Khi tôi bảo Tử Long đóng cửa, anh ấy lập tức hiểu ngay tôi định làm điều gì nên vội vàng lao xuống dưới lầu. Tiếng bước chân chạy xuống cầu thang rầm rầm vang lên, tiếp đó là tiếng đóng cửa ầm ầm.
Nhưng tôi không thấy Tử Long đi lên, có lẽ anh ấy đứng canh chừng ở tầng một. Sau khi đóng cửa lại, tôi bắt đầu tìm trong căn phòng của ông chưởng quỹ.
Căn phòng không rộng lắm, có hai tủ quần áo cũ, một chiếc giường, ngoài ra thì không còn nơi nào có thể trốn được. Tôi cầm thước trấn hồn đi tới tủ quần áo, giật mạnh cánh cửa tủ ra, bên trong không có gì.
Sau đó tôi lại cúi người xuống, nhìn vào gầm giường, cũng không có gì. Nói cách khác, lão thầy bói và quỷ thợ cạo không có trong căn phòng này.
Đi ra khỏi phòng của ông chưởng quỹ, có bốn căn phòng ở ngoài hành lang, tất cả đều nằm đối nhau.
Tôi hỏi Diệp Chu Tinh:
"Diệp Chu Tinh, cô có thể giúp một tay không? Nếu không được thì cô xuống lầu canh cửa với Tử Long!"
Diệp Chu Tinh cười ha ha, không nói gì. Sau đó cô ta đi thẳng tới căn phòng bên phải, mở cửa, bước vào trong tìm. Tôi thấy cô ta chịu giúp nên cũng đi lục soát căn phòng bên trái hành lang.
Căn phòng này rất bình thường, ngoài tủ quần áo là một chiếc giường, chẳng có gì, nhìn là thấy được hết ngay. Sau khi xác định căn phòng này không có ai trốn, tôi mới đi ra ngoài.
Diệp Chu Tinh là người của bộ phận đặc biệt, năng lực tìm kiếm tốt hơn tôi. Khi tôi kiểm tra xong một căn phòng này thì cô ta đã kiểm tra xong hai căn phòng phía bên phải.
Sau khi nhìn thấy tôi, cô ta lắc đầu, ý chỉ hai căn phòng kia không có ai. Chúng tôi đã lục soát ba căn phòng, chỉ còn lại căn phòng ở đầu cầu thang.
Hai chúng tôi đứng trước cửa căn phòng cuối cùng. Diệp Chu Tinh ra dấu, muốn tôi đạp cửa.
Tôi gật đầu, ngay sau đó đạp bung cánh cửa. Cửa phòng vừa được đạp mở ra, hai người chúng tôi đồng thời lao vào.
Nhưng căn phòng này trống không, chăn trên giường bị vò nhàu, rõ ràng nơi này bình thường có người ở.
"Anh có người thấy mùi máu tanh không?"
Khi tôi đang ngẩn người thì Diệp Chu Tinh thản nhiên hỏi một câu.
Cô ấy nói vậy, tôi bèn ngửi kỹ hơn, đúng là có mùi máu. Tôi còn chưa kịp nói gì thì bỗng cảm nhận thấy có chất dịch nóng hổi nhỏ trúng đỉnh đầu.
Chất dịch nóng ấm vừa chạm vào da đầu đã trở nên lành lạnh.
Khi tôi nhìn Diệp Chu Tinh thì thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có một giọt máu đỏ tươi chảy xuống.
Diệp Chu Tinh nghiến răng, đồng tử trợn lên trên, chúng tôi đồng thời ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, chúng tôi đã nhìn thấy bên trên là một thi thể máu me be bét hỗn độn, cả người không còn miếng da nào, đó chính là người đã bị quỷ thợ cạo lột da.
Máu tươi chảy dọc theo cơ thể người này, nhỏ từng giọt xuống, rớt lên tóc của tôi, rớt lên vai của Diệp Chu Tinh.
Không còn lớp da, chúng tôi không thể xác định được thân phận của thi thể này, càng không biết được mặt mũi trông thế nào.
"Rầm!"
Khi chúng tôi còn đang sững sờ thì dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng mở, đóng cửa. Tôi nghe thấy vậy, lập tức lo lắng cho Tử Long, tôi hét lên:
"Tử Long..."
