Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 77: Tế thần tế người

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
"Người Miêu tế trời?! Đây là hoạt động tế bái gì vậy?" Tôi thầm thắc mắc.
Ngay cả hoạt động tế bái bình thường của người Miêu mà tôi còn chưa từng được chứng kiến nữa là chuyện tế trời này. Nhưng tiếp xúc với Diệp Thiếu Khanh đã nhiều ngày thế này, lúc nào tôi cũng chỉ thấy hắn trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo. Thế nên đây là lần đầu tiên tôi thấy sự ngạc nhiên xuất hiện trên mặt hắn.
Tôi đang định hỏi hắn người Miêu tế trời là cái gì thì chợt nhìn thấy người đàn ông cầm dao kia gầm lên mấy tiếng "U u u". Hai tay người đó giơ lên cao, cơ thể không ngừng run rẩy, gân xanh nổi khắp cả người.
Gã gầm xong, những người Miêu ở xung quanh cũng gầm lên theo, xem chừng rất kích động.
Sau đó, tôi thấy hắn đi đến trước mặt con bò đang quỳ. Hắn ngậm một ngụm rượu, phun lên lưỡi dao, rồi ngồi xổm xuống, đâm thẳng vào cổ con bò.
Động tác quá nhanh, không một chút chùn tay. Hơn nữa phương hướng cũng chuẩn xác, không hề đâm lệch. Con dao vừa kéo một nhát, máu nóng phun ra từ cổ con bò, bắn lên cả cái cây khô với khoảnh đất bên dưới gốc cây.
Con bò này vẫn giữ tư thế quỳ hai chân trước, tựa như chẳng cảm thấy đau, cũng không xuất hiện tình trạng giãy giụa trước khi chết. Nó vẫn cứ quỳ yên lặng như thế.
Máu tươi nóng hổi phun mạnh ra ngoài, chỉ khoảng mười giây sau, thân thể con bò bắt đầu co giật kịch liệt.
Chân sau của nó vẫn đứng nguyên, nhưng sau khi mất máu quá nhiều đã bắt đầu đứng không còn vững nữa, cứ run rẩy mãi không thôi. Tôi nhìn cảnh này mà trong lòng cũng phải thầm than, sao mà tàn nhẫn quá.
Con trâu này chắc chắn đã bị tiên linh bà dùng tà thuật khống chế, nếu không làm gì có chuyện nó không hề giãy giụa lấy một cái. Những người sống ở nông thôn đều biết, giết bò là tội ác, đồ tể giết lợn cũng tuyệt đối sẽ không giết bò, bởi vì làm vậy sẽ tổn hại đến âm đức.
Giống như đạo sĩ có đạo hạnh kém, bọn họ muốn nhìn thấy hồn ma thì phải dùng nước mắt bò bôi lên mí mắt mình. Là bởi vì lúc chết, nỗi đau của chúng là nỗi đau thật sự, có vị mặn, nên mới có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Sau cùng thì con bò này cũng không trụ nổi nữa, hai chân sau mất sức, cả người con bò đổ gục xuống đất, nó không ngừng co quắp, miệng thở hồng hộc.
Mà nhìn cảnh này, đám người Miêu xung quanh lại càng kích động hơn bao giờ hết, vẫn cứ hú hét "U u u" không biết mệt.
"Nhìn thấy chưa?" Lúc tôi không đành lòng xem tiếp nữa, Diệp Thiếu Khanh đột nhiên chỉ về phía gốc cây khô.
Tôi vẫn luôn để ý đến đám người Miêu xung quanh, nên cũng không chú tâm đến gốc cây khô kia. Thấy hắn nhắc nhở, tôi mới nhìn sang.
Vừa nhìn qua thì tôi cũng sửng sốt. Máu bò chảy ra dưới gốc cây khô đều đã thấm hết xuống đất, ngay cả số máu bắn tung tóe lên thân cây hình như cũng đã bị thân cây hấp thu hết.
Tôi tưởng mình bị ảo giác, bèn chớp mắt mấy cái, sau đó mới mở mắt ra nhìn lại thật kỹ. Quả nhiên tôi không nhìn lầm, con trâu kia chảy ra bao nhiêu máu tươi như thế, cuối cùng đều đã bị thân cây và khoảnh đất dưới gốc cây hút hết.
Phía dưới cái cây này chắc chắn có chôn một thứ tà môn nào đó, có khi nào là âm thi không?
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu tôi lúc đó, phía dưới cái cây này nhất định có một thứ quái quỷ gì đó, nếu không đã chẳng hút máu bò nhiều vậy.
Ngoại trừ máu người sống và máu chó, hầu hết máu của các động vật khác đều thuần âm.
Tôi còn đang ngạc nhiên trước phát hiện mới này thì tiên linh bà lại lớn tiếng nói cái gì đó. Giống như lần trước, chúng tôi vẫn không nghe hiểu, chỉ nghe thấy bà cụ bô lô ba la một tràng gì đó.
Chúng tôi chỉ có thể quan sát vẻ mặt của đám người Miêu tộc xung quanh, nhưng lần này dường như họ lại càng kích động hơn, thậm chí bắt đầu hoan hô nhảy múa.
"Những người này đều điên cả rồi sao? Bọn họ rốt cuộc định làm gì thế?" Tôi càng nhìn càng hiếu kì, xen lẫn một chút sợ sệt. Có vẻ như chuyện sắp xảy ra tới đây sẽ còn náo nhiệt hơn cả việc giết bò tế trời vừa nãy.
Lúc chúng tôi đều đang đần mặt ra thì lại có người Miêu ra sân. Bọn họ đi thành từng nhóm hai người, khiêng theo một cái thùng gỗ rất lớn.
Bề mặt thùng gỗ này có rất nhiều cái lỗ to bằng ngón cái, cũng có không ít máu chảy ra qua mấy cái lỗ đó.
Tổng cộng có bốn thùng, bọn họ khiêng tới đặt trước mặt tiên linh bà, rồi cung kính khom người quỳ xuống. Đợi đến khi tiên linh bà phất tay xong, bọn họ mới dùng rìu chém thùng gỗ.
Thùng gỗ bị chém nứt toác, toàn bộ máu bên trong đều chảy ra ngoài. Mà ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy bên trong mỗi cái thùng gỗ đều có một người.
Khuôn mặt của họ đã bị trương phềnh, da mặt xuất hiện vô số lỗ nhỏ, giống như có thứ gì đó ở bên trong đang muốn chui ra ngoài.
Nhất thời tôi đứng ngây ra đó, cả người đờ đẫn, mãi không hoàn hồn.
Hình ảnh quen thuộc dần dần hiện ra trong đầu. Bà nội, cha, bác Cả, bác gái, cả Vương Tiểu Long nữa, thi thể của họ đều bị ngâm vào trong chum, bị Chu Bát Tự tàn nhẫn dùng để luyện chế cổ Tam Thi.
Mà cảnh tượng trước mắt hoàn toàn giống hệt như Chu Bát Tự đã từng làm! Nói cách khác, Chu Bát Tự đã từng đến nơi này!
Tôi giật mình, ngay lập tức tỉnh táo lại, quay sang nhìn Diệp Thiếu Khanh, lắp bắp hô lên: "Cổ... Tam... Thi..."
Nhưng tôi hô quá to, khiến đám người Miêu xung quanh đều nghi ngờ nhìn về phía tôi.
Đáng chết!
Tôi thầm chửi thề một câu, đang lúc không biết ứng phó như thế nào, Diệp Thiếu Khanh đã giữ chặt lấy vai tôi, thân thể lắc lư, rồi cứ hú "U u u".
Tôi cũng bắt chước theo hắn, lắc người rồi hú "U u u". Chúng tôi hú xong, đám người Miêu xung quanh mới thôi nghi ngờ, lại quay sang nhìn về phía thi thể vừa mới lăn ra khỏi thùng gỗ, sau đó lại kích động hò hét.
Đến khi nhìn thấy rõ mấy thi thể vừa lăn ra từ thùng gỗ, tôi mới nhận ra được thân phận của họ, đều là đệ tử Diệp gia. Tôi nhìn kĩ lại mấy lần, xác thực mình không nhận nhầm, hơn nữa chân họ còn đang xỏ giày âm dương.
Không nhìn thấy thi thể của Tử Long, Diệp Đường và bác Diệp trong số đó, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng.
Tất cả bọn họ đều bị thảo quỷ bà bắt đến sào huyệt của Cổ Miêu, giờ đám đệ tử này đều xảy ra chuyện, vậy có khi nào họ cũng gặp chuyện bất trắc rồi không?
Tôi không dám nghĩ tiếp, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Khanh thì thấy hắn ta cũng đang nhìn thi thể của mấy đệ tử Diệp gia. Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không, phải nói là quá mức bình tĩnh, không hề có sự bi thương hay không đành lòng nào.
Những người này đều là đệ tử của Diệp gia, tại sao hắn lại không hề có phản ứng gì?
Đúng lúc này, tiên linh bà đột nhiên cất cao giọng niệm chú. Lời chú này tôi càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, nó giống hệt như lời chú năm xưa Chu Bát Tự từng đọc.
Tôi nhớ rất rõ, vì lời chú năm đó của lão đã khắc sâu trong đầu tôi, nên không thể nào có chuyện tôi nghe nhầm được.
Quả nhiên, sau khi tiên linh bà niệm chú xong, tôi thấy làn da của đám đệ tử Diệp gia dần dần bị cắn thành một cái lỗ rộng hoác, từng con cổ trùng chậm rãi bò từ bên trong ra.
Sau đó, đám cổ trùng này bò đến bên dưới cái cây khô, cúi đầu ngửi thử khoảnh đất đã ngấm máu bò rồi chui vào trong đất mất dạng.
"Người Miêu làm lễ tế ba lần, lần thứ nhất tế trời, lần thứ hai tế thần, lần thứ ba tế người! Phía bên dưới cái cây khô này rốt cuộc đang chôn thứ quái gì vậy?" Diệp Thiếu Khanh lúc này cũng nghệt mặt ra.
Những thứ chúng tôi gặp phải ở nơi này đủ để chúng tôi nhớ cả một đời. Nó đúng như câu mà sư phụ từng nói với tôi, có rất nhiều điều khó tin, nhưng không có nghĩa là điều đó không tồn tại. Thế giới rộng lớn, không có gì là không thể, việc duy nhất chúng tôi có thể làm, đó là kính cẩn, kính thần, kính người, kính trọng chính mình!
Tôi cắn môi, khẽ kéo Diệp Thiếu Khanh một cái, se sẽ hỏi: "Anh nói xem, bên dưới cái cây khô này có phải đang chôn âm thi mà chúng ta muốn tìm không? Máu bò thuần âm, âm thi lại càng là thứ thuần âm, chỉ có âm thi mới có thể hấp thu máu được."
Diệp Thiếu Khanh lắc đầu, không đáp lại câu hỏi của tôi, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Người Miêu tế lễ ba lần, lần tế cuối cùng đã bắt đầu rồi!"
Gần như là cùng lúc hắn vừa dứt lời, chúng tôi đã nghe thấy phía bên trong gác trống kia vọng lại tiếng gõ chiêng thổi khèn, lần này không có tiếng thổi tù và nữa, nghe âm thanh có vẻ rất vui vẻ khoan khoái!
