Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 143: Làm trò cười

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Lời nói của ông chú thợ rèn khiến tôi sững sờ. Trong lòng xuất hiện vô số những suy đoán. Chúng tôi đã có thể khẳng định người tới thôn Tiểu Nghĩa hai tháng trước không phải là Chu Bát Tự mà là một người thanh niên!
Người thanh niên này rất có khả năng là người của Chu Bát Tự. Đám quạ đen này cũng không phải là do hắn ta dẫn dụ tới, nhưng chắc chắn là hắn ta đã sai thầy bói quỷ ném thịt người sống ra hàng ngày mới khiến đám quạ đen xui xẻo kia ở lại thôn Tiểu Nghĩa.
Nhưng giờ hắn ta lại đặt ông chú thợ rèn làm mười cái móc tỳ bà, tôi luôn có cảm giác rằng hắn ta có mối liên quan nào đó tới Diệp gia. Chỉ có điều, giờ mọi thứ loạn quá, mọi thứ đều chưa thể nối liền với nhau được! Giống như một đống len, càng cuộn càng rối. Mà điều chết tiệt là, mỗi khi tôi sắp tiếp cận được chân tướng thì lại sẽ có chuyện hay người khác xuất hiện khiến tôi một lần nữa rời xa chân tướng!
"Này nhóc, mày làm sao vậy?"
Khi tôi còn đang ngây người thì ông chú thợ rèn đột nhiên gọi hỏi tôi một câu.
Tôi bừng tỉnh, giả bộ rất giật mình:
"Chú, móc tỳ bà này dùng để làm gì vậy ạ?"
"Ha ha..."
Nào ngờ ông chú lập tức cười ha ha, nói:
"Này nhóc, có những chuyện không nên hỏi thì cũng đừng hỏi! Chú thấy mày cũng ngoan ngoãn nên tốt bụng nhắc nhở mày một câu thế này, đó là tuyệt đối không được gây chuyện trong thôn, nếu không, mày sẽ hối hận đấy!"
Sau khi ông chú nói xong bèn bắt đầu rèn sắt. Chú ý và con trai phối hợp rất ăn ý. Tôi còn định hỏi thăm chút nữa, nhưng thấy bộ dạng của chú ấy có vẻ đã sinh nghi nên không dám hỏi tiếp, chỉ là chào tạm biệt luôn:
"Chú à, cảm ơn chú đã nhắc nhở, cháu ở đây vài ngày rồi sẽ đi thôi ạ!"
Ông chú không nói gì, chỉ cười gật đầu. Tôi rời khỏi cửa hàng người thợ rèn, lúc này người trong thôn hầu như đã dậy hết. Có người đã ra ruộng làm việc.
Cách ăn mặc của bọn họ không khác gì một người dân nông thôn bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn bước đi vững vàng và thể xác cường tráng của họ là sẽ biết bọn họ không phải người bình thường.
Một thôn Tiểu Nghĩa bình thường, nhưng toàn bộ những người sống bên trong lại không hề tầm thường. Sự xuất hiện của tôi cũng không khiến bọn họ để tâm lắm. Họ chỉ nhìn tôi một cái rồi thôi, có lẽ đều tưởng là tôi tới tìm người thợ rèn để đặt làm dụng cụ. Họ còn cười với tôi rất thân thiện.
Lúc này càng không được tỏ ra lén lút mà phải gióng trống khua chiêng, nếu không sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Tôi lại lượn thêm vài vòng khắp thôn. Hầu như phía sau mỗi ngôi nhà đều có những tấm bia mộ ngã xiêu ngã vẹo. Đám quạ đen cũng đậu đầy quanh thôn, con thì trên đỉnh mái nhà, con thì trên đỉnh mộ, con thì trên mặt đất.
Tôi càng nhìn càng cảm giác cảnh tượng trước mắt giống như là giả hoặc là tôi đang nằm mơ mà thôi. Bởi vì chúng thực sự rất quỷ dị!
Nhưng toàn bộ những người ở đây đều bình thường.
Ngoài việc bọn họ che giấu thân phận thì họ chẳng khác gì những người nông dân bình thường, có vợ có con. Nhưng khi đi loanh quanh trong thôn, tôi phát hiện ra một điều bất thường.
Đó là trên cửa mỗi ngôi nhà đều treo một thanh kiếm sắt. Thanh kiếm đó được các thầy dùng cho tang lễ, pháp lực không quá lớn nhưng có công dụng trấn tà.
Hơn nữa, tôi để ý thấy, hình dạng của mỗi thanh kiếm đều không giống nhau, giống như là đại diện cho thân phận của bọn họ.
Cũng có rất nhiều ngôi nhà cửa đóng kín mít. Trước cửa rất sạch sẽ, hẳn là có người ở, song có vẻ họ không có nhà, rất có khả năng đã ra ngoài làm việc! Chỉ có điều, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, những ngôi nhà đóng cửa có một điểm giống nhau là, ở trên sào phơi quần áo bên cạnh cửa sổ nhà họ đều treo bộ da người!
Tôi quan sát thấy vài nhà đều giống thế cả. Tôi sợ khiến người ta chú ý nên vẫn tiếp tục đi về phía cuối thôn.
Khi đi tới phạm vi cuối thôn, tôi không dám tới gần căn nhà của thầy bói quỷ. Căn nhà của lão ta ở cuối thôn, phía sau là đồi, cửa nhà lão cũng đóng im ỉm.
Có điều, quạ đen đậu trên nóc nhà lão là nhiều nhất, gần như là thành từng đàn, từng cụm. Tôi tìm một lúc, không phát hiện ra điểm gì đáng ngờ nên quay trở về nhà chị Tuyết Mai.
Khi tôi về tới nơi thì cơm canh cũng đã nấu xong.
Chị Tuyết Mai rất nhiệt tình với chúng tôi. Mỗi bữa cơm đều rất thịnh soạn, biến tấu đủ loại, và còn rất ngon nữa. Tay nghề của chị ấy rất tuyệt vời. Sau khi chúng tôi ăn no thì chị ấy đi trồng rau.
Lâm Y Y rảnh rang bèn đi theo chị ấy tới khoảnh đất bên cạnh khe núi. Đợi bọn họ đi khỏi, tôi mới nói ra điều mình vừa phát hiện.
Tôi vừa nói xong, Diệp Chu Tinh bèn mở miệng:
"Nếu những ngôi nhà đóng cửa đều treo áo da người thì rất có khả năng bọn họ cũng tham dự vào đội ngũ tấn công Diệp gia, hoặc là thầy cản thi, hoặc là thợ bối thi*. Nếu bọn họ chưa quay lại thì chắc hẳn vẫn còn đang đối phó với Diệp gia!"
(*) Thầy bối thi: Thầy cõng âm thi trên lưng.
Diệp Chu Tinh nhắc tới điều này, tôi không khỏi lo lắng:
"Chúng ta đều đi cả, Diệp Đường có thể chống đỡ được không?"
"Hừ..."
Diệp Chu Tinh cười lạnh lùng:
"Lý Sơ Cửu. Có phải cậu coi thường Diệp gia chúng tôi không đấy? Diệp gia mà cậu nhìn thấy chỉ là bề nổi mà thôi, dù Chu Bát Tự có tấn công Diệp gia thì cũng cần tốn không ít thời gian đâu. Hơn nữa, còn là chưa chắc đã đánh bại được Diệp gia. Diệp gia không bao giờ sợ bị tổng tấn công! Có chăng chỉ sợ bọn chúng sử dụng thủ đoạn khiến thế lực của Diệp gia từng bước tan rã rồi cuối cùng nuốt gọn. Chính vì chúng gây nên sự áp lực và tuyệt vọng lên tâm lý của người Diệp gia, vì vậy tôi mới nhờ các cậu giúp tôi, chủ động xuất kích!"
Tôi cũng từng nghĩ, chắc chắn Diệp gia không chỉ có chút thực lực như vẻ bề ngoài kia được. Nếu không, bọn họ đã không trở thành gia tộc Đạo môn lớn nhất vùng Tây Nam.
Nhưng tôi không thích thái độ của Diệp Chu Tinh bèn hừ lạnh một tiếng:
"Tôi hi vọng sau khi xong chuyện này, tốt nhất cô hãy nói cho tôi biết tung tích của Linh tộc, nếu không, chuyện này không xong đâu!"
"Cậu không uy hiếp tôi được đâu!"
Diệp Chu Tinh cười lạnh, đáp lại rất thẳng thừng:
"Chắc chắn tôi sẽ nói cho cậu, nhưng cũng phải xem cậu có bản lĩnh đi tìm Linh tộc hay không đã!"
Điều cô ta nói là sự thật. Thực lực hiện tại của tôi gần như chưa có gì tiến bộ, chỉ có kinh nghiệm chiến đấu là tương đối phong phú. Hiện tại tôi cũng đang nghĩ cách đả thông ba vùng đan điền trong cơ thể, nếu không tôi chắc chắn không phải là đối thủ của tôn chủ Linh tộc.
Tôi bị cô ta chọc đúng nhược điểm nên cũng không dây dưa chủ đề này nữa. Trầm tư một lúc, Tử Long đột nhiên mở miệng:
"Chúng ta không thể tiếp tục đợi mãi thế này. Thời gian của tôi và Sơ Cửu không có nhiều, chúng tôi còn chuyện riêng phải làm! Nếu như bên thôn Tiểu Nghĩa này vẫn không có động tĩnh gì thì chúng tôi sẽ đi tìm thầy bói quỷ kia! Mềm mỏng không được thì dùng biện pháp mạnh, tôi không tin là lão ta sẽ không nói ra!"
"Cậu vội cái gì? Kẻ đứng đằng sau vẫn chưa xuất hiện. Nếu đánh rắn động cỏ thì sẽ chỉ càng cách xa tên Chu Bát Tư kia thôi. Tới lúc đó, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc!"
Diệp Chu Tinh không tán thành quan điểm của Tử Long bèn phản bác lại ngay.
Tử Long mỉm cười, hỏi cô ta bằng giọng nhã nhặn:
"Không biết hiện giờ đại tiểu thư Diệp gia có cách gì khác không?"
"Tôi..."
Anh Tử Long hỏi Diệp Chu Tinh, khuôn mặt cô ta trở nên tái mét, cô ta giận dữ nói:
"Triệu Tử Long, cậu tới là để giúp tôi, vậy phải nghe theo mệnh lệnh của tôi! Cho nên, ngoan ngoãn chờ đợi cho tôi, đợi tới khi Chu Bát Tự xuất hiện, chúng ta mới ra tay! Hấp tấp, lỗ mãng sẽ chỉ hỏng việc!"
Phản ứng của anh Tử Long rất kỳ lạ, anh ấy không tức giận, cũng không để ý tới cô ta, cũng không tranh cãi mà đi thẳng ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Tôi và Diệp Chu Tinh càng không thể chung sống hòa bình với nhau được nên tôi cũng theo Tử Long đi ra ngoài. Người trong thôn thường ăn trưa muộn, tầm khoảng hai giờ chiều, Tuyết Mai và Lâm Y Y mới trở về.
Nhưng khi quay về, tôi thấy sắc mặt chị Tuyết Mai rất tái, bước đi cũng không vững.
Tôi thấy vậy vội hỏi thăm:
"Chị Tuyết Mai, có phải chị ốm rồi không?"
Tuyết Mai lắc đầu, nói:
"Chị không sao, nghỉ ngơi hai ngày là đỡ thôi, không cần lo lắng!"
"Không sao đâu, chị Tuyết Mai! Em và anh Tử Long đều hiểu sơ về việc điều chỉnh hơi thở. Để em giúp chị xem sao!"
Chị Tuyết Mai đối xử với chúng tôi rất tốt, tôi luôn muốn làm gì đó vì chị ấy.
Nhưng tôi hỏi xong, khuôn mặt chị Tuyết Mai cũng đỏ bừng, trông chị do dự như thể không biết phải trả lời tôi thế nào. Diệp Chu Tinh đã trợn mắt với tôi, nói giọng lạnh lùng:
"Lý Sơ Cửu, chuyện của phụ nữ nên cậu đừng xen vào. Người thân của chị Tuyết Mai tới rồi, cậu cứ lo cho bản thân mình đi!"
Diệp Chu Tinh vừa mở miệng, chị Tuyết Mai càng đỏ mặt hơn. Chị ấy vội đi vào trong nhà nấu cơm cho chúng tôi. Tôi và Tử Long nghệt mặt, trong đầu nghĩ, không biết người thân của chị Tuyết Mai tới thì chúng tôi có phải nhường phòng hay không.
Tôi còn đang suy nghĩ thì Tử Long nói ra một cách ăn ý:
"Chị Tuyết Mai, người thân của chị tới rồi, vậy em và Sơ Cửu dựng lều ở bên ngoài!"
Tử Long nói vậy Lâm Y Y bật cười đầu tiên. Cô ấy cười nghiêng cười ngả, đến cả Diệp Chu Tinh cũng không nhịn được phải cười theo. Cô ta vừa tức vừa buồn cười nhìn Tử Long, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc!"

Bình Luận

0 Thảo luận