Khi Diệp Thiếu Thanh nói loại rắn này là rắn Thanh Trúc, tôi cũng đang quan sát hai con rắn đã chết kia. Toàn thân chúng đều là màu xanh như của lá tre, cho nên rất dễ ẩn mình giữa đám lá. Nếu như không để ý kỹ thì căn bản không thể phát hiện ra được.
Nhưng loại rắn Thanh Trúc này không giống với những loại rắn xanh thông thường. Không chỉ cơ thể mà đến cả mắt chúng cũng màu xanh.
Năm đó, khi Chu Bát Tự dùng cả ba thi thể của người nhà tôi để nuôi cổ Tam Thi, tôi đã nhìn thấy trong chum đựng nước loại rắn độc tương tự, nó cũng vô cùng độc.
Giờ Diệp Thiếu Khanh nói rắn được Cổ Miêu dùng để luyện cổ, vậy tức là hiện tại chúng tôi đã tiến vào khu vực của Cổ Miêu. Dù sao đây cũng là toàn rừng núi, căn bẳn không có ai có thể xông vào được. Dù có may mắn tránh được con đường ma âm dương thì cũng sẽ gặp phải thảo quỷ bà, nói chung là sẽ không thể thâm nhập vào đây mà còn sống trở ra được.
Tôi nghĩ mà không khỏi có phần kích động, tìm mất bao ngày, cuối cùng cũng có tin tức của Cổ Miêu. Nhưng tôi cũng thấy hơi bất an, bởi không biết thủ đoạn của Cổ Miêu đáng sợ tới mức nào.
"Nể tình vừa rồi cậu đã cứu mạng tôi, tôi sẽ cho cậu xem cổ độc bên trong âm thi đáng sợ đến mức nào!"
Diệp Thiếu Khanh bỗng nhiên nói ra một câu. Tôi quay đầu nhìn thì thấy hắn đã hành động. Hắn lao tới cây tre phía sau âm thi, khẽ nhảy lên rồi đá ngay một cước vào thân cây tre.
Cây tre rung mạnh. Đầu tiên là lá tre rụng xuống, sau đó đến lượt mấy con rắn Thanh Trúc.
Đám rắn Thanh Trúc rơi xuống ngay trên người và đầu âm thi. Chúng lập tức há miệng cắn vào mặt nó.
Bọn chúng cắn chỉ được tầm hai, ba giây, tôi đã thấy đám rắn cực độc này rơi lộp bộp xuống đất. Chúng đau đớn đến quằn quại, chỉ trong chớp mắt đã biến thành đống chất lỏng màu xanh, vô cùng tanh hôi.
Tôi nhìn thấy cảnh này mà không khỏi vô thức nín thở. Đây chỉ là một âm thi bình thường mà thôi, còn chưa lợi hại cho lắm.
Mà chúng tôi muốn lấy nấm quan tài thì cần đối mặt với âm thi mấy trăm năm trở lên. Nghĩ tới đây tôi bỗng cảm thấy da đầu tê dại. Đến ngay cả cổ độc trong cơ thể của một âm thi bình thường cũng đã lợi hại như vậy, rốt cuộc âm thi trên trăm năm, thậm chí trên ngàn năm sẽ khủng khiếp cỡ nào?
Tôi cũng hiểu Diệp Thiếu Khanh cho tôi xem cảnh này là muốn nhắc nhở tôi, coi như báo đáp ơn cứu mạng vừa rồi của tôi đối với hắn.
"Đi thôi, đi men theo dòng suối thì nhất định có thể tìm được hang ổ của Cổ Miêu!"
Diệp Thiếu Khanh nhắc nhở một tiếng rồi đi trước luôn.
Tay hắn cầm một đoạn tre, vừa dò đường vừa dùng tre gõ lên cây, để tránh bị rắn độc cắn phải. Tôi thấy tên âm thi này không còn tác dụng nữa bèn đốt hai tờ linh phù, sau khi kết thành một ấn chữ hỏa, tôi đánh thẳng về phía âm thi, đốt nó thành tro.
Sau đó tôi mới đuổi theo Diệp Thiếu Khanh. Dòng suối này chảy thẳng xuống phía dưới. Ở một nơi núi non liên miên thế này, chúng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự chênh lệch độ cao của địa hình, thậm chí còn có cả thác nước, vực sâu.
Đường rất khó đi. Tốc độ của chúng tôi cũng dần chậm lại. Trên đường đi, chúng tôi không hề dừng lại nghỉ ngơi, nhưng dòng suối ngoằn nghèo này cứ như không có điểm cuối.
Chúng tôi đi cả buổi chiều vẫn không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của người Cổ Miêu nào. Điều gay go là sau khi chúng tôi càng đi vào sâu trong thì côn trùng, sâu bọ có độc lại càng nhiều.
Không chỉ trên mặt đất mà đến cả dưới nước cũng có. Nếu người bình thường vào đây, căn bản đừng nghĩ tới việc sống sót đi ra. Đây cũng là lý do vì sao Cổ Miêu thần bí đến như vậy, và vì sao sẽ không có ai tìm ra được.
Tầm ba, bốn giờ chiều, chúng tôi đã thấy đói bụng. Tôi bắt hai con cá trong khe suối, nhóm lửa nướng ăn. Sau đó, chúng tôi tiếp tục lên đường.
Men theo dòng nước chảy cho tới khi sắp hoàng hôn, dòng suối nhấp nhô bỗng trở nên bằng phẳng, phía trước tầm hơn trăm mét, dòng suối chảy vào một dòng sông nhỏ.
Hai bên bờ sông có địa thế rất bằng phẳng, đồng cỏ tươi tốt, còn có thể nhìn thấy dê, bò được chăn thả trên đồng. Nhìn thấy đàn dê, bò ăn cỏ cạnh bờ sông, tôi và Diệp Thiếu Khanh đều kinh ngạc nhìn nhau. Tôi nói:
"Chúng ta tìm thấy rồi. Đi cả một ngày đường, cuối cùng đã nhìn thấy dê, bò. Điều đó chứng tỏ, đây chính là hang ổ của Cổ Miêu!"
Hiện tại chúng tôi đã hoàn toàn mất phương hướng trong vùng núi non trùng điệp, bởi vậy cũng không biết được vị trí hiện tại của mình, cũng không biết đang ở trong khu vực Quý Châu hay là Tương Tây.
"Cẩn thận chút!"
Diệp Thiếu Khanh lạnh lùng nhắc nhở, sau đó đi xuống phía bờ sông. Chúng tôi không thể men theo dòng suối nữa, phía dưới đã là vách đá dựng đứng, chúng tôi chỉ có thể đi vòng bằng cách xuyên qua khu rừng.
Nhưng vừa tiến vào khu rừng, Diêp Thiếu Khanh bèn dừng lại. Tôi đang định hỏi thì hắn đã chỉ tay về phía trước.
Tôi nhìn theo, ngạc nhiên khi thấy rõ đó là gì.
Trên mặt đất phía trước có hai con rắn Thanh Trúc to bằng cổ tay, hình dạng không khác gì con trăn nhỏ.
Nửa dưới của chúng quấn chặt lấy nhau, đầu ngóc lên, lượn qua lượn lại. Chiếu lưỡi dài ngoằng không ngừng thè ra, nhìn mà không khỏi nổi da gà.
"Đây chắc chắn là rắn chúa. Nếu tôi đoán không nhầm, bọn chúng cũng là những kẻ bảo vệ hang ổ của Cổ Miêu, để tôi giải quyết bọn chúng."
Khi tôi đang nhìn chằm chằm hai con rắn thì Diệp Thiếu Khanh đã lấy dao găm ra.
"Đợi đã, đừng làm bừa!"
Tôi lập tức kéo hắn lại, nói nhỏ:
"Rắn quấn nhau thế này tức là đang giao phối. Anh chưa từng ở nông thôn nên không biết chứ, đây là điều kiêng kị, cũng giống như quạ tụ trên nóc nhà. Con rắn chúa này có linh tính, nếu anh không có cách nào giết chết được bọn chúng thì bọn chúng sẽ lần theo mùi hương của anh và đuổi theo anh mãi. Mà cứ coi như anh giết được thì con cháu của chúng cũng sẽ không buông tha cho anh. Đừng coi thường những thứ này, có linh tính đồng nghĩa với việc đã thành tinh."
Đây là điều kiêng kị của người dân quê, tôi cũng không biết rõ ngọn nguồn thế nào, nhưng nó cũng không hề sai. Diệp Thiếu Khanh nghe tôi nói vậy bèn chau mày hỏi tôi:
"Vậy cậu nói xem phải làm sao?"
Tôi lắc đầu nói:
"Nông thôn chúng tôi có một câu ngạn ngữ: gặp quạ đen tụ trên nóc nhà chứng tỏ nhà đó sẽ có chuyện, tốt nhất là đừng ra khỏi nhà. Còn nếu gặp rắn giao phối, vậy sẽ gặp chuyện bực mình, cần đi đường khác để tránh. Cứ đi theo tôi."
Sau khi nói xong, tôi đi trước dẫn đường, vòng qua hai con rắn chúa Thanh Trúc đi đường khác. Đợi đến khi chúng tôi né được hai con rắn chúa đang quấn lấy nhau thì lại gặp được càng nhiều rắn Thanh Trúc nhỏ trên đường hơn.
"Những điều kiêng kị của người nông thôn các cậu xem ra khá hợp lý đấy!"
Diệp Thiếu Khanh chau mày, lạnh lùng nhận xét.
Tôi cười không nói gì, tiếp tục đi trước dẫn đường. Sau khi đi qua khu rừng trước mặt, bỗng có một con đường nhỏ nối liền với bờ sông.
Trên mặt đất còn có dấu chân dày đặc. Tôi quan sát những dấu chân này rồi bật cười:
"Nhìn những dấu chân trên đất này, đều là dấu của giày âm dương, có lẽ là mấy người bác Diệp. Dấu chân rất rõ, chứng tỏ thảo quỷ bà cũng mới tới đây thôi."
"Ừ! Khá lắm, đã học được cách quan sát!"
Diệp Thiếu Khanh cười với vẻ mặt khá hứng thú. Hắn bắt đầu đi trước dẫn đường.
Khi chúng tôi tới bờ sông thì phát hiện nơi đây hoàn toàn nằm gọn trong một vùng trũng giữa những dãy núi, cũng là nơi bằng phẳng nhất mà chúng tôi gặp được sau khi đi suốt một ngày một đêm.
Phong cảnh tươi đẹp, đất đai phì nhiêu, còn có cả nguồn nước, nhìn là biết rất phù hợp cho con người sinh sống. Lúc này trời đã bắt đầu tối, chúng tôi phải tìm ra hang ổ của Cổ Miêu.
Buổi tối mà ở lại đây thì đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng trên mảnh đất bằng phẳng này căn bản không hề có bất kỳ ngôi nhà hay khu trại nào. Ngoài những con dê, bò đang ăn cỏ thì đến một bóng ma cũng không thấy.
Tôi nhìn Diệp Thiếu Khanh, hắn đang chau mày trầm tư.
Tu... Tu tu...
Đúng lúc này, trong khu rừng tre rậm rạp nơi sườn núi đột nhiên có tiếng thổi sừng trâu truyền tới.
Đây không phải tiếng khóc mà là những tiếng tu tu rất trầm và hùng hậu.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, Diệp Thiếu Khanh lập tức ngộ ra điều gì đó. Hắn nhìn tôi cười lạnh:
"Tìm thấy rồi! Người Miêu thổi sừng trâu, một dài một ngắn là hôn sự và tang lễ. Nhưng đây là một dài hai ngắn, hơn nữa không hề nghe thấy tiếng kèn! Vậy thì chỉ có một khả năng, đây là tiếng thổi sừng trâu cúng tế.
Lời của Diệp Thiếu Khanh khiến tôi trở nên phấn chấn hơn hẳn. Cuối cùng cũng đã tìm được hang ổ của Cổ Miêu. Nhưng khi tôi đang định nói thì phía sau tôi có tiếng quang quác vang lên, mang theo sự phẫn nộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận