Thẳng thắn mà nói, chỉ sợ ngay cả Tử Long cũng không biết, rốt cuộc lão thầy bói thích mình cái gì nữa? Nhưng mấy người chúng tôi đều không ngờ tới rằng, lúc này lão thầy bói đã xuất hiện, cứu Tử Long một mạng.
Nếu không, e là đầu của Tử Long đã bị chặt xuống rồi.
Lão thầy bói chuyên xem tướng cho người khác, sợ rằng lão đã nhắm trúng điểm nào đó của Tử Long. Nhưng chỉ cần Tử Long còn sống thì mọi thứ đều không quan trọng nữa.
Nhìn thấy Tử Long bình yên, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc nhìn về phía Diệp Chu Tinh, tôi thấy cô ta đã rơm rớm nước mắt.
Tử Long cũng đã hoàn toàn choáng váng. Anh ấy nhìn lão thầy bói, nói: "Nếu ông là người tốt, tôi có thể kính trọng ông, thậm chí còn có thể làm đệ tử ký danh của ông. Chỉ tiếc ông và tôi có lập trường khác nhau. Dù vậy, tôi vẫn không thể nghĩ ra được, tại sao ông lại muốn cứu tôi?"
Lão quỷ cười khà khà, vuốt bộ râu dê của mình, đáp: "Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ. Đạo thuật của tôi không giỏi cho lắm, nhưng bản lĩnh nhìn người thì không kém tý nào đâu. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, không có đúng sai hoàn toàn. Tôi tin sau này cậu sẽ biết, cũng sẽ hiểu lời này của tôi."
"Được rồi, lão quỷ, đừng dông dài nữa. Nếu chủ nhân biết được, hai ta đều không gánh nổi trách nhiệm đâu! Để bọn chúng lên trên đi!" Thầy bói quỷ cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Đợi đã!" Ngay lúc bọn họ sắp mở xích sắt ra, một người thiếu niên đột nhiên lao tới, trong tay cầm một con dao, cả giận nói: "Lý Sơ Cửu, mày nợ cha tao một cái mạng, trả lại cho tao!"
Tôi nhìn thấy hành động của cậu ta, nhưng hoàn toàn không cách nào tránh né, bởi tôi còn chẳng động đậy được, nói gì đến chuyện chống cự. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta lao về phía mình.
Tốc độ của thiếu niên này rất nhanh, cậu ta xông đến, nắm lấy lòng bàn tay tôi, rạch tay tôi một nhát rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Sơ Cửu, lúc nãy mày hại chết cha tao, một dao này coi như là mày nợ cha tao!"
"Khốn kiếp! Nếu giết chết nó thì mày chết cả ngàn lần cũng không đủ đâu!" Thầy bói quỷ túm lấy cổ áo cậu ta rồi hất thẳng cậu ta xuống đất.
Lúc này tôi mới nhận ra, cậu ta chính là con trai của ông chú thợ rèn. Lúc ở cửa hàng rèn, tôi và cậu ta từng gặp nhau một lần.
"Là nó hại chết cha tôi. Lúc nãy nó xúi giục cha tôi, hại cha tôi chết thảm! Tôi muốn giết chết nó!" Thiếu niên này nhìn tôi rồi phẫn hận nói.
"Mày sốt ruột làm gì!" Thầy bói quỷ lườm cậu ta, nói: "Cha mày chết là do nó xúi giục, nhưng chủ nhân cũng chỉ tạm thời để cho nó sống thôi, cuối cùng nó vẫn phải chết. Mày yên tâm đi, chủ nhân nhất định sẽ báo thù cho mày!"
"Vâng!" Nghe thầy bói quỷ nói vậy rồi, cậu thiếu niên mới chịu thôi. Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận thù, cậu ta bò dậy rời khỏi đây.
Thật ra lúc tôi nhìn thấy cậu ta, trong lòng tôi cũng rất áy náy. Nếu lúc nãy chú thợ rèn không đứng ra thì cũng sẽ không bị cổ độc của Chu Bát Tự hại chết.
Tuy rằng hung thủ trực tiếp là Chu Bát Tự, thế nhưng tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Tôi muốn nói xin lỗi với cậu ta, thế nhưng cậu ta đã đi xa mất rồi.
Tiếp đó, thầy bói quỷ vẫy tay, những người kia mở xích sắt ra, thân thể của tôi và đèn trời bằng da người từ từ bay lên.
Cái đèn trời da người này bay rất cao. Sau khi bay lên khoảng mười mét, sợi xích sắt này mới hoàn toàn căng ra hết cỡ.
Một đầu khác của xích sắt móc chặt vào cái vòng sắt trên mặt đất. Lúc này, trông chúng tôi chẳng khác gì những con diều bị thả lên giữa không trung!
Lúc cúi đầu nhìn xuống, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh xung quanh quán trọ Tử Thi. Người đang đứng trên mặt đất cũng có vẻ rất nhỏ.
Bọn họ đứng dưới quan sát một lúc rồi quay hết vào trong quán trọ Tử Thi. Chỉ có mấy người ở lại canh chừng chúng tôi. Nói thật, chúng tôi đang bay chơi vơi giữa không trung thế này, có muốn chạy trốn cũng khó.
Chưa kể, hương mê hồn trên người chúng tôi vẫn chưa tan hết, cho dù cởi trói được cũng sẽ rơi xuống đất chết tươi. Điều tôi lo lắng nhất là lửa ma đằng sau chẳng cháy được bao lâu nữa. Đến lúc đó, chiếc đèn trời không còn đủ khả năng chịu tải trọng lượng của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ bị rơi xuống thôi.
Nhưng chắc lửa này sẽ không tắt nhanh đến vậy, tôi bèn nhìn những người khác ở xung quanh. Ngoại trừ bốn người chúng tôi còn sống, những đệ tử khác của nhà họ Diệp đều đã chết, hơn nữa còn chết không toàn thây, chỉ còn dư lại một cái đầu lâu bị treo dưới những chiếc đèn trời.
Một cơn gió thổi qua, chúng tôi cũng lắc lư theo chiếc đèn trời, sợi xích sắt gắn liền với đèn cũng va vào nhau loảng xoảng.
"Diệp Chu Tinh, tôi bảo cô đừng tới, bây giờ hối hận rồi chứ?" Tử Long đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Chu Tinh lạnh lùng lườm anh ấy, đáp: "Triệu Tử Long, tôi không cần cậu lo cho tôi, tôi tới đây là chuyện của tôi! Câm cái miệng của cậu lại, nghĩ cách trốn khỏi đây đi!"
"Vô dụng thôi!" Bác Diệp lắc đầu chán nản, cười khổ nói: "Tác dụng của hương mê hồn này rất mạnh, trong vòng hai tiếng sẽ không biến mất được! Hơn nữa, sư huynh muốn lấy chúng ta làm đèn trời, mở ra cánh cửa địa ngục của quán trọ Tử Thi!"
Nghe bác Diệp nói đến cánh cửa địa ngục, tôi không khỏi tò mò hỏi: "Bác Diệp, rốt cuộc cánh cửa địa ngục là gì vậy?"
Bác Diệp từ từ giải thích: "Quán trọ Tử Thi không phải là nơi cho người sống ở, mà là nơi dành cho người chết ở. Trong rừng sâu núi thẳm này, không biết có bao nhiêu vong hồn và oán linh. Bọn họ không tìm được đường về nhà, âm phủ cũng không nhận bọn họ. Năm đó thấy bọn họ đáng thương nên Mã Tam Nương mới sửa lại kết cấu của quán trọ Tử Thi thành kiểu quan tài, để cho bọn họ một cái nhà. Sau khi bay đến quán trọ Tử Thi, những oán linh và vong hồn này an nghỉ bên dưới lòng đất của quán trọ. Tích lũy dần dần, không biết bên dưới quán trọ đã có bao nhiêu vong hồn và oán linh ngủ say nữa. Đây cũng là lý do tại sao trải qua nhiều triều đại như vậy, quán trọ Tử Thi vẫn không hề biến mất!"
Thấy bác Diệp kể xong, tôi bèn nói tiếp: "Bác Diệp, Chu Bát Tự dùng chúng ta để thả đèn trời là muốn chúng ta mở cánh cửa địa ngục ở dưới đây, thả vong hồn và oán linh trong đó ra!"
"Đúng thế!" Bác Diệp gật đầu, "Các đệ tử của Diệp gia bị chém đầu, ba hồn bảy vía tan ra, mà vong hồn và oán linh rất nhạy cảm với hồn phách. Đến lúc đó, nếu thứ dưới lòng đất thức tỉnh thì sẽ bò lên theo sợi xích sắt này. Còn làm thể nào để mở được cánh cửa địa ngục thì bác cũng không rõ lắm!"
Xem ra, vì muốn đối phó với tôn chủ của Linh tộc, Chu Bát Tự đã tận dụng hết mọi thứ. Tôi không biết dưới đây có bao nhiêu vong hồn và oán linh, thế nhưng nếu thả chúng ra, chắc chắn sẽ là một hồi kiếp nạn.
"Đúng rồi, bác Diệp, Mã Tam Nương mà bác nói đến là ai thế? Cháu đã nghe thấy cái tên này mấy lần rồi!" Lúc này, Tử Long cũng hỏi.
Tử Long vừa hỏi, tôi cũng bị gợi lên sự hứng thú. Trước đó, tôi nghe ông thợ làm vàng mã nhắc tới một lần, bây giờ lại nghe thấy bác Diệp nhắc đến nên trong lòng rất tò mò, rốt cuộc vị tiền bối này có thân phận gì.
Bác Diệp ngẩn ra, lúc này mới đáp: "Mã Tam Nương chính là anh hùng của các thầy phép. Năm đó bọn giặc xâm lược nước ta, giết người như ngoéo. Để có thể sống sót, rất nhiều thầy phép và đạo sĩ đều trốn vào nơi rừng sâu núi thẳm. Mã Tam Nương là bà chủ của quán trọ Tử Thi, là phụ nữ nhưng cân quắc không nhường tu mi. Không chịu được cảnh người nước ta bị bọn giặc ức hiếp, bà ấy dẫn theo những thầy phép nhiệt huyết đi đánh giặc. Mã Tam Nương đích thân dụ một tiểu đội của giặc đến quán trọ Tử Thi, biến những tên giặc đó thành lừa bằng đạo thuật của mình, cuối cùng cắt lấy thịt bọn chúng, làm thành một nồi lẩu thịt lừa! Chỉ là từ đó về sau Mã Tam Nương cũng biến mất! Bà ấy sử dụng cấm thuật, cho nên đã bị phản phệ cũng như phải chịu báo ứng nặng nề. Có người nói bà ấy đã biến thành quái vật, cũng có người nói bà ấy đã chết từ lâu, không có được một người kế thừa nào. Haizz, đáng tiếc! Nếu Mã Tam Nương còn ở đây thì không đến lượt Chu Bát Tự tác quái ở quán trọ Tử Thi này."
Lúc bác Diệp kể đến đây, tôi cũng thấy rất kính nể vị tiền bối ấy. Cùng chết chúng với kẻ thù, chuyện này cần biết bao nhiêu dũng khí chứ?
Sau đó chúng tôi lại im lặng không nói gì, tất cả đều đang nghĩ cách để thoát khỏi đây! Chu Bát Tự ở ngay trong quán trọ Tử Thi, nếu muốn giết được lão, chúng tôi phải sống sót trước đã.
Thế nhưng bây giờ chúng tôi hoàn toàn không có năng lực chống trả, không khác gì thịt cá nằm trên thớt, mặc cho người ta băm chặt.
Tôi cảm thấy không cam lòng, không ngờ bản thân còn chưa giết được Chu Bát Tự để báo thù thì đã bị lão bắt được trước.
"Xem ra người của Linh tộc chưa chắc sẽ đến đây!" Tử Long vẫn đang nhìn về phía lối vào thung lũng.
"Nếu lời Chu Bát Tự nói là đúng, thế thì tôn chủ của Linh tộc chắc chắn sẽ đến." Bác Diệp nói chuyện rất hàm súc, tôi biết bác ấy cố không nhắc đến quan hệ giữa tôi và Linh tộc.
Mà tôi vừa nghĩ đến đây, trong lòng bỗng trào lên một nỗi sợ hãi không tên. Tôi không muốn tin đây là sự thật, tuyệt đối không phải là sự thật! Tôi siết chặt tay, không ngừng lặp lại trong lòng.
"Từ từ..." Tôi chợt nhận ra một điều, hình như tôi có thể dùng sức rồi.
Tôi cho rằng mình bị ảo giác, lại siết chặt tay. Cảm nhận được nguồn sức mạnh dồi dào kia, tôi ngẩn ra.
Thế nhưng vừa nghĩ kỹ hơn, tôi bèn hiểu ra, là con trai của bác thợ rèn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận