Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 27: Nến quỷ long phượng

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:19:38
Tiếng tranh cãi của phụ nữ đột nhiên vang lên khiến tôi và Triệu Tử Long giật cả mình. Chúng tôi vội vàng trốn qua bên cạnh, quay đầu nhìn về phía có tiếng cãi nhau.
Thôn Ma Câu cũng không lớn nên liếc mắt là có thể nhìn đến cuối thôn. Tôi và Triệu Tử Long vừa trốn xong thì thấy trong thôn có nhiều người mở cửa đi ra.
“Đứa nhỏ nhà tôi không thấy đâu nữa, chẳng lẽ gặp phải ma thật, rốt cuộc tụi nó đã đi đâu?”
“Nhất định là cái tên làm vàng mã kia, hắn cho đứa nhỏ nhà tôi rất nhiều kẹo. Sau khi nó ăn vào thì trở nên rất quái lạ.” Người mở cửa đi ra ngoài ngày càng nhiều, hình như đều có trẻ con mất tích.
Tôi biết loại kẹo màu đen kia, Triệu Tử Long từng nói qua, kẹo đó làm từ thịt người và mỡ nấu ra từ xác chết. Nghĩ đến đây, tôi nhỏ giọng hỏi: “Tử Long, cái thứ kẹo đó có làm hại mấy đứa nhỏ không?”
“Bình thường thì không, chỉ cần nôn được kẹo đã ăn ra ngoài thì không sao cả. Có điều…” Lúc Triệu Tử Long nói đến đây thì ngừng lại một chút, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hàm ý rồi nói: “Tả Âm cho bọn nhỏ ăn kẹo nhất định là có âm mưu. Có lẽ chỉ khi nhìn thấy tận mắt thì chúng ta mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, điều anh lo lắng nhất chính là, kẹo đó làm từ thịt của người nào!”
Tôi nghe mà có chút rợn người và buồn nôn. Tôi đang định hỏi tiếp thì người trong thôn lại làm ầm lên lần nữa: “Tìm cái gì mà tìm, muốn chết có phải không? Mày mau cút vào nhà cho ông, con mẹ nó, định để đêm nay cả nhà gặp chuyện à. Mày còn trẻ, ông đây còn cày cấy được, sau này có thể sinh đứa khác, sợ cái đếch gì.”
Vừa nói xong, người này lôi vợ mình vào thẳng trong nhà, đóng cửa tắt đèn.
Chỉ cần là người đã lên núi đào mộ mẹ tôi đều sẽ lôi vợ mình về hết. Theo lời của bọn họ nói thì, bọn họ không thể chết được, con có chết thì sau này vẫn có thể sinh đứa khác.
Trong lòng tôi thấy rất lạnh lẽo, Triệu Tử Long cũng lắc đầu, thở dài: “Cái thôn này trước giờ vẫn luôn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, đã nghèo rồi lại còn không có tý tình người nào, ích kỉ hơn cả người bên ngoài. Giống như sư phụ anh nói vậy, nơi càng nghèo thì càng không có tình người. Thật ra nghĩ kỹ lại, thân thế của anh chẳng phải cũng như vậy sao? Anh cũng là một đứa trẻ mồ côi, được sư phụ nhặt từ trong hố rác. Có lẽ, cha mẹ anh cũng không có tình người giống như người trong thôn em chăng?”
Lúc Triệu Tử Long nói đến thân thế của mình, trong mắt anh ấy có chút đau thương, nụ cười cũng rất miễn cưỡng. Tôi đang muốn an ủi, ai ngờ trong thôn vẫn có một vài người phụ nữ không muốn bỏ rơi con mình. Bọn họ hô hào nhau rồi cùng kéo nhau đi về phía bờ sông để tìm mấy đứa nhỏ.
Thấy cảnh tượng như vậy, tôi cũng cười nói: “Anh Tử Long, em nghĩ dù là nơi không có cùng khổ như nào đi chăng nữa, cũng sẽ có tính người soi rọi thôi!”
Tôi vừa nói ra lời này, Triệu Tử Long thoáng ngẩn người. Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ khó tin rồi cười nói: “Được đó, Sơ Cửu. Em mà cũng nói được mấy câu văn hoa cỡ này, giác ngộ rất khá, thích hợp tu đạo.”
“Có quỷ! Chạy mau!”
Gần như cùng một lúc, khi Triệu Tử Long vừa dứt lời thì chúng tôi cũng nghe thấy tiếng thét sợ hãi ở phía cửa thôn.
Chúng tôi quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy nhóm người vừa đi ra phía cửa thôn để tìm trẻ con đang hoảng loạn chạy về, gần như là ba chân bốn cẳng mà chạy.
Chúng tôi trốn trong rừng, bị cây đa ở cửa thôn chặn mất tầm nhìn nên không thấy rõ. Nhưng nhìn những người đấy chạy trối chết vậy, Triệu Tử Long lập tức buột miệng nói, “Là oán quỷ dưới sông, ắt hẳn là lớp sương trắng đã tràn đến bờ, bọn chúng lên bờ rồi! Bọn chúng không vào thôn, chắc là giống cô hồn dã quỷ ở sau núi, không biết là vì sao đây? Thôn của em đúng là cực kỳ quái lạ!”
Lúc Triệu Tử Long nói chuyện, tôi đang nhìn mấy người chạy về. Ai cũng trốn vào nhà mình, đóng sập cửa rồi tắt hết đèn.
Chỉ trong chốc lát, cả thôn lại tối om tối mù. Chỉ riêng nhà của Vương Tiểu Long ở trước mặt tôi là vẫn có ánh sáng tỏa ra từ mấy chiếc đèn lồng đỏ choé.
Trong lòng tôi cũng thấy sợ khi có nhiều quỷ vây quanh thôn như vậy. Nếu như bọn chúng xông vào trong thôn thì sợ rằng cả thôn sẽ chết hết mất.
Nhưng mà, vì sao bọn chúng không dám vào? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Tôi không nghĩ ra nên hỏi: “Anh Tử Long, những đứa nhỏ kia đã đi đâu vậy?”
Triệu Tử Long không trả lời tôi ngay mà đưa mắt về phía căn nhà của Vương Tiểu Long, híp mắt nói: “Trong căn nhà kia. Đi, chúng ta đi xem thử. Cứ nghẹn trong lòng mãi cũng rất khó chịu!”
Ừ, tôi cũng nghẹn khó chịu lắm rồi, bao nhiêu bí ẩn đều nằm trong căn nhà của Vương Tiểu Long. Cho dù có chết thì tôi cũng phải chết cho rõ ràng.
Quyết định rồi, chúng tôi lặng lẽ đi vòng ra phía sau nhà của Vương Tiểu Long. Phía sau nhà gã ta có xây bức tường đất cao hơn một mét. Tôi và Triệu Tử Long trèo qua tường rồi nhẹ nhàng bò lên nóc nhà.
Thôn Ma Câu toàn là nhà mái ngói, nóc nhà nào cũng lợp bằng ngói đất nung. Triệu Tử Long cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ gây ra tiếng động.
Cũng may ngói lợp trên nóc nhà này mới được thay, nói cách khác, đạp lên cũng sẽ không phát ra tiếng động.
Lúc lên đến đỉnh, Triệu Tử Long mới nhẹ nhàng nằm bò ra, điều chỉnh hơi thở rồi từ từ kéo một miếng ngói.
Miếng ngói vừa được gỡ ra, chúng tôi lập tức thấy rõ tình hình trong nhà. Thế nhưng tôi và Triệu Tử Long cũng tức thì hít vào một hơi khí lạnh.
Quan tài của mẹ tôi đang được đặt ngay phía dưới bàn thờ. Mấy cái chum đựng xác thì để vây xung quanh quan tài.
Mà mấy đứa nhỏ trong thôn thì đang quỳ hai bên quan tài, khoảng chừng mười đứa. Ánh mắt của bọn chúng dại ra, tất cả đều nhìn vào quan tài của mẹ tôi một cách vô hồn.
Những người nâng quan tài vào nhà cũng đang đứng ngay phía sau mấy đứa nhỏ. Bọn họ đều giống như bị mất hồn, ngơ ngác đứng hai bên, không nói được một lời.
Một người mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đen tuyền đang ngồi trên chiếc ghế đặt ngay giữa nhà. Lão ta đeo chiếc kính đen bé xíu như mấy ông thầy bói mù, ống quần rỗng không, tay chống cây gậy sắt.
Kẻ này cho dù hoá thành tro tôi cũng nhận ra. Lão ta chính là tên Chu Bát Tự đã hại cả nhà tôi. Hai anh em Tả Âm Hữu Dương thì đứng phía sau lão.
Quỷ dị hơn nữa chính là trên bàn thờ có một đôi nến long phượng màu đỏ, còn có một vài tờ giấy màu vàng viết đầy chữ.
Bày biện thế này cực kỳ giống làm lễ cưới? Kỳ quái, sao Chu Bát Tự và hai anh em Tả Âm Hữu Dương không nói gì cả? Dường như bọn họ đang chờ cái gì, hoặc có thể nói là đang chờ ai đó?
“Anh biết tại sao những đứa nhỏ này lại bị không chế rồi! Là vì những viên kẹo kia được làm từ thịt trẻ con sơ sinh. Sơ Cửu, anh nhớ em đã kể với anh, ông nội em lên thị trấn tìm người làm vàng mã để nhờ làm hình nhân, đúng lúc thấy nhà bên cạnh của hàng bán quan tài bị hồn ma trẻ con quấy phá! Đứa trẻ sơ sinh đó là do bọn họ giết. Mục đích chính là để cầm chân ông nội em, cũng nhân cơ hội đó đặt mẹ em vào quan tài màu đỏ để nuôi quỷ. Hôm đó, anh ra khỏi nhà văn hóa thôn thì thấy hai đứa nhỏ bị đứa bé ma quấn lấy. Đó chắc chắn là đứa trẻ sơ sinh bị bọn họ giết. Dùng thịt của trẻ sơ sinh và mỡ nấu từ xác chết để làm kẹo là nhằm khống chế trẻ con trong thôn.”
Triệu Tử Long ghé vào tai tôi, nhỏ giọng giải thích. Tôi cũng chú ý tới điểm này, bên cạnh quan tài còn có một đứa bé ma đang quỳ.
Thân thể của đứa bé ma này nhìn qua có vẻ hư ảo, so với mấy đứa nhỏ còn sống thì sự tồn tại của nó rất không chân thật. Đúng như dự đoán, trẻ con trong thôn là do ăn thịt nó nên mới có thể bị khống chế.
Mà bây giờ tôi cũng hiểu vì sao ông nội đi trấn trên lại bị cầm chân lâu vậy. Chính vì Chu Bát Tự giữ chân ông nội tôi, Vương Tiểu Long sẽ có thời gian để đặt mẹ tôi vào chiếc quan tài màu đỏ.
Chú Tư chắc chắn cũng không phải bị tai nạn xe mà chết, nhất định là do bọn họ giết. Hồn của chú bị bọn họ sai khiến đến phá hư quan tài của mẹ tôi.
Trước đó, quan tài của mẹ tôi không mở được, cũng rơi xuống đất, không thể khiêng lên được. Quan tài bị chú Tư chém hỏng rồi mới có thể đặt mẹ tôi vào quan tài đỏ có trận pháp.
Kỳ thực lúc mẹ tôi chết thì bà cũng đã tỉnh táo lại, đã không còn là người phụ nữ điên kia nữa. Mẹ biết bọn họ muốn hại cả nhà tôi nên mới xuất hiện vài lần để bảo vệ tôi, không cho chú Tư hại tôi.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Lão Chu Bát Tự này đã biết rõ những ngón nghề của ông nội tôi, cho nên đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này từ trước.
Có điều, làm sao Chu Bát Tự phát hiện ra thân phận của ông nội tôi? Việc này thì tôi không nghĩ ra được. Người có thể biết được chân tướng, chỉ có một mình Chu Bát Tự!
“Âm hồn ngoài thôn mãi vẫn không tiến vào, nhất định có thứ gì đang che chở cho đám người của thôn Ma Câu này. Nhưng tuyệt đối sẽ không phải là sư huynh ta hay lão đạo sĩ kia, bọn họ đã bị người trong thôn đốt thành tro rồi! Không đợi nữa, đêm dài lắm mộng. Ta tính toán nhiều như vậy, chính là để chờ đêm nay. Bắt đầu đi, qua đêm nay thì ta có thể tồn tại như người sống rồi!” Vào lúc tôi đang trầm tư, Chu Bát Tự đột nhiên đứng lên khỏi ghế rồi lạnh lùng ra lệnh.

Bình Luận

0 Thảo luận