Khi bác Diệp hét lên thì đã muộn, mấy tiếng bựt vang lên. Tất cả những khoen đồng đóng xuống đất đều bị nhổ hết lên.
Tôi ngẩng đầu, chiếc đèn trời da người đã tiếp tục bay lên. Toàn bộ xích sắt đều to cỡ cổ tay, không thể bị đứt được, thay vào đó là các khoen đồng đã bị nhổ lên.
Những chiếc khoen đồng gắn với những phiến đá vuông dày mà nặng nề, cũng tức là mấy chiếc đèn trời kia đều được gắn cố định với những tấm đá đó.
Chiếc đèn bay lên cao hơn, mang theo cả đám người Tử Long.
Mà những phiến đá bị đèn trời kéo đi rồi, để lộ ra một lối vào đen thui.
Khi nhìn thấy lối vào, tôi không khỏi lẩm bẩm, lẽ nào bên dưới chính là cánh cửa địa ngục trong truyền thuyết? Là cánh cửa địa ngục đã nhốt ngàn vạn oan hồn cùng ác linh!
Đám người Tử Long đã bị chiếc đèn đưa đi. Tạm thời cũng chưa thể dập tắt được lửa ma nên bọn họ còn không xuống được. Nói cách khác, như vậy lại thành cứu mạng bọn họ.
"Sơ Cửu, chạy!"
Tử Long lại hét lên. Tôi thấy giờ cũng không còn phải lo lắng gì nữa, bản thân đã có thể yên tâm chạy trốn.
Dù sao, hiện tại tôi chưa phải là đối thủ của tôn chủ Linh tộc. Tôi chưa đả thông được cả ba vùng đan điền, giờ đi báo thù thì chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.
Hiểu rõ điều này, tôi quay người bỏ chạy. Tôi định chạy vào khu rừng phía sau quán trọ Tử Thi. Chỉ cần trốn vào trong đó thì tôi sẽ có chút cơ hội trốn thoát.
"Bắt lấy Lý Sơ Cửu, nếu để nó trốn, ta sẽ giết các ngươi!"
Trong lúc chạy, tôi nghe thấy tiếng tôn chủ Linh tộc rống lên đầy giận dữ.
Sau đó tôi nghe thấy một tràng những tiếng hét. Tôi quay đầu nhìn thì thấy toàn bộ đám đệ tử Linh tộc đã đuổi theo.
Nhưng ngay sau đó, tôi đứng sững tại chỗ. Bởi tôi nhìn thấy từ trong cửa địa ngục phun ra một luồng sương mù ma âm u, lạnh lẽo.
Luồng sương mù ma này lạnh lẽo cực độ. Bên trong làn sương đó, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy cả băng giá. Dù đứng cách xa như vậy mà tôi vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo thấu xương.
Quỷ khí lạnh lẽo như vậy, không biết bên dưới cánh cửa địa ngục đã nhốt bao nhiêu oan hồn và ác linh!
Nếu như đám oan hồn và ác linh này thoát ra ngoài thì sẽ hại chết không biết bao nhiêu người vô tội. Tôi hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.
Tôi không thể đi. Nếu như tôi cứ thế bỏ chạy thì cho dù có thể sống sót, nhưng tôi sẽ là tội đồ của phái Huyền Chân, thậm chí là của cả Đạo môn.
Những tội lỗi này sẽ đè nặng lên người tôi. Dù tôi có làm ma làm quỷ thì những người bị hại chết cũng sẽ không tha cho tôi.
Vậy nên tôi không thể đi! Bất luận thế nào tôi cũng sẽ nỗ lực hết sức để nhốt những oan hồn và ác linh này lại. Đây là sứ mệnh, lại càng là trách nhiệm của những người tu đạo chúng tôi. Trảm tà sát quỷ, trừ ma vệ đạo. Đây là ý nghĩa tu đạo.
Sau khi ý thức được điều này, tôi nhìn hướng bay đi của mấy người Tử Long, hét lớn:
"Tử Long, hãy sống sót! Cả đời này, em chỉ có một người anh em là anh. Em cũng muốn tặng anh câu tương tự, đừng đi báo thù nữa, thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi! Anh hãy cố gắng sống cho hạnh phúc. Em sẽ ở lại chặn cửa địa ngục. Dù em có chết thì cũng sẽ hóa thành mưa gió nhân gian, mãi mãi bảo vệ anh."
Tôi hét rất to. Mặc dù đã cách rất xa, nhưng tôi biết chắc chắn Tử Long sẽ nghe được.
Nói thật, tôi rất muốn sống tiếp. Bởi vì tôi vẫn còn việc chưa làm xong. Nhưng tôi không thể, không thể bỏ đi như vậy. Nhân do tôi tạo ra nên tôi phải ở lại để giải quyết quả.
Khi tôi dừng lại, tôi nhìn thấy đã có oan hồn và ác linh đang chui ra từ bên trong cửa địa ngục. Đây đều là những oan hồn và ác linh có đạo hạnh không sâu. Chúng như âm khí phun ra từ trong giếng, số lượng thật sự khủng khiếp.
Khi nhìn thấy những hồn ma và ác linh đó, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bởi vì trong số những oan hồn này, không chỉ có oan hồn của người Trung Quốc mà còn có cả của Nhật Bản. Ác linh là những đứa trẻ thì lại càng đếm không xuể.
Từ cổ chí kim, không biết đã có bao nhiêu oán linh và oan hồn trôi dạt tới đây, và rồi tất cả đều đã bị quán trọ Tử Thi trấn áp ở bên dưới. Giờ cửa địa ngục đã mở, tất cả bọn chúng đều sắp xuất hiện lại trên cõi đời này rồi.
Lúc trước, khi còn ở thôn Ma Câu, thứ tôi nhìn thấy là trăm quỷ vây thôn, điều đó đã đủ đáng sợ. Đừng nói người thường mà ngay cả người tu đạo, có lẽ cả đời cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng giống vậy. Nhưng giờ, so với cửa địa ngục thì trăm quỷ vây thôn chỉ giống như một trò trẻ con mà thôi.
Tôi đếm không xuể rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn và ác linh bởi chúng chui ra không ngừng, như thể cánh cửa này thật sự thông với địa phủ. Và giờ thì cánh cửa đã mở, toàn bộ hồn ma đều ào ào chạy ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này, tôi càng thêm quyết tâm, không được để bọn họ rời khỏi đây, nếu không sẽ càng có nhiều người chết hơn!
Các đệ tử Linh tộc ở gần cánh cửa nhất, bởi vậy sau khi đám oan hồn ác quỷ lao ra thì lập tức vồ thẳng về phía những đệ tử đó.
Chỉ nháy mắt, tôi đã nghe thấy tiếng niệm chú và cả âm thanh của việc trừ tà, thậm chí thấy cả ánh lửa bùng lên khi các lá bùa bốc cháy.
Mà khi chúng chui ra, lớp sương mù ma do âm khí tạo thành cũng dần dần lan ra theo. Chỉ khoảng hai, ba phút ngắn ngủi, lớp sương mù đã bao trùm lấy toàn bộ quán trọ Tử Thi.
Lớp sương mù ma quái này thật sự rất đáng sợ. Nơi mà nó đi qua, cỏ cây đều khô héo trong nháy mắt.
Với sương mù ma này, nếu như cứ đâm đầu xông tới, chắc chắn sẽ bị âm khí xâm nhập vào cơ thể. Những người đạo hạnh thấp có thể sẽ mất mạng tại chỗ. Dù đạo hạnh cao thâm thì e rằng cũng sẽ bị bệnh tật cả đời.
Nhưng may mắn là những oan hồn, ác linh này có vẻ không định rời khỏi đây. Chính dương khí của chúng tôi đã hấp dẫn bọn chúng.
Nhìn những oan hồn, ác linh này bao vây đệ tử Linh tộc, tôi cũng thấy nhẹ nhõm, ít nhất bọn họ không thể xông tới giết tôi. Tôi có thời gian để đóng lại cửa địa ngục.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức cắn đầu lưỡi, phun máu tươi lên Thước Trấn Hồn rồi niệm chú trừ tà. Chiếc thước đã được khai quang một nửa trở nên sáng ngời.
Nhưng ngay khi chiếc thước vừa tỏa sáng, lập tức đã thu hút sự chú ý của đám cô hồn dã quỷ. Tất cả bọn chúng đều nhào về phía tôi. Nhưng bởi vì kiêng kị Thước Trấn Hồn, bọn chúng chỉ dám nhìn từ xa, chứ không lao tới cắn xe tôi ngay.
Dù vậy, khi số lượng của bọn chúng ngày càng nhiều lên thì ánh sáng của Thước Trấn Hồn cũng mờ nhạt dần. Tà đã áp đảo chính. Rốt cuộc, sức mạnh của luồng âm khí này khủng khiếp tới mức nào?
Tôi không dám nghĩ tiếp, nhân lúc Thước Trấn Hồn còn chống cự được, tôi lao ngay tới chỗ cửa địa ngục.
Nhưng càng tới gần cánh cửa, tôi lại càng có cảm giác, bản thân đang tới gần một hầm băng. Hơi lạnh tỏa ra từ đó khiến toàn thân tôi không rét mà run. Bên trong vẫn còn có oan hồn không ngừng chui ra, nhiều vô cùng vô tận. Tôi hoàn toàn không biết, rốt cuộc bên trong có bao nhiêu oan hồn.
Lối vào đen thui, tôi không thể thấy rõ được tình hình bên trong, càng không biết được nó sâu bao nhiêu.
Ánh sáng của Thước Trấn Hồn thì đã càng lúc càng mờ, như thể sắp tắt tới nơi.
Phải có người dùng đạo pháp chặn cửa địa ngục lại, nếu không hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được mà cười mỉa mai. Tôi rủ rỉ:
"Ông nội, năm đó ông vì thôn Ma Câu nên đã dùng tuổi thọ và cơ thể của mình làm mắt trận pháp, chặn không cho trăm quỷ tiến vào thôn hại người. Điều buồn cười là giờ cháu nội của ông cũng lại đi theo con đường xưa của ông, dùng cơ thể của mình để chặn cửa địa ngục. Ông nội! Sơ Cửu không sợ chết, bởi dù có chết, cháu cũng phải để ông nội tự hào vì cháu. Ha ha..."
Nói tới câu sau, tôi không nhịn được mà bật cười. Hiện tại tôi không còn cách nào khác nữa, chỉ có dùng tinh huyết và tuổi thọ để mượn thần lực của ba vị tổ sư gia.
Sức mạnh của tôi không đủ để đóng lại cửa địa ngục. Đây là cách duy nhất.
Nhưng tôi vẫn tiếc nuối trong lòng, bởi tôi chưa cứu được hồn phách của mẹ tôi, cũng không có cơ hội để cứu người của thôn Ma Câu nữa. Xin lỗi!
Tôi khẽ nói một tiếng xin lỗi ở trong lòng, sau đó gầm lên:
"Hôm nay Lý Sơ Cửu tôi xin dùng tuổi thọ còn lại của mình để sử dụng cấm thuật Đạo môn, chỉ hi vọng ba vị tổ sư gia có thể vì sinh linh trong thiên hạ mà giúp tôi đóng được cửa địa ngục. Dù hồn bay phách tán, dù thân hình tan biến, tôi cũng không hối tiếc!"
"Muốn chết như vậy à? E rằng không đơn giản vậy đâu? Mạng của ngươi là của ta. Hôm nay, dù có là ông trời thì cũng không thể nào lấy mạng của ngươi đi được!"
Khi tôi định dùng cấm thuật thì giọng nói của tôn chủ Linh tộc đột nhiên vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, tôi khá ngạc nhiên. Tôi quay lại nhìn, vừa hay thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng đang từ từ đi về phía tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận