Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 44: Âm Ti nổi giận

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:22:18
“Giếng khóa rồng?” Tôi chưa nghe thấy thứ này bao giờ, nhưng có vẻ như Triệu Tử Long biết về nó, còn ngạc nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ chính là cái giếng khóa rồng đang nhốt con rồng thật?”
“Đúng vậy!” Ông già bói toán nặng nề gật đầu: “Nơi này rất quỷ dị, đặc biệt là miếu Thành Hoàng. Thông thường, những nơi ở gần sông hồ sẽ không bao giờ xây miếu Thành Hoàng. Núi có thần núi, miếu có thần miếu, sông có thần sông, tuyệt đối sẽ không bao giờ thờ hai vị thần cùng một lúc. Như vậy lũ lụt sẽ làm ngập miếu Thành Hoàng, không những không có tác dụng bảo hộ, mà ngược lại còn phản tác dụng. Cậu xem cái thôn Hưởng Thủy này, thôn bé xíu, còn nghèo đói mà lại xây dựng một ngôi miếu Thành Hoàng tráng lệ như vậy.”
Tôi thấy ông già bói toán nói lạc đề, không phải đáp án tôi muốn nghe liền vội vàng ngắt lời ông ta, “Tiền bối, rốt cuộc trong giếng khóa rồng có gì?”
Ông giá bói toán nói rất nghiêm túc, cũng rất trang nghiêm: “Giếng khóa rồng, nối liền với biển lớn, sâu không thấy đáy, khóa chặt giao long. Ở đâu có rồng thì nhất định có kho báu. Những báu vật này có thể nâng cao tu vi cho nên mới khiến những người tu đạo điên cuồng tìm đến. Đạo hạnh của sư huynh tôi còn cao hơn cả Tiêu Dao Tử, hơn nữa còn có tới mấy vị cao thủ đi cùng, nhưng cuối cùng cũng không thể thoát ra ngoài. Thật ra tối qua tôi đã tới rồi, cũng đã âm thầm quan sát các cậu, cũng âm thầm tìm giếng khóa rồng. Nhưng vẫn không tìm thấy tung tích gì cả. Tôi tự hỏi, liệu giếng khóa rồng này có ở giữa dòng sông bên cạnh thôn không?”
“Ông già, ông sai rồi! Uổng cho ông tu luyện thuật bói toán phong thủy cả một đời, vậy mà lại nhìn không ra được dấu vết gì trong cái thôn ma này, thật là làm mất mặt sư huynh của ông!” Ai ngờ ông già bói toán vừa nói xong, Vương Lỗi đột nhiên xuất hiện, còn buông lời bất kính.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là khi ông già bói toán nhìn thấy Vương Lỗi, ông ấy trông có vẻ rất ngạc nhiên và sửng sốt, chỉ vào anh ta thậm chí không thể nói rõ ràng, “Cậu… không ngờ lại là cậu, tính người tính quỷ, nhìn trộm trời đất…”
“Tôi nói cho ông biết, giếng khóa rồng ở ngay trong miếu Thành Hoàng này!” Ông già bói toán còn chưa nói xong thì đã bị Vương Lỗi ngắt lời, “Các căn nhà của cái thôn này được xây dựng theo trận pháp ba mươi sáu thiên cương, giếng khóa rồng chỉ là lối vào, thứ bị trấn áp bên dưới mới là cái bọn họ thật sự muốn. Ông già, nhân lúc trời còn chưa tối ông hãy đi đi. Nếu không trời tối rồi, ông không đi được nữa đâu. Cái thân già của ông không chịu đựng được phúc trạch của giếng khóa rồng đâu!”
Thành thật mà nói, tôi và Triệu Tử Long thấy vậy cũng có hơi tức giận. Tiền bối này và sư phụ của chúng tôi là đạo hữu, theo lý nên tôn trọng bọn họ. Nhưng giọng điệu của Vương Lỗi không có nửa điểm tôn trọng.
“Được, tôi đi liền!” Nhưng điều khiến chúng tôi bất ngờ hơn là ông già bói toán lại rất nghe lời của Vương Lỗi, cầm theo cờ bói toán của mình, chạy thẳng về phía cổng thôn.
Lúc đi ngang qua người tôi, ông ấy còn va vào tôi một cái, nhưng rồi chạy thẳng đi không nói lời nào.
Đợi ông ta đi rồi Triệu Tử Long mới nói: “Vương Lỗi, ông ấy là đạo hữu của sư phụ tôi, cậu không thể không tôn trọng ông ấy.”
“Anh Long của tôi ơi, đừng hiểu lầm tôi, ông già này không cao thượng như cậu nghĩ. Tôi có thể đảm bảo rằng, trong số những người này, ngoại trừ các cậu ra, tất cả bọn họ đều đến vì những thứ trong giếng khóa rồng!” Ông già bói toán vừa đi, Vương Lỗi lại trở về với cái dáng vẻ cười đùa cợt nhả lúc trước.
Tôi thấy Triệu Tử Long còn muốn so đo với anh ta, bèn lặng lẽ kéo anh ấy lại. Bởi vì trong tay tôi có một thứ, là ông già bói toán lúc nãy lặng lẽ nhét nó vào tay tôi khi ông ta va vào tôi.
Tôi mỉm cười với Vương Lỗi, nói nửa đùa nửa thật: “Lỗi gia, mạng của hai anh em chúng tôi nằm trong tay anh đấy!”
“Yên tâm, có Lỗi gia ở đây, đảm bảo các cậu sẽ bình an vô sự.” Vương Lỗi vỗ ngực cam đoan: “Chẳng qua các cậu phải cùng tôi trốn đi, để bọn người này làm con chốt thí trước. Trong những người này, có người biết thuật phong thủy, bọn họ cứ lụt soát thôn như vậy, tới tối sẽ tìm đến miếu Thành Hoàng. Giếng khóa rồng một khi mở ra, cái chết sẽ ập đến! Khi nghĩ đến cảnh đó, Lỗi gia tôi lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng ha!”
Vương Lỗi vẫn cười hì hì, không thể nhìn thấy sự hoảng loạn dù chỉ nhỏ nhất trên khuôn mặt anh ta, hoàn toàn chỉ có sự bất cần đời.
Tôi ra hiệu cho Triệu Tử Long để anh ấy đừng vội ra tay, chúng tôi cứ đi theo Vương Lỗi trước đã. Nếu có gì bất thường thì chúng tôi mới ra tay.
Triệu Tử Long chớp mắt rồi chúng tôi mới đi theo Vương Lỗi tìm một nơi để trốn. Tôi cố tình đi chậm lại phía sau bọn họ. Nhân lúc Vương Lỗi không phát hiện, tôi lặng lẽ mở tờ giấy mà ông già bói toán vừa lén lút đưa cho.
Tôi vừa mở tờ giấy ra thì thấy trên đó viết: “Cẩn thận người này!”
Những chữ này được viết bằng máu, chắc là lúc nãy ông già bói toán dùng móng tay rạch rách ngón tay, dùng máu viết vội ra.
Ông ấy không dám nhắc tôi mà chỉ có thể dùng cách này. Tôi giấu tờ giấy trong áo, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch.
Người mà tôi cảnh giác nhất bây giờ chính là Vương Lỗi. Nếu người nhà họ Bạch thật sự là do anh ta giết, điều đó có nghĩa là chúng tôi đã bị tính kế ngay từ khi anh ta đưa chúng tôi ra khỏi rừng thông.
Cộng thêm lời nhắc nhở mà ông già bói toán đưa cho tôi vừa nãy, tôi lại càng không tin tưởng anh ta hơn. Nhưng anh ta lúc nào cũng cười hỉ hả, đôi khi cũng nghiêm túc, những hầu hết luôn tỏ ra bất cần đời, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu anh ta, càng không biết câu nào của anh ta là thật, câu nào là giả?
Tôi và Triệu Tử Long không quan tâm rốt cuộc là thứ gì bị khóa dưới giếng khóa rồng. Chỉ cần thấy trong miếu Thành Hoàng thật sự có giếng khóa rồng, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho người bí ẩn đó rồi rời khỏi cái thôn ma này.
Nếu Vương Lỗi không động vào chúng tôi thì chúng tôi tự nhiên cũng sẽ không trở mặt với anh ta. Dù thế nào đi nữa, trước tiên phải bảo toàn mạng sống của tôi và Triệu Tử Long.
Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn xung quanh thôn. Những người khác vẫn đang lục lọi khắp nơi. Bọn họ định lật tung cả cái thôn Hưởng Thủy này lên thật.
Với tốc độ của họ, không lâu nữa là có thể tìm đến miếu Thành Hoàng. Chúng tôi không dám trốn ở những nơi mà bọn họ chưa tìm, vì vậy, chúng tôi trốn vào một ngôi nhà mà họ đã lật tìm qua.
Khi chúng tôi bước vào ngôi nhà này, không khỏi cảm thấy những người đó thật quá đáng, ngay cả ngôi mộ trong nhà cũng bị đào lên.
Bên trong ngôi mộ không có quan tài, mà chỉ có xác chết được quấn trong chiếu rơm. Máu thịt đã không còn, nhưng da trên cơ thể vẫn còn đó, vẫn chưa biến thành xương trắng.
Tôi và Triệu Tử Long định ngồi xuống ăn chút đồ thì Vương Lỗi bước ra cửa, “Anh Cửu, anh Long, hai anh em các người cứ ở đây. Lỗi gia tôi đi làm chút chuyện, làm xong rồi, Lỗi gia mới có thể đưa hai người an toàn rời khỏi nơi quỷ quái này được. Nếu thất bại, tôi sẽ tìm vài cần câu trở về, ba người chúng ta sẽ ở lại cái thôn ma này, không có chuyện gì thì đi câu cá, sống nốt cuộc đời, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa. Thật ra nghĩ từ một góc độ khác thì, sống vậy cũng nhàn nhã phết, ha ha… Lỗi gia tôi đi đây!”
Tôi và Triệu Tử Long không ngăn anh ta lại, chỉ lịch sự bảo anh ta cẩn thận, đi mau về mau. Ngay khi anh ta rời đi, Triệu Tử Long lập tức ló đầu ra ngoài xem, thấy anh ta đi xa rồi mới nói: “Sơ Cửu, tên này không tốt bụng gì đâu. Hay là chúng ta trốn trước. Đừng để đến lúc đó lại chết trong tay anh ta.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Tử Long, chúng ta không có nơi nào để đi, cũng không thể rời đi. Lát nữa, nếu bọn họ thật sự tìm thấy giếng khóa rồng trong miếu Thành Hoàng, bọn họ chắc chắn sẽ tàn sát lẫn nhau. Trốn đi ngược lại có thể tránh được, chúng ta cẩn thận hơn là được. Xem tình hình rồi hành động, nếu thật sự không được thì chúng ta…”
Tôi làm dấu cắt cổ, Triệu Tử Long lập tức hiểu ý ừ một tiếng, nói: “Nếu tên Vương Lỗi này dám ra tay, chúng ta sẽ làm thịt hắn trước.”
Sau đó tôi và Triệu Tử Long trốn trong phòng. Sau khi ăn tạm mấy thứ, chúng tôi đợi đến chạng vạng mà Vương Lỗi vẫn chưa trở về.
Chính trong thời gian này, ngày càng có nhiều người đi vào thôn Hưởng Thủy. Hai chúng tôi trốn trong nhà cũng bắt đầu sốt ruột.
Triệu Tử Long nhìn ra ngoài cửa sổ một lát mới đề nghị: “Sơ Cửu, anh ra ngoài nghe ngóng một lát, trời sắp tối rồi. Nếu tình hình không ổn, anh sẽ lập tức liên lạc với kẻ kia.”
“Cũng được, vậy anh nhớ cẩn thận, có việc gì thì hãy mau chóng quay lại, em ở lại đây đợi Vương Lỗi.”
Triệu Tử Long ừ một tiếng rồi lặng lẽ ra ngoài nghe ngóng tình hình. Triệu Tử Long vừa đi, tôi bèn đứng ở bên cửa sổ quan sát hình hình trong thôn.
Sau khi đợi gần một tiếng, bên phía miếu Thành Hoàng bất ngờ truyền đến động tĩnh, sau đó loáng thoáng thấy có ánh lửa.
“Chẳng lẽ… Bọn họ tìm được giếng khóa rồng rồi?” Vừa thấy loáng thoáng có ánh lửa, trong lòng tôi cũng không bình tĩnh được nữa, tôi lập tức chạy ra ngoài.
Tôi vừa chạy ra ngoài thì thấy đám người đang tìm giếng khóa rồng đã dựng mấy đống lửa bên cạnh miếu Thành Hoàng, chiếu sáng cả miếu Thành Hoàng.
Có khoảng chục người đang đứng bên đống lửa. Thật kỳ lạ, trong số đó, tôi không nhìn thấy Triệu Tử Long và Vương Lỗi, bọn họ đã đi đâu rồi?
Trong lúc tôi đang lo lắng thì Tả Âm đột nhiên lớn tiếng nói: “Chúng ta đã tìm toàn bộ thôn Hưởng Thủy, nhưng vẫn không tìm thấy giếng khóa rồng. Xem ra giếng khóa rồng nhất định ở trong miếu Thành Hoàng. Nhưng tôi xin nói rõ trước, lát nữa sau khi vào đó, nếu thật sự tìm thấy giếng khóa rồng. Vậy thì cứ theo như những gì các vị đã nói, ai có bản lĩnh thì người nấy được!”
“Được!” Tất cả mọi người đều là vì giếng khóa rồng mà đến, vừa nghe Tả Âm nói xong, lập tức lũ lượt xông vào cổng chính của miếu Thành Hoàng.
Nhưng khi vừa chạy đến cổng của miếu Thành Hoàng, bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm khiến lòng người khiếp sợ: “Bọn người sống to gan, dám cả gan tự ý xông vào miếu Thành Hoàng, Âm Ti của Thành Hoàng ta nhất định sẽ cho các ngươi hồn bay phách tán, không thể siêu sinh!!!”

Bình Luận

0 Thảo luận