làm trái ý trời thì cũng không thể giúp được họ. Không những không giúp mà có khi còn thành hại họ nữa!"
Vương Lỗi hiếm khi nghiêm túc đến vậy. Tôi cũng có thể nhận thấy được sự bất lực và đồng cảm của anh ta.
"Lý Sơ Cửu, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện, xin cậu đưa Tuyết Mai đi! Mau, đã không còn nhiều thời gian nữa!"
Lúc này, Mạnh Doanh nhìn tôi, giọng nói rất nghiêm túc.
Mặc dù không nỡ chia lìa hai người họ, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng nhìn về phía Tuyết Mai, sau đó kéo chị ấy đi.
Nào ngờ Tuyết Mai vùng thoát khỏi tay tôi, cười dịu dàng:
"Chị không đi, chị ở lại với anh Mạnh! Mấy đứa đi đi, chị đã quyết rồi, dù anh Mạnh có đuổi thì chị cũng sẽ tự sát trước mặt anh ấy! Chị sống là người của anh Mạnh thì chết cũng sẽ làm ma của anh ấy. Dù có biến thành ma thì chị cũng sẽ không để anh Mạnh cô độc một mình nữa!"
"Tuyết Mai, em đi đi..."
Mạnh Doanh cũng luống cuống, nhưng Tuyết Mai đã quyết định. Chị ấy nắm chặt tay Mạnh Doanh, nói:
"Anh Mạnh, em ở lại cùng anh!"
Nhìn thấy cảnh này, tôi rất đau lòng nhưng rồi lại chẳng có cách nào. Không phải trách ông trời vô tình mà chỉ có thể trách mệnh cách xung khắc của bọn họ.
Đời có người đàn ông si tình, cũng có người phụ nữ thâm tình. Cùng chung sinh tử, ở đây có lẽ chính là nói tới Mạnh Doanh và Tuyết Mai.
Mạnh Doanh sững sờ, sau đó bỗng bật cười, gật đầu:
"Được, được! Tuyết Mai, vậy chúng ta hãy làm một đôi vong hồn uyên ương! Lý Sơ Cửu, Vương Lỗi, mọi người đi đi! Mau! Cấm thuật cản thi mà Mã tam nương dạy anh năm đó, anh phải dùng nó để đưa đám oan hồn này quay về cửa địa ngục rồi!"
Khi nghe thấy Mạnh Doanh nói vậy, tôi bỗng thấy sợ hãi. Nghe nói năm xưa Mã tam nương bị trời phạt, đã biến thành quái vật.
Nhưng giờ xem ra, sự thật hoàn toàn không phải là vậy. Tiền bối nữ anh hùng này có truyền nhân, còn là một Mạnh Doanh chính nghĩa, lẫm liệt. Nếu bà ấy ở trên trời có linh, nhìn thấy Mạnh Doanh thế này, tôi nghĩ có lẽ bà ấy cũng cảm thấy rất vui mừng.
"Hay lắm, không làm xấu mặt của Mã tam nương. Mạnh Doanh, mặc dù anh ngược đãi tôi suốt cả chặng đường, nhưng Lỗi gia tôi vẫn rất phục anh! Hai người xuống địa ngục rồi, Lỗi gia tôi quyết sẽ xông xuống đó, bắt lão Diêm vương để hai người được đầu thai cùng nhau, kiếp sau lại làm một đôi!"
Vương Lỗi cũng cảm động, vỗ ngực hứa hẹn.
"Được! Cảm ơn, người anh em!"
Mạnh Doanh đáp một tiếng, sau đó bắt đầu lấy đồ nghề ra thi triển pháp thuật.
Vương Lỗi nhìn tôi nói:
"Chúng ta đi thôi!"
Tôi nhìn Mạnh Doanh và Tuyết Mai, nói:
"Anh Mạnh, chị Tuyết Mai, tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Tuyết Mai cười hạnh phúc. Một tay nắm chặt tay Mạnh Doanh, tay còn lại vẫy chào chúng tôi, nói câu tạm biệt cuối cùng!
Chúng tôi quay người rời đi. Không một ai quay đầu lại, vì chúng tôi đều sợ mình sẽ rơi nước mắt.
Khi chúng tôi đi nhanh lên trên, giọng hét của Mạnh Doanh vang lên:
"Hôm nay Mạnh Doanh tôi, truyền nhân cuối cùng của Mã tam nương, xin được sử dụng cấm thuật cản thi, thuật cản cốt hoàn hồn, đưa những oan hồn và ác ma quay lại cửa địa ngục! Tôi lấy ba hồn bảy vía làm chú, lấy máu tươi, tuổi thọ làm đạo, lấy cái chết để mở đường, đưa oan hồn về nhà! Cản cốt hoàn hồn, hồn ma trở về! Vong hồn theo ta, quay về địa ngục!"
Giọng nói hùng hậu của Mạnh Doanh không ngừng vang vọng giống như âm thanh của thiên thần, mãi không tan biến.
Tôi nghe mà nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Anh ấy vì tình yêu, vì chính nghĩa, hi sinh bản thân một cách đầy oanh liệt!
Khi sắp ra khỏi lớp sương mù ma, tôi đột nhiên nhớ tới một thứ, vội quay trở lại quán trọ Tử Thi! Tôi tìm kiếm một hồi thì thấy một chiếc hộp đồng ngay phía dưới chiếc quan tài đá đã vỡ tan.
Tôi mở chiếc hộp, bên trong chính là ngọc Tàng Phong. Đây là điều tôi đã hứa với tiểu Thiết, nhất định phải thực hiện.
Lúc này thần kinh tôi từ từ được thả lỏng. Tôi vừa mới thở phào thì cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập tới khắp cơ thể tôi.
Tôi không còn tý sức lực nào để di chuyển, Lâm Y Y vội vàng dìu tôi. Đợi khi ra khỏi lớp sương mù, tôi nhìn lại thì thấy một chiếc đèn dẫn hồn đang lơ lửng trong lớp sương.
Đèn dẫn hồn như tỏa sáng vạn trượng, cực kỳ chói mắt dù đang ở trong lớp sương ma dày đặc, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi âm khí xung quanh.
Thông qua ánh đèn đó, tôi thấy Mạnh Doanh nắm tay Tuyết Mai. Cả hai chầm chậm đi vòng quanh cánh cửa địa ngục, rất lãng mạn, nhưng chúng tôi nhìn lại cảm thấy đau thương vô cùng.
Khi Mạnh Doanh đi vòng quanh, tôi thấy lớp sương mù dần dần rút gọn lại. Dưới tác dụng của thuật chú, chúng bay vòng theo Mạnh Doanh.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, sương mù ma đã hoàn toàn bay theo sau Mạnh Doanh thành một vòng xoáy. Một lúc sau, sau khi đã dụ toàn bộ oan hồn và ác linh tới, anh ấy nhảy thẳng vào trong cửa địa ngục.
Tôi đã không dám nhìn nữa. Nhưng khoảnh khắc khi tôi nhắm mắt thì thoáng nhìn thấy ngay phía trên đầu Mạnh Doanh và Tuyết Mai đột nhiên xuất hiện một đôi chim Hỉ Thước! Đôi chim bay lượn phía trên đám sương ma, cất tiếng kêu đầy vui sướng. Người ta nghe mà cảm thấy rất thoải mái, vui mừng.
Hình như chúng cũng sợ đám sương ma nên chỉ bay tới bay lui phía trên, càng kêu càng vui mừng giống như đang hát vang cho tình yêu của Mạnh Doanh và Tuyết Mai.
"Truyền thuyết kể rằng, chim Hỉ Thước là biểu tượng của tình yêu, còn là tượng trưng cho sự nhớ nhung. Không ngờ, tình yêu giữa anh Mạnh Doanh và chị Tuyết Mai lại khiến chúng cảm động!"
Lâm Y Y xúc động nói.
"Đợi đã... Hỉ Thước thành đôi, đây là chuyện vui lớn lắm đấy! Cái ông này đúng là có phúc thật, đến mệnh cách như vậy mà cũng đã gặp được! Đã gặp, vậy thì Lỗi gia tôi sẽ tác thành một phen, đưa hai người trở lại!"
Tôi còn chưa kịp hiểu ra thì Vương Lỗi đột nhiên hét lên đầy kích động.
Vừa dứt lời, anh ta lao thẳng vào trong lớp sương mù ma, xông về phía hai người kia! Hình như anh ta, định cứu Mạnh Doanh và Tuyết Mai!

Bình Luận

0 Thảo luận