Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 38: Dương hỏa đốt bùa

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:21:13
Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, khi ba nén hương ở đầu mộ bị gãy, đúng lúc đó tôi quay đầu lại và thấy, bụng của nữ tử thi đang động một cái.
Tôi lo sợ có chuyện không hay xảy ra, lập tức xông tới, đẩy Triệu Tử Long ra xa một chút, nhưng do bình sứ chưa đậy chặt nắp, nên thi du sóng ra ngoài không ít.
Triệu Tử Long vội vã đậy nắp bình sứ chặt lại, nghĩ tới cơn gió lạnh vừa rồi, đột nhiên anh ấy chửi một tiếng: “Chết tiệt, hôm nay không phải là Thất đầu của ma nữ này đấy chứ?”
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng còn chưa kịp nói gì, xung quanh bỗng nhiên có gió lạnh thổi tới. “Đến rồi!”
Tôi nhỏ tiếng thì thầm, tôi và Triệu Tử Long lập tức đứng dựa lưng vào nhau, trong tay mỗi người đều kẹp một chiếc bùa, bắt đầu chú ý quan sát xung quanh.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh lẽo thổi thẳng về phía chúng tôi. Tôi và Triệu Tử Long lập tức đập mạnh lưng vào nhau, sau đó nhanh chóng tách ra.
Ngay khoảnh khắc chúng tôi tách nhau ra, cơn gió thổi xuyên qua khoảng trống giữa hai chúng tôi. Cổ tay tôi run rẩy, luồng chân khí to bằng con cá con trong hạ đan điền ở phần bụng của tôi len lỏi bơi đến huyệt Thiên Tông trên bả vai.
Huyệt Thiên Tông chính là nơi có hai luồng dương hỏa của người sống.
Dương hỏa cứ thế bị chân khí đẩy xuống đầu ngón tay. Dương hỏa đốt cháy lá bùa, “phù” một tiếng, lá bùa kẹp giữa ngón trỏ và ngón đeo nhẫn của tôi bốc cháy.
Tôi nhìn luồng âm khí bỏ chạy thục mạng, bèn mạnh mẽ kéo nó ngược trở lại, sau đó đốt cháy luôn. Mà luồng âm khí đó bị lá bùa đốt cháy, bắt đầu kêu gào thảm thiết, đầy thê lương.
Nó kêu được vài tiếng, cuối cùng cũng ngưng tụ lại thành một linh hồn, Triệu Tử Long thấy vậy bèn vội vã nhảy lên trước, dùng sợi dây đỏ buộc lấy chân của nó, kéo phắt nó xuống đất.
Ma nữ này bị lá bùa đốt cháy, trên người không ngừng bốc ra khí đen, tiếng kêu thảm thiết cũng văng vẳng bên tai, người ta nghe chỉ thấy rợn người.
Mà Triệu Tử Long sau khi kéo ma nữ này xuống đất, vội vã dùng bùa chú trấn áp cô ta. Ma nữ này là ma mới, oán khí không nặng, có lẽ là do mắc bệnh, không phải đột tử, còn chưa thể đi ra làm hại con người.
“Do hoàn cảnh bắt buộc nên chúng tôi đã mạo phạm thi thể của cô. Nhưng tôi sẽ siêu độ cho cô và thai nhi trong bụng cô, để kiếp sau hai người tiếp tục được làm mẹ con! Cũng hy vọng cô xuống dưới Âm tào Địa phủ rồi có thể nói giúp tôi mấy câu tốt đẹp trước mặt Diêm Vương!”. Chúng tôi không cố ý làm tổn thương cô ta, chỉ muốn bù đắp cho cô ta bằng cách đem cô ta đi siêu độ. Nếu không, cô ta sẽ chỉ có thể biến thành hồn ma lang thang.
“Thật sao?” Ma nữ này có vẻ không tin chúng tôi lắm, rụt rè hỏi lại. Từ trong ánh mắt có thể thấy, cô ta vẫn còn rất dè chừng chúng tôi.
Triệu Tử Long gật đầu, đảm bảo: “Nếu như tôi không làm được, cô cứ việc nguyền rủa tôi. Tôi tuyệt đối…”
“Oe oe… oe oe…”
Triệu Tử Long còn chưa nói hết câu, từ phía sau lưng chúng tôi bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc này như của trẻ con sơ sinh, nhưng có gì đó vô cùng âm u.
Tôi vội quay đầu nhìn, không khỏi nhíu mày.
Một đứa bé sơ sinh trông đầy nhăn nheo, đen sì đang bò ra từ dưới làn váy của xác chết nữ kia. Lúc nó bò ra, dưới làn váy kia có một vũng máu đen cũng chảy theo ra ngoài.
Thai nhi này có lẽ mới chỉ vừa thành hình, trên không có tý máu thịt nào, mà chỉ như một lớp da vừa đen vừa nhăn nheo bao bọc lấy khung xương.
Đôi mắt của nó còn xám xịt, không nhìn thấy được cả con ngươi. Nhưng trong miệng nó thì đã có một hàm răng nanh lởm chởm, đang cố gắng cắn đứt cuống rốn. Sau khi cắn đứt rồi, nó nuốt luôn cả cuống rốn.
Tôi nhìn thấy cảnh này mà vã mồ hôi lạnh, một cái xác hai sinh mệnh. Vốn dĩ lúc hạ táng, chắc hẳn người ta đã mời thầy tới phong ấn hai người họ cẩn thận. Nhưng bây giờ lại bị chúng tôi phá vỡ phong ấn, còn đánh thức họ dậy nữa.
Tôi đang ngơ ngác chưa biết nên làm gì, nào ngờ đứa bé đó đột nhiên hung tợn trừng mắt nhìn tôi, sau đó nhảy bổ tới.
“Sơ Cửu, cẩn thận thi độc (chất độc từ xác chết)!” Triệu Tử Long lập tức nhắc nhở tôi.
Tôi biết sự nguy hiểm của thi độc, trong tay lại không có pháp khí gì, tôi cũng không dám tay không đối phó với nó, bèn bước sang bên cạnh vài bước né tránh. Nhưng tôi vừa tránh đi, đứa bé này đã lao thẳng về phía con đường mà chúng tôi đi tới đây lúc nãy.
Nó… muốn bỏ chạy.
Nhất định không được để nó chạy thoát, nếu không chờ đến lúc nó mạnh hơn, không biết sẽ làm hại biết bao người. Sau khi tôi ý thức được điều này, lập tức đuổi theo nó.
Nhưng tôi vừa mới định đuổi theo thì cái người tên Đại Bưu kia không biết đã chạy từ đâu tới, trong tay cầm một chiếc túi càn khôn. Anh ta thẳng tay tóm lấy đứa bé, cho vào trong túi, “Nhanh chóng xử lý ma nữ này đi, đắp mộ lại như cũ, tôi đợi hai người ở phía dưới chân núi.”
Nói xong, anh ta bước đi thẳng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ma nữ thấy con mình bị người khác bắt đi mất, nên gào khóc thảm thiết, cơ thể không ngừng đập tới như muốn phá vỡ lá bùa, lao ra đi tìm con mình.
Nhưng đạo hạnh của cô ta còn quá thấp, không phá nổi bùa, ngược lại còn khiến thân thể bị hóa thành tro tàn.
“Tôi hứa với cô, tôi sẽ đi tìm con cho cô, cũng nhất định sẽ siêu độ cho nó. Nhưng cô không được có oán khí, nếu không cô sẽ biến thành ác quỷ!” Triệu Tử Long không nhẫn tâm, bèn nghĩ ra cách này.
Hồn của ma nữ nhập về xác nên đã có lại ý thức, hiển nhiên cũng thấy đau lòng cho đứa con trong bụng. Nhưng cô ta chẳng còn cách nào khác cả, chỉ đành đồng ý với Triệu Tử Long.
Triệu Tử Long thấy cô ta đồng ý, bèn thu cô ta vào trong tạp ngọc*, chôn cất lại tử tế như cũ, rồi mang theo cô ta rời khỏi nghĩa trang, đi xuống núi.
(*) Tạp ngọc: Chỉ những loại khoáng thạch có thể dùng để chế tác thủ công mỹ nghệ, nhưng không đáng giá như ngọc, ví dụ đá serpentine có màu xanh lục…
Trên đường đi xuống, tôi hỏi Triệu Tử long: “Anh Tử Long, rốt cuộc cái người thần bí kia là ai vậy? Em cảm thấy có vẻ đó không phải là người tốt.”
“Anh cũng chưa từng gặp người đó, trước giờ đều là Đại Bưu liên lạc với anh. Từ lần đầu tiên anh xuống núi làm việc, hắn ta đã sai Đại Bưu tới tìm gặp anh”.
Xem ra, Triệu Tử Long cũng không biết thân phận thực sự của kẻ đó. Nhưng kẻ đó yêu cầu chúng tôi làm những chuyện thế này, chắc chắn cũng không phải hạng người tử tế gì. Rất rõ ràng, mục đích thực sự của hắn ta không phải chỉ là trộm thi du, mà là thai nhi chết lưu trong bụng mẹ vừa rồi.
Hắn ta lợi dụng chúng tôi, nhưng vì cứu sư phụ, chúng tôi chỉ đành bấm bụng làm tiếp.
Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Đại Bưu lái xe tới, chúng tôi vừa lên xe, anh ta đã hỏi: “Tử Long, cậu đã xử lí xong ma nữ đó chưa?”
“Ờ. Đã khiến cô ta hồn bay phách tán rồi!” Triệu Tử Long gật đầu, đưa bình sứ đựng thi du cho anh ta, “Anh Bưu, chuyện anh cần bọn em đã làm xong rồi, lúc nào thì ông ấy sẽ đi giải trừ cổ Tam Thi cho sư phụ em?”
Đại Bưu đón lấy chiếc bình sứ, cười đầy thỏa mãn, nói: “Triệu Tử Long, không cần gấp vậy. Chủ nhân vẫn cần cậu làm một chuyện nữa, sau khi hoàn thành, chủ nhân ắt sẽ giải trừ cổ độc Tam thi trong người sư phụ cậu.”
“Anh…” Chúng tôi bị lừa rồi, Triệu Tử Long lập tức sửng cồ, nhưng nghĩ tới độc tố trong người sư phụ, nên vẫn cố kìm nén cơn giận, nghiến răng hỏi: “Nói đi, còn chuyện gì nữa? Nhưng anh biết nguyên tắc của tôi rồi đấy, tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện giết người, hại người.”
Đại Bưu cười ha ha một tiếng, nói: “Yên tâm đi, chủ nhân biết rõ tính cách cậu, sẽ không để cậu làm mấy chuyện không có tính người đâu. Việc chủ nhân muốn cậu làm, chính là đi đến thôn Hưởng Thủy, tìm một cái giếng có dây xích sắt. Tìm được rồi thì nhiệm vụ của các cậu cũng hoàn thành.”
Mới nãy là trộm thai nhi chết lưu trong bụng, bây giờ lại bắt chúng tôi đi tìm một cái giếng có dây xích sắt, rốt cuộc kẻ thần bí kia định làm cái gì vậy? Cũng không biết vì sao, trong lòng tôi cứ cảm thấy nao nao, không yên tâm.
Mà Triệu Tử Long sợ bọn họ sẽ dây dưa không dứt, lạnh lùng nhả ra một câu: “Được, tôi tìm cho các người, nhưng nếu như lại xuất hiện việc không đâu thế này nữa, hai anh em chúng tôi cũng không phải người dễ tính đâu!”
“Cậu cứ yên tâm, sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài mà!” Đại Bưu cười giả lả, sau đó lái xe chở chúng tôi đến một thị trấn nhỏ hoang vu, tên là thôn Hưởng Thủy.
Đại Bưu không chở chúng tôi tới tận nơi mà để chúng tôi tự đi bộ vào, nói là sợ khiến người ta để ý, còn dặn dò chúng tôi một khi tìm thấy cái giếng kia, phải lập tức gọi điện thoại cho anh ta. Dặn dò xong, anh ta lái xe đi thẳng, đem theo cả xác của đứa bé.
Tôi và Triệu Tử Long không dám chần chừ, đi vào trong thôn Hưởng Thủy hỏi thăm tình hình luôn. Thôn Hưởng Thủy này rất vắng vẻ, trên đường phố gần như không nhìn thấy một bóng người.
“Keng keng…”
Lúc tôi và Triệu Tử Long đang tìm nhà nào đó còn sáng đèn để hỏi thăm tin tức thì bỗng nghe thấy ở chỗ rẽ phía trước có tiếng gõ chiêng vọng đến.
Tiếng chiêng kêu rất chói tai, chúng tôi nhìn theo hướng âm thanh vọng tới, nhưng còn chưa nhìn thấy bóng người nào thì đã nghe thấy tiếng điểm canh rất lớn: “Canh một vào đêm, chúng sinh nghỉ ngơi, canh hai còn thức, chúng sinh tránh đi, canh ba luân hồi, Tý Sửu luân chuyển.”
Nghe thấy tiếng điểm canh kì dị này, tôi và Triệu Tử Long đều sững người. Ở thời đại này, từ rất lâu đã không còn có người đi điểm canh thế này nữa, nhưng sao ở cái thị trấn vắng vẻ này lại còn tồn tại vậy nhỉ?
Đang nghi hoặc, tôi bỗng nhìn thấy một ông cụ cầm một chiếc đèn lồng trắng, xách theo một chiếc chiêng đồng bước tới. Trông ông cụ có vẻ lớn tuổi rồi, mặt đầy nếp nhăn, lưng gù. Sức khỏe có vẻ rất yếu, vừa hô được một tiếng là lại ho khù khụ.
Tôi quan sát ông cụ một hồi, sau khi chắc chắn ông cụ không phải là ma, Triệu Tử Long mới bước lên trước hỏi đường: “Cụ ơi, cho con hỏi thôn Hưởng Thủy đi như thế nào ạ?”
“Kì! quái!” Nào ngờ, khi Triệu Tử Long vừa hỏi xong, ông cụ điểm canh lẩm bẩm, “Hôm nay là ngày gì vậy, sao có nhiều người hỏi đường tới thôn Hưởng Thủy thế chứ nhỉ. Khụ khụ…”
Ông cụ ho hai tiếng, tôi định bụng hỏi rõ hơn, ngờ đâu ông cụ bỗng ngẩng phắt đầu lên, nét mặt trở nên nghiêm túc đến đáng sợ, cụ nói: “Này chàng trai, trở về đi. Thôn Hưởng Thủy không phải là nơi người sống nên đến đâu, đó là một thôn chỉ toàn phần mộ. Hơn nữa, vào ban đêm sẽ có ma quỷ lộng hành.”

Bình Luận

0 Thảo luận