Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 205: Rỗng bên trong

Ngày cập nhật : 2025-08-06 22:13:15
Bia Trấn Hồn trôi nổi giữa xoáy nước, trông đến là ma quái. Trọng lượng chí ít cũng phải hơn nửa tạ, vậy mà vẫn có thể nổi trên mặt nước, không hề có dấu hiệu gì là sẽ chìm xuống!
Mà điều ma quái nhất là khi tấm bia này nổi lên, ba chữ “Bia Trấn Hồn” khắc trên mặt giống như đang rỉ ra máu tươi, khiến ba chữ đó như bị nhuốm đỏ, trông rất đáng sợ.
Trong lúc chúng tôi còn đang sững sờ thì phía bên dưới ba chữ máu kia bỗng xuất hiện một gương mặt được điêu khắc.
Khuôn mặt đó có cái đầu hình vuông với cái lưỡi dài thè ra ngoài, không có khuôn miệng, nhưng rồi lại có một đôi mắt to trông rất dữ tợn.
Tôi nhận ra pho tượng này, chính là pho tượng thần sông mà thôn Tiểu Ngư cung phụng, pho tượng này giống pho tượng Thái Sơn Thạch Cảm Đương đến mấy phần.
Tất cả mọi người còn chưa kịp định thần lại thì một trong số hai người chèo thuyền bỗng quỳ xuống rồi dập đầu liên tục, tiếng đầu đập xuống boong thuyền bôm bốp cứ vang lên dồn dập, tiếng sau nặng hơn tiếng trước.
Anh ta vừa dập đầu vừa hốt hoảng kêu lên: “Thần sông nổi giận, bia Trấn Hồn trấn yểm sông Long Ngâm cũng nổi lên mất rồi. Không có bia Trấn Hồn, oan hồn dưới sông sẽ xông ra hại người. Chúng ta đều phải chết, đều phải chết…”
Trong tiếng gào của người này xen lẫn cả tiếng nức nở, đồng thời, một cảm giác hoảng sợ bỗng ùn ùn kéo đến. Có đánh chết tôi cũng không ngờ tới rằng, sông Long Ngâm này thật sự có thần sông.
Tôi là người tu đạo, chưa từng gặp được tiên nữa là thần. Thần uy của thần tiên, ai dám ngăn cản? Đây không phải là nỗi sợ hãi đơn thuần nữa, mà là nỗi khiếp sợ và kiêng kỵ xuất phát từ sâu trong đáy lòng.
“Thần sông thì cũng chỉ là cái danh hão thôi, nếu mà có thần sông thật thì bảo ông ta qua mà đối phó với Lỗi gia tôi đây này! Đừng có ngu ngốc như thế nữa, đây là do thứ ở trong sông quấy phá, mau đi đi, không là phiền phức to đó!” Vương Lỗi im lặng nãy giờ bỗng quát to, đồng thời cũng thúc giục hai người kia mau chóng chống thuyền rời khỏi đây.
Nhưng thuyền còn chưa nhúc nhích thì xoáy nước kia bỗng mở rộng, trực tiếp lan thẳng đến ngay chỗ thuyền chúng tôi. Chỉ trong khoảnh khắc, thuyền chúng tôi đã bị kéo vào trong vòng nước xoáy.
Sức xoáy thật sự quá mạnh, chỉ mới đó mà thuyền chúng tôi đã bị kéo ngược vào trong trung tâm xoáy nước.
Đến cả thời gian nhảy khỏi thuyền cũng không có, chúng tôi cứ thế bị kéo vào trong nước, con thuyền cũng lật nhào.
Nhưng lực xoáy của xoáy nước lại chưa hề biến mất, chúng tôi không thể bơi nổi, cứ thế bị kéo sâu xuống đáy nước.
Xoáy nước này hình như nối đến tận đáy sông, phía bên dưới toàn là bùn cát và tảo bị xoáy nước cuốn theo, che mất tầm mắt nên chúng tôi chẳng thể nhìn thấy rõ được tình hình trước mắt.
Chúng tôi cũng không dám mở mắt quá lâu, chỉ dám nhìn một lát rồi lại phải nhắm lại để tránh bùn cát bay vào mắt. Tôi giãy giụa không ngừng, nhưng chẳng ăn thua, chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị xoáy nước kéo mình xuống đáy sông.
Đến khi chân tôi chạm được đến đáy sông, lực hút mãnh liệt đó mới biến mất. Tôi vội vàng dụi mắt, nhưng chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị khung cảnh phía trước mặt dọa cho sợ nhũn cả người.
Ngay trước mặt tôi, chỉ cách chừng vài mét, bùn đất ở nơi đó đã cuộn tung mịt mù. Nhìn kỹ lại thì tôi mới phát hiện ra đó chính là đám quỷ nước, chúng đang khiêng theo một cỗ quan tài cực lớn, sau lưng là những cụ già trong thôn đã bị chúng kéo xuống nước hồi đêm hôm qua.
Tốc độ của chúng quá nhanh, cứ thế xông thẳng về phía chúng tôi. Tôi hoàn hồn lại, vội vã kéo Tử Long ở bên cạnh.
Tử Long bơi không được giỏi, tôi kéo lấy anh ấy, bơi thẳng lên trên. Vương Lỗi và Mạnh Doanh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cả hai đều thay đổi sắc mặt, cùng liều mạng ngoi lên.
Thế nhưng xoáy nước này không biến mất, chúng tôi vừa bơi lên trên, nó đã lại cuốn chúng tôi sang một bên, chỉ chực chờ cuốn chúng tôi vào lại trong vòng xoáy.
Tôi không chống cự lại nổi trước sức nước, chỉ có thể để mặc cho bản thân bị vòng xoáy cuốn lấy. Cảm giác này, quá đau.
Tôi sợ bị đám quỷ khiêng quan tài đuổi theo, vội quay đầu lại nhìn rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra xoáy nước đã ngăn không cho đám quỷ nước đuổi theo chúng tôi, chúng muốn vượt sang bên này, nhưng lại khiến cho xoáy nước cuốn ra xa.
Chúng tôi và bọn quỷ nước vừa hay đứng ở hai bên xoáy nước, chỉ có thể nhìn nhau, ai cũng không thể đến gần đối phương.
Nhưng vừa nhìn thấy Tử Long bắt đầu bị ngạt nước, tôi liền cảm thấy hoảng. Người anh ấy ngày càng mềm nhũn ra, mũi cũng đã chảy máu.
Nhất định phải nhanh chóng ngoi lên trên, nếu không Tử Long sẽ không cầm cự được nữa. Vương Lỗi cũng đang ở bên cạnh chúng tôi, thấy Tử Long sắp ngạt thở bèn vội vàng kéo Tử Long, ôm lấy anh ấy rồi trực tiếp độ khí cho anh ấy.
Lỗi gia… mạnh bạo ghê!
Tôi sững sờ trước hành động của Vương Lỗi, còn chưa kịp định thần lại, Mạnh Doanh bỗng kéo tôi một cái, đồng thời chỉ tay về hướng đối diện xoáy nước.
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, sắc mặt tức thì tái mét. Đám quỷ nước bỗng lùi về phía sau vài mét, rồi đột nhiên xông hết lên, vọt thẳng vào trong xoáy nước.
Lúc bọn chúng xông tới, tôi nhìn thấy cỗ quan tài lớn kia bắt đầu từ từ nứt ra một cái khe.
Khe nứt kia rộng gần bằng ván cửa, tôi có thể nhìn rõ được bên trong có hàng loạt thi thể phụ nữ.
Lúc đó, ông trưởng làng cũng bị quan tài nuốt vào trong như thế. Nhìn thấy khe hở này, tôi lập tức dùng tất cả sức lực, gồng mình để ngoi lên trên.
Và cũng chỉ trong khoảnh khắc, cỗ quan tài đột nhiên nuốt gọn cả xoáy nước mạnh như thế vào trong.
Đồng thời, tôi cảm nhận được dưới chân mình có một lực hút siêu mạnh, như muốn hút cả tôi vào trong quan tài.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Doanh đã túm được lấy tay tôi, nhanh chóng bơi về phía vách đá. Đồng thời tôi cũng kéo lấy tay Vương Lỗi, chúng tôi thành ra cứ từng người một lôi nhau như vậy. Tôi không hiểu ý đồ của Mạnh Doanh lắm, nên nhìn về hướng anh ta định bơi đến.
Và khi nhìn thấy rõ, khát vọng sinh tồn chợt bùng lên dữ dội, bởi vì trên vách đá đó xuất hiện một miệng hang có kích cỡ gần bằng bia Trấn Hồn.
Thời gian của chúng tôi không nhiều, muốn bơi lên trên khỏi mặt nước là chuyện không thể nào, chỉ có thể bơi đến lối vào kia.
Tôi cũng bắt đầu dùng sức, hai tay tôi đều đang túm lấy tay người khác, nên chỉ có thể quẫy chân để tăng thêm tốc độ. Xoáy nước đã bị hút vào trong quan tài, tốc độ của Mạnh Doanh cũng nhanh hẳn, thoắt cái đã chui thẳng vào trong.
Tôi không dám quay đầu lại nhìn, song tôi vẫn có thể cảm nhận được lực hút của quan tài ở phía sau lưng. Tôi sợ chỉ cần mình vừa quay đầu lại thì bọn chúng đã ở ngay dưới chân rồi.
Tôi là người thứ hai chui vào trong, sau đó Vương Lỗi cũng kéo Tử Long chui vào theo. Bên trong rất tối, không nhìn thấy được cái gì cả.
Nhưng may mắn là lực hút của cỗ quan tài kia đã không còn nữa. Trong lúc tiếp tục bơi vào bên trong, tôi để ý thấy chúng tôi đang bơi hướng lên phía trên.
Hình như chưa đến nửa phút, phía bên trên đột ngột sáng lên, bởi vì thật sự có tia sáng chiếu xuống.
Có ánh sáng chiếu rọi xuống nước, vậy có nghĩa là bên trên không phải là nước nữa. Tôi và Mạnh Doanh gần như nổi lên trên mặt nước cùng một lúc, nhưng cũng chẳng ai còn hơi đâu để ý xung quanh nữa, cả hai đều vội vàng há miệng ra để hít thở.
Tôi chưa từng biết, không khí lại là thứ xa xỉ đến vậy. Sau khi hít được một hơi thật sâu, tôi vội lặn xuống giúp Vương Lỗi kéo Tử Long lên.
Vương Lỗi cũng vội vàng há miệng ra để lấy hơi, rồi liên tục mắng: “Mẹ nhà nó, làm Lỗi gia tôi sợ vãi cả ra. Nếu mà không được hít thở nữa chắc Lỗi gia tèo luôn ở đây quá!”
“Mau lên đây đi” Mạnh Doanh đã leo lên trên, tôi để cho anh ta kéo Tử Long lên trước, rồi tôi với Vương Lỗi cũng lật người lên theo.
Tử Long đang bị ngạt nước, tôi vội vàng ép lồng ngực anh ấy. Ép một hồi, Tử Long mới nôn ra được mấy ngụm nước, rồi dần dần tỉnh lại.
Thấy vậy tôi cũng thở phào, ngay sau đó ngã vật ra đất thở hắt, thực sự là tôi đã quá mệt mỏi.
“Có phải chúng ta vào bên trong ngọn núi thật rồi không? Hang đá có nước sông chảy ra kia chỉ là một phần của ngọn núi này, nó đã bị vách đá tách rời ra!” Tôi còn đang nghỉ ngơi, Mạnh Doanh bỗng bật hô lên một tiếng.
Nghe thấy vậy, tôi vội vàng nhỏm dậy, bắt đầu quan sát cảnh tượng xung quanh. Có vẻ giờ chúng tôi đang có mặt trong một hang núi, trong hang không có nước, rất trống trải, khắp nơi toàn là đá. Giống như Mạnh Doanh nói, một nửa còn lại chính là nơi ban nãy nước sông chảy xuyên qua.
Mà nửa chỗ chúng tôi đang ở, chính là nửa không có nước. Ngọn núi nơi khúc sông dữ, quả nhiên là rỗng bên trong!
“Mọi người xem, đây là cái gì?” Đúng lúc này, Vương Lỗi cười hì hì, hô lên với chúng tôi. Tôi nhanh chóng nhìn sang thì thấy trong tay anh ta đang cầm một thanh kiếm tiền đồng đã gỉ sét, dưới chân còn có mấy cái đầu lâu.
Mà vách đá xung quanh chỗ anh ta đứng đều có dấu vết đánh nhau. Trông thấy vậy, tôi bật thốt lên: “Đây… có lẽ nào chính là nơi đấu pháp năm xưa?”

Bình Luận

0 Thảo luận