Tôi hét lớn, chưa kịp lao ra khỏi phòng thì Tử Long đã lao lên. Khi nhìn thấy thi thể người treo trên nóc nhà, anh ta cũng cau mày, nói:
"Xem ra, không chỉ có một người bị lột da!"
"Đợi đã..."
Nào ngờ, Tử Long vừa dứt lời thì Diệp Chu Tinh nhìn chằm chằm vào anh ta, lạnh lùng nói:
"Vừa rồi có người mở cửa đi ra, là ai vậy?"
Tử Long nhìn Diệp Chu Tinh bằng ánh mắt nghi ngờ:
"Là người học trò đó, cậu ta sợ quá nên chạy đi báo cảnh sát, tôi thấy sắc mặt của cậu ta rất khó coi nên đã để cậu ta ra ngoài rồi!"
"Chết tiệt!"
Nghe câu trả lời của Tử Long, Diệp Chu Tinh nổi giận, quát thẳng vào mặt anh ấy:
"Hắn không phải là người học trò, hắn chính là quỷ thợ cạo!"
Diệp Chu Tinh nói vậy, tôi bèn ngẩng đầu nhìn thi thể bị treo phía trên, lập tức hiểu ra, tiệm cầm đồ âm dương này có hai người, một người là chưởng quỹ, một người là học trò.
Hiện tại có hai thi thể đã bị lột da, vậy ngoài chưởng quỹ ra thì đây chính là học trò. Nói cách khác, tên học trò vừa rồi chính là quỷ thợ cạo. Nó đã mặc bộ da của học trò lên người mình.
Chẳng trách khi tôi nhìn hắn lần đầu tiên đã cảm thấy hắn quá thấp, hóa ra hắn không phải là học trò của tiệm cầm đồ âm dương mà chính là con la lùn thành tinh kia. Ba người chúng tôi đều bị nó chơi một vố!
Sau khi ý thức được điều này, Tử Long cũng bừng tỉnh, vội lao xuống dưới lầu. Tôi cũng chạy theo anh ấy. Đợi khi chúng tôi chạy ra khỏi cửa tiệm thì cả con đường đã vắng lặng vô cùng, làm gì còn bóng dáng của con la lùn kia.
Sau khi xác định nó đã chạy mất, tôi mới thở dài nói:
"Con la thành tinh này đúng là xảo trá. Có thể mô phỏng biểu cảm của con người, lừa cả ba chúng ta! Giờ nghĩ lại, con quỷ thợ cạo này càng lúc càng khó đối phó rồi. Nó mặc da người sống, lại còn có thể có được trí nhớ của họ. Một con la gian xảo như vậy, chúng ta phải làm sao để bắt nó?"
Khi tôi phân tích thì Diệp Chu Tinh đang trừng Tử Long giống như đang trách anh ấy để xổng mất con la lùn.
Tử Long nghiến răng, mở miệng nói:
"Xin lỗi, là tôi đã để xổng mất quỷ thợ cạo!"
"Ha ha..."
Diệp Chu Tinh đột nhiên bật cười khi nghe Tử Long xin lỗi. Cô ta cười trông rất xinh, giống như đang trách cứ rồi lại như buồn cười Tử Long. Cô nói:
"Thật không ngờ, một người gỗ như anh cũng biết xin lỗi cơ đấy?"
Diệp Chu Tinh nói vậy khiến vẻ mặt Tử Long thoáng chút bối rối. Anh ấy quay đầu, không dám nhìn thẳng vào cô ta, chỉ lầm bẩm một câu:
"Tôi cũng không ngờ cô cũng biết cười!"
"Hả..."
Anh ấy nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Diệp Chu Tinh nghe thấy. Điều khiến tôi bất ngờ là Diệp Chu Tinh lại bị câu nói này làm cho nghẹn lời. Cô ta mím môi, dứt khoát cũng không nhìn Tử Long.
Tôi thấy cả hai đều im lặng mới cười nói:
"Giờ con la lùn chạy mất rồi, chúng ta phải làm sao?"
"Đã có thể chắc chắn được một điều, lão thầy bói và quỷ thợ cạo muốn nhằm vào Diệp gia. Tiệm cầm đồ âm dương này cũng là thế lực của Diệp gia, vậy thì mục tiêu tiếp theo, chắc chắn sẽ là chợ quỷ. Hiện giờ bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta, chúng ta chỉ cần há miệng chờ sung rụng, tới chợ quỷ đợi bọn chúng xuất hiện. Chợ quỷ do Diệp gia kiểm soát, chắc chắn có thế lực của bọn họ, mà chỉ cần là thế lực của Diệp gia, chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua!"
Tử Long bình tĩnh phân tích.
"Tôi đồng ý với ý của Tử Long. Sắp tới giờ tý rồi, chúng ta có thể tới chợ quỷ đợi, lần này không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa!"
Nhưng vừa nói xong, Diệp Chu Tinh đã dội cho tôi một chậu nước lạnh:
"Đừng nghĩ nữa, chưởng quỹ của tiệm cầm đồ âm dương này chính là người phụ trách ra vào chợ quỷ. Giờ ông ấy đã chết, chúng ta cũng đừng nghĩ tới việc vào đó!"
Tôi sững người khi nghe được tin dữ này. Nếu như vậy thì chúng tôi đã thất bại ngay từ bước đầu tiên rồi!
"Có điều, tôi có cách!"
Khi tôi và Tử Long vừa tỏ ra ủ rũ thì Diệp Chu Tinh đột nhiên nói một câu đầy thần bí.
Cô ấy vừa nói có cách, chúng tôi vội vàng nhìn qua. Diệp Chu Tinh nhìn Tử Long bằng ánh mắt đầy giảo hoạt, nói:
"Nếu anh nhận thua, tôi sẽ có cách đưa các anh tới chợ quỷ!"
Tôi nghe ra được ý tứ trong câu nói này. Hóa ra là cô ta không phục, cô ta kiêu ngạo, nhưng Tử Long thì hoàn toàn không để tâm, hơn nữa còn cư xử thờ ơ với cô ta vô cùng.
Tôi không thể nhìn thấu được thực lực của Diệp Chu Tinh. Cô ta có thể dám đi cùng chúng tôi thì đương nhiên cũng phải có bản lĩnh. Cộng thêm với khí chất và thân phận của cô ta, e rằng có rất nhiều người phải thần phục dưới chân cô ta.
Cô gái này háo thắng, nhưng lại gặp phải một người cứng đầu cứng cổ như Tử Long, nên đương nhiên cô ta càng muốn so đo.
Khi nhìn Tử Long, tôi không khỏi nghĩ, thôi thì theo cô ta luôn cho xong, dù sao người ta cũng xinh đẹp, lại còn có khí chất.
Tử Long hiểu ánh mắt của tôi. Anh ấy cười lúng túng, trừng tôi một cái, sau đó mới nói với Diệp Chu Tinh từng từ từng chữ:
"Đại tiểu thư Diệp gia, tôi nói cô hay, đây là chuyện của nhà họ Diệp, tôi và Sơ Cửu chỉ giúp đỡ mà thôi. Cô thích đi hay không là việc của cô. Sơ Cửu! Đi! Chúng ta về nhà!"
Tôi biết tính khí của Tử Long, không ai có thể uy hiếp được anh ấy, bất kể là phụ nữ xinh đẹp cỡ nào. Anh ấy nói xong, kéo tay tôi đi thẳng ra khỏi phố Miếu. Tôi thấy hơi nao nao trong lòng, chúng tôi có lúc nào mà không muốn tìm cho ra lão thầy bói cơ chứ?
Quỷ thợ cạo không phải kẻ mấu chốt nhất. Mà quan trọng nhất chính là tìm được lão thầy bói. Chỉ có thông qua lão ta, chúng tôi mới có thể tìm được Chu Bát Tự.
Nhưng tôi không thể làm Tử Long mất mặt, nên đành làm bộ cùng anh ấy rời đi. Vừa đi được vài bước, Diệp Chu Tinh ở phía sau đã hét lên như thể đã bị đánh bại:
"Triệu Tử Long, tên đầu gỗ khốn khiếp, anh thắng rồi. Tôi đưa các anh tới chợ quỷ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận