Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 185: Đồng tử mười đời

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Tôi và Lâm Y Y chưa kịp phản ứng thì Vương Lỗi đã lao vào trong đám sương mù. Tốc độ chạy cực nhanh, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người xẹt qua, chớp mắt đã không thấy đâu.
Anh ta chạy về phía hai người Mạnh Doanh và Tuyết Mai, vừa chạy vừa hét lên đầy kích động:
"Cái ông kia, mặc dù trên đường đi cản thi, anh ngược đãi Lỗi gia tôi suốt ngày nhưng Lỗi gia biết anh là người tốt. Cho nên là, Lỗi gia đây sẽ giúp cho đôi uyên ương mệnh khổ hai người một lần. Nhưng sau này gặp tôi, anh không được gọi tôi là thằng nhóc nữa đâu đấy, nhớ phải cung kính gọi một tiếng, Lỗi gia... Moa ha ha..."
Tiếng cười sảng khoái của Vương Lỗi vang lên trong màn sương, đồng thời cũng thu hút đám oan hồn và ác linh ở xung quanh. Nhưng chúng đã bị Mạnh Doanh dùng thuật cản thi hoàn hồn hút lấy, di chuyển vòng quanh cửa địa ngục.
Có lẽ năm đó, thứ đã trấn áp đám oan hồn và ác linh này chính là cấm thuật của Mã tam nương, điều này mới khiến Mạnh Doanh có cách đối phó với những tà vật này. Thực ra tôi cũng muốn xem thuật cản cốt hoàn hồn mà Mã tam nương truyền lại, đáng tiếc là không có cơ hội. Từ chỗ tôi đứng chỉ có thể nhìn thấy từng vòng xoáy sương mù di chuyển, trông hết sức hùng vĩ.
Nếu như phải đi bắt đám oan hồn dã quỷ này thì e là có bắt tới già rồi cũng không hết nổi.
"Anh Cửu, hình như anh Vương Lỗi thật sự đi cứu hai anh chị đấy!"
Lâm Y Y bất giác cũng hô lên đầy kích động.
"Ừ!"
Tôi nói tiếp:
"Mặc dù Vương Lỗi nói năng láu lỉnh, nhưng là một người tốt."
Khi nói tới đây, tôi bỗng nhớ tới người thứ ba trong quẻ bói của sư phụ. Vương Lỗi đã cứu chúng tôi vài lần, nhưng tôi vẫn chưa biết được thân thế và bí mật của anh ta.
Trước đó tôn chủ Linh tộc Linh Vô Song hỏi anh ta có phải là người của Long Hổ Tông hay không, biểu hiện của anh ta trông có vẻ là không phải. Hơn nữa, xem chừng anh ta khá coi thường Long Hổ Tông.
Có điều, anh ta luôn xuất hiện bên cạnh tôi, nhất định là có mục đích gì đó. Chỉ có điều, tôi có hỏi cũng hỏi không ra. Đến cả phe phái về đạo pháp và võ công đều cố ý che giấu, chắc chắn là anh ta không muốn người khác nhận ra thân phận của mình.
Ngược lại, Diệp Thiếu Khanh bị bắt đi lại khiến tôi có cảm giác rất kỳ lạ. Tôi không biết, ai trong bọn họ mới là người thứ ba trong cuộc đời của tôi và Tử Long.
Tôi càng không biết, rốt cuộc sinh tử kiếp của tôi và Tử Long đã tới chưa. Từ lúc rời khỏi Miêu Vương Quan, chúng tôi đều trải qua những chuyện có thể nói là cửu tử nhất sinh, không khác gì sinh tử kiếp của chúng tôi.
Sư phụ tiêu hao hết tu vi của người để xem một quẻ cho hai chúng tôi, nhưng rồi người lại không nói rõ. Người nói rất mơ hồ, giống như muốn chúng tôi tự đi trải nghiệm.
Đúng lúc này, phía cửa địa ngục đột nhiên bắn ra một đường ánh sáng, phóng thẳng lên trời. Đây chính là ánh sáng rọi ra từ đèn dẫn hồn.
Đám sương mù giống như luồng khí lưu, ập hết toàn bộ vào trong cửa địa ngục, tốc độ nhanh tới kinh người. Chỉ trong vòng hai, ba phút ngắn ngủi, vô số sương mù ma đều đã chui vào trong cửa địa ngục.
Tôi không biết hai người Mạnh Doanh và Vương Lỗi đang làm gì nên chỉ đành tiếp tục đợi thêm tầm mười phút. Cuối cùng đám sương ma cũng đã biến mất hoàn toàn.
Sương mù biến mất, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Vương Lỗi và Mạnh Doanh đang kết một phong ấn ở lối vào cửa địa ngục. Đợi khi phong ấn hoàn thành, mấy người mới quay trở lại chỗ tôi.
Trên khuôn mặt Mạnh Doanh và Tuyết Mai đầy vẻ hạnh phúc và cảm động vì đã sống sót sau cơn hoạn nạn. Vương Lỗi thì trông rất mệt mỏi, khuôn mặt trắng bệch, trán đầm đìa mồ hôi, đến môi cũng khô nứt, giống như vừa rồi đã tiêu hao không ít tu vi để cứu hai người Mạnh Doanh và Tuyết Mai.
"Cậu nhóc..."
"Khụ! Hả? Anh gọi tôi là gì? Lỗi gia không nghe rõ, gọi lại lần nữa?"
Mạnh Doanh vừa mở miệng gọi, Vương Lỗi lập tức họ khù khụ, cắt ngang lời của anh ấy.
Mạnh Doanh sao mà không hiểu ý của Vương Lỗi cho được. Anh ấy cười, cùng Tuyết Mai cảm ơn:
"Lỗi gia, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi!"
"Như vậy mới phải đạo chớ! Anh bắt Lỗi gia đi cản thi cùng anh, dãi gió dầm sương, khổ chết Lỗi gia tôi! Nếu như để bạn tôi biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo tôi chết mất. Giờ Lỗi gia tôi lấy lại được thể diện rồi!"
Lỗi gia làm bộ nghiêm túc.
Chúng tôi đã quen với kiểu thiếu đứng đắn của Vương Lỗi, nhưng có một điểm mà tôi không hiểu, bèn hỏi:
"Lỗi gia, không phải anh nói không ai có thể phá vỡ mệnh cách âm nữ mười kiếp của chị Tuyết Mai mà, sao anh lại cứu bọn họ?"
Vương Lỗi cười hì hì, đáp:
"Sơ Cửu à, kiến thức của cậu vẫn còn ít quá. Cậu có biết Hỉ Thước không? Còn là Hỉ Thước thành đôi nữa. Hỉ Thước sợ người, bình thường sẽ không xuất hiện, trừ khi có thứ gì đó có thể khiến chúng cảm động..."
Khi Vương Lỗi nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Mai và Mạnh Doanh. Ánh mắt đó khiến toàn bộ chúng tôi đều sửng sốt, chờ đợi đáp án của Vương Lỗi.
Vương Lỗi gật đầu đầy hưởng thụ, lúc này mới giải thích:
"Thứ khiến chúng cảm động đương nhiên là cái ông này với Tuyết Mai rồi! Bởi vì ông này là mạng đồng tử mười đời, nếu không, Hỉ Thước đã không xuất hiện. Còn một điểm quan trọng nhất đó là, có thể học được thuật cản cốt hoàn hồn, nhất định phải là người có dương khí cực nặng. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân Mã tam nương truyền lại thuật pháp cho cái ông này! Chỉ đáng tiếc, ông anh này không ngoan ngoãn đi tu đạo, giữ cái thân đồng tử mà lại vừa gặp Tuyết Mai là phá thân luôn. Đúng là già đầu rồi càng giỏi ghẹo gái, phá giới, không chín chắn chút nào!"
Vương Lỗi càng nói thì khuôn mặt Tuyết Mai càng đỏ. Ngay cả Mạnh Doanh cũng đỏ bừng mặt, ho khan vài tiếng, muốn dừng Vương Lỗi lại.
Nhưng nào ai có thể quản được Vương Lỗi. Anh ta vẫn còn muốn nói tiếp. Tôi sợ đoạn phía sau xuất hiện thứ gì đó hạn chế độ tuổi, vội vàng cắt ngang lời anh ta, nói sang chuyện khác:
"Đi thôi, khó khăn lắm hai người mới sống sót, cũng không biết mấy người Tử Long bay tới tận đâu rồi! Nhưng có đèn trời da người, có lẽ bọn họ sẽ không xảy ra chuyện được!'
"Phải, Sơ Cửu nói đúng! Chúng ta mau quay về thôi. Mọi người đều mệt rồi, để tôi nói Tuyết Mai làm bữa cơm tươm tất mời mọi người!"
Mạnh Doanh thấy tôi giải vây cho bèn lập tức nói hùa theo.
Có lẽ Vương Lỗi cũng đã đói, nghe nhắc tới ăn nên cũng không tiếp tục làm khó Mạnh Doanh và Tuyết Mai nữa. Anh ta dẫn đầu đoàn đi xuống núi.
Khuôn mặt ai cũng vui mừng. Cảm giác khi đứng giữa ranh giới sống chết, nói thật chúng tôi đã trải qua quá nhiều. Tôi biết những ngày tháng căng não này vẫn chưa thể kết thúc.
Khi nhìn thấy Linh Vô Song, tôi đã ý thức được một điều. Sự chênh lệch giữa tôi và ông ta quá lớn. Muốn đánh bại ông ta, đòi lại công bằng, vậy tôi phải nâng cao đạo hạnh và cả chân khí của mình nữa.
Cuộc hẹn của Linh Vô Song và trăm quỷ đang bao vây thôn Ma Câu vẫn còn hai năm. Trong hai năm này, tôi không thể đi tìm ông ta, càng không thể để ông ta tìm thấy. Nếu không, người chết sẽ là tôi.
Trải qua bao chuyện, tôi đã thông minh ra. Ít nhất trong hai năm này, tôi phải nâng cao đạo hạnh bản thân, đợi khi ông ta quay lại thôn Ma Câu thì sẽ quyết phân cao thấp.
Lần này, mặc dù cửu tử nhất sinh nhưng tôi cũng thu hoạch được không ít. Trung đan điền của tôi đã được khai thông, có thể sử dụng đạo thuật và bùa chú lợi hại hơn.
Hơn nữa, điều đó cũng rất có ích cho việc tu đạo của tôi. Còn cả Thước Trấn Hồn đã mở ra một nửa, đợi nó hoàn toàn mở ra, tôi tin là nó sẽ còn mang lại cho tôi sự ngạc nhiên lớn hơn nữa!
Trên đường đi về lại thôn Tiểu Nghĩa, tôi chỉ lo suy nghĩ về dự định tương lai của mình. Sau khi tới nhà Tuyết Mai, trời đã sáng hẳn. Trên người tôi chỗ nào cũng có vết thương. Mạnh Doanh xử lý vết thương cho tôi trước. Ngoài vết kiếm đâm ở ngực ra thì còn cả những vết thương bị oan hồn cắn xé.
Mạnh Doanh dùng gạo nếp đắp lên vết thương, khâu vết kiếm đâm lại rồi đi lấy ít thảo dược. Trong núi này có rất nhiều thảo dược quý, có thể giúp tôi nhanh chóng phục hồi.
Nhát kiếm của Chu Bát Tự không đâm chết được tôi bởi vì tôi có chân khí trong người, nếu không, e rằng tôi đã chết từ lâu rồi.
Vương Lỗi cũng bị tiêu hao quá nhiều tu vi, nhưng anh ta đã cứu Mạnh Doanh như thế nào thì im bặt không nhắc tới. Ngay cả khi tôi hỏi Mạnh Doanh và Tuyết Mai, hai người cũng im lặng không nói.
Xem ra, có lẽ Vương Lỗi đã dùng loại chú thuật rất mạnh nào đó, nếu không, anh ta đã không cứu được cả hai người họ ra khỏi vòng vây của đám oan hồn, ác linh.
Chú thuật mà anh ta sử dụng chắc chắn có liên quan tới thân phận thật sự của anh ta. Chắc chắn anh ta đã dặn Mạnh Doanh, để bọn họ không nói ra.
Tôi nằm trên giường một ngày, Mạnh Doanh và Tuyết Mai chăm sóc tôi rất cẩn thận, còn giết gần hết gà nuôi trong nhà cho tôi tẩm bổ.
Tôi ăn canh gà và đương nhiên Vương Lỗi không bỏ qua thịt gà. Sau khi ở lại nhà chị Tuyết Mai ba ngày, tôi mới hồi phục được tương đối. Nhưng đợi ba ngày mà vẫn không thấy có tin tức của mấy người Tử Long.
Nếu bọn họ rơi xuống, chắc chắn họ sẽ quay lại tìm chúng tôi. Nhưng hiện tại đã ba ngày rồi, bọn họ vẫn chưa xuất hiện.
Điều tôi lo lắng là, liệu bọn họ có gặp phiền phức gì không. Tôi sốt ruột, muốn mau chóng lành vết thương để đi tìm bọn họ.
Vương Lỗi cũng an phận. Mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, lại còn là suốt nửa ngày trời mới ra ngoài. Xem ra cuộc chiến với Linh Vô Song đã khiến bản thân anh ta bị thương không nhẹ, chưa kể anh ta còn dùng chú thuật để cứu Mạnh Doanh nên càng tiêu hao thêm không ít tu vi.
Chỉ có điều, lúc ăn cơm tối, tôi đang định hỏi thăm anh ta thì đám người tiểu Thiết đã dẫn theo các thầy trong thôn tới!

Bình Luận

0 Thảo luận