Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 102: Trại ma quái dị

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Lúc nhìn thấy ngôi làng chẳng hề có hơi thở con người này, tất cả chúng tôi đều sững sờ, không một ai lên tiếng, bởi ai cũng không tin được cảnh tượng trước mắt là thật.
Nhưng kinh ngạc nhất phải là Lâm Y Y, có lẽ cô ấy cũng không ngờ rằng, cấm địa của trại Cổ Miêu bọn họ lại là một làng trại.
"Không thể nào! Núi Thần là nơi chôn người chết, tại sao lại xuất hiện một cái trại?" Lâm Y Y ngơ ngác thốt ra.
"Mọi người nói xem, cái trại này có phải là mộ xác sống thật sự của trại Cổ Miêu không?" Bác Diệp cũng nghĩ giống tôi.
Trong lòng tôi không có đáp án, chỉ đành thử phân tích: "Đi cả quãng đường, chúng ta không hề nhìn thấy bất cứ ngôi mộ xác sống nào cả. Chúng ta cũng có thể chắc chắn được rằng, người của trại Cổ Miêu sau khi chết sẽ được an táng ở núi Thần này. Nói như vậy, cái trại này rất có khả năng chính là mộ xác sống đích thực!"
Tôi vừa phân tích đến đây, bác Diệp cũng gật gù tán đồng.
"Theo như Lỗi gia tôi biết được, mộ xác sống không phải được xây dựng như thế này. Tôi cũng không biết phong tục của trại Cổ Miêu này ra sao, nhưng tôi cảm giác có gì đó là lạ!" Vương Lỗi lên tiếng, đoạn nhìn về phía Lâm Y Y, hỏi: "Y Y, cô có biết mộ mà trại của các cô dùng để an táng người chết không?"
"Em không biết!" Lâm Y Y lắc đầu, thành thật nói: "Người trong trại không cần biết là già hay trẻ, một khi đã chết rồi sẽ được để lên kệ rồng và khiêng lên núi Thần. Nhưng chỉ có vài người là được lên xuống ngọn núi này. Trước đây trong trại có mấy anh nghịch ngợm định lên núi Thần xem thử. Nhưng sau rồi đều không hề trở về nữa, cũng không có ai đi tìm bọn họ cả."
"Phong tục này cũng kì quái nhỉ!" Bác Diệp lẩm bẩm: "Máu mủ tình thâm, nếu như con trai mình mất tích thì cho dù có nguy hiểm đến cỡ nào thì người mẹ cũng phải đi tìm cho bằng được. Thế nhưng người trong làng lại không làm như thế. Xem ra nơi này không đơn giản rồi đây!"
"Nói mấy cái này làm cái đếch gì, đến thì cũng đã đến rồi, cứ đi xem thôi, ở đây đoán già đoán non cũng có tác dụng chó gì chứ!" Vương Lỗi nói không chút e dè, "Cùng lắm cũng là mấy thứ tà ma mà thôi, mấy người là nhân sĩ chính đạo, sợ cái đếch gì."
Vương Lỗi nói rất thẳng, có điều lời anh ta nói cũng chẳng hề sai. Nếu như ngôi làng này đúng là mộ xác sống, vậy chúng tôi cũng phải đi để tìm âm thi, tìm nấm quan tài!
Sau khi ý thức được điều này, tôi mới nói: "Tử Long, chúng ta đi đằng trước, những người khác ở phía sau, mọi người phải duy trì khoảng cách nhất định. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì các anh cũng có cơ hội trốn thoát!"
"Được, mọi người nhớ cẩn thận."
Bàn bạc xong, tôi và Tử Long bắt đầu đi về hướng trại. Chúng tôi đi rất chậm, không chỉ phải chú ý đến khu trại ma quái mà còn phải chú ý đến đám côn trùng có độc ở xung quanh.
Càng đến gần cái trại ma quái, tất cả mọi người càng căng thẳng theo. Cả khu trại cho tôi một cảm giác cực kỳ âm u, tử khí nặng nề, không có tý dương khí hay sinh khí nào cả.
Tôi vô cùng nhạy cảm với loại cảm giác này. Năm xưa, lúc ở thôn Ma Câu, khi tôi bước vào nhà của Vương Tiểu Long, trong nhà đều là thi thể người thân của tôi, khi ấy tôi cũng có cảm giác giống như hiện giờ.
Vẻ mặt mỗi người không khác nhau là mấy, đều rất cẩn trọng và kìm nén, nhưng không một ai nói gì cả, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Bao quanh bên ngoài trại là một lớp hàng rào bằng tre, giống hệt như hàng rào ở trại Cổ Miêu. Nhưng khi nhìn kỹ vào bên trong sẽ thấy, trong trại không hề tối. Ánh trăng rọi sáng cả trại, nhưng rồi lại không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của một ai. Cảm giác tử khí nồng nặc đó lại càng mạnh mẽ hơn, phả thẳng vào mặt.
Tôi chẳng muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một khắc nào nữa, cảm giác quái dị không ngừng dâng lên trong lòng khiến người ta dựng tóc gáy.
Lúc mọi người đều im lặng, Tử Long bỗng nhìn về phía tôi, nói: "Sơ Cửu, em ở bên ngoài, để anh vào trong xem thế nào. Nếu như không có vấn đề gì, mọi người hãy đi vào!"
"Để em đi cùng anh, có gì thì cũng có thể lo cho nhau!" Tôi muốn cùng anh ấy đi vào, nhưng Tử Long lại kiên quyết từ chối: "Sơ Cửu, ban nãy em cũng đã nói, nếu như có xảy ra chuyện gì, em cũng có thể dễ dàng dẫn bọn họ rời đi. Hai chúng ta không thể xảy ra chuyện cùng một lúc được, đây là do em nợ Diệp Đường một mạng, và cũng là lời hứa của chúng ta!"
Tôi hiểu ý của Triệu Tử Long. Từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn là đại sư huynh của tôi, luôn chăm sóc tôi rất chu đáo, cẩn thận, dù cho tôi gặp phải nguy hiểm như thế nào đi chăng nữa.
Tôi hiểu tính cách anh ấy, một khi đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể thay đổi được, nên tôi đành gật đầu, cũng không quên nhắc nhở: "Tử Long, anh phải hết sức cẩn thận! Nếu anh gặp chuyện, em sẽ xông vào ngay lập tức!"
"Được!" Triệu Tử Long đáp lại một tiếng, tôi bèn đưa đèn pin cho anh ấy. Triệu Tử Long một tay cầm thanh kiếm kim tiền, một tay cầm đèn pin, chầm chậm đi vào trong trại.
Tôi đứng ngay cổng trại, nhìn theo anh ấy. Tôi tập trung hết tinh thần để quan sát, một khi có nguy hiểm ập đến tôi cũng dễ dàng xông vào kịp thời.
Chúng tôi đều đứng ở bên ngoài trại, Triệu Tử Long rất cẩn thận. Chúng tôi chăm chú quan sát thấy anh ấy đi vào trong nhà sàn cách phía mọi người gần nhất.
Tử Long vừa đi vào, tôi đã bắt đầu lo sốt vó, chỉ lo anh ấy xảy ra chuyện. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái nhà sàn mà anh ấy đi vào, không hề dời mắt.
Thoáng chốc, xung quanh trở nên yên lặng như tờ, ai cũng chẳng nói chẳng rằng, tất cả mọi người đều lo lắng cho Tử Long. Thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Lòng bàn tay tôi cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió phất qua mặt đất.
Mỗi một giây một phút trôi qua là ngần ấy thời gian tôi chịu giày vò. Triệu Tử Long là người thân duy nhất của tôi, anh ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết anh ấy đã đi vào trong lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa hề đi ra khỏi căn nhà sàn đó.
Tôi không chịu đựng nổi nữa, mở miệng nói: "Mọi người ở ngoài đợi tôi, tôi vào trong tìm anh ấy!"
"Sơ Cửu, đợi đã, nói không chừng có lẽ Triệu Tử Long đã phát hiện ra thứ gì thì sao!" Bác Diệp thấy tôi nóng vội, bèn lập tức kéo tôi lại.
Tôi lắc đầu, tránh tay bác ấy, nói: "Cháu nhất định phải đi vào, chỉ có nhìn thấy anh ấy cháu mới yên tâm được!"
Nắm chặt thước trấn hồn trong tay, tôi dợm bước đi vào trong. Nhưng đúng lúc này, Vương Lỗi cũng đi tới, nói: "Mẹ kiếp, Lỗi gia tôi đếch chịu nổi cái tính cách này của hai người, vì nhau mà đến cả mạng sống cũng không cần ha. Mặc dù Lỗi gia tôi còn chưa lấy vợ, còn chưa muốn chết, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hai người xảy ra chuyện được!"
"Được, vậy chúng ta cùng đi vào!" Vương Lỗi tiến lên, những người còn lại cũng tiến lên theo. Tôi không khuyên được bọn họ, trong lòng lại đang lo lắng cho an nguy của Tử Long, tôi chỉ nói "Được" một tiếng rồi dẫn đầu đoàn đi vào trong.
Vừa vào trong trại, chúng tôi đã cảm giác được ở đây có vấn đề. Nhiệt độ bên trong trại thấp hơn so với bên ngoài rất nhiều, lạnh buốt đến nổi cả da gà.
Cái cảm giác này giống như đang từ mùa hè nóng chảy mỡ trực tiếp nhảy thẳng sang trời đông giá rét. Không ai chịu được sự chênh lệch nhiệt độ này.
"Âm khí nặng nề thật!" Tôi buột miệng nhắc nhở, cũng bước nhanh hơn, tôi chỉ muốn chạy ngay vào trong căn nhà sàn mà Tử Long đã vào.
Thế nhưng vừa mới chạy đến cửa nhà sàn, tôi đã lập tức hét lên, ngăn họ lại: "Đừng bước vào, đây là nhà của người chết!"
"Đúng là nhà của người chết, cửa nhà bên khép bên mở, bên khép là để cho người chết bước vào, còn bên mở là cho người sống vào trong!" Bác Diệp cũng biết về nhà của người chết, nên không khỏi giật mình kêu lên: "Không đúng, với đạo hạnh của Tử Long, không thể nào có chuyện cậu ta không biết đến nhà của người chết. Nếu như là nhà của người chết, hẳn là cậu ta sẽ không đi vào trong, nhưng mà sao lúc nãy cậu ta lại đi vào?"
"Mọi người mau nhìn đi!" Trong lúc chúng tôi còn đang nghi ngờ, Vương Lỗi đột nhiên chỉ tay về phía những căn nhà sàn khác: "Cửa của các nhà sàn này đều mở toang, sau khi anh Long đi vào, nửa cánh kia mới đóng lại. Nói cách khác, hiện giờ anh Long đã bị coi là người chết!"
Trước giờ Vương Lỗi đều là người ăn nói thẳng như ruột ngựa, chưa bao giờ quanh co lòng vòng. Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng ý thức được điều này, trong lòng bắt đầu lo lắng không tả nổi, tay nắm chặt thước trấn hồn tính vọt vào trong.
Nhưng còn chưa kịp xông vào, Lâm Y Y đứng phía sau tôi đã kêu lên: "Anh Cửu, anh mau nhìn chỗ này..."
Nghe thấy tiếng kêu của cô ấy, mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn. Lúc này chúng tôi mới phát hiện ra, cổng vào của trại này đã biến mất không còn tăm hơi!
"Nhà của người chết, thôn ma! Không phải, không phải thôn ma, là trại ma! Tương truyền, trại ma chỉ có vào mà không có ra, cho dù là âm binh cũng chạy không thoát! Ở đây không có ma vương, chỉ có trại ma!!!" Bác Diệp sợ hãi hét lên!

Bình Luận

0 Thảo luận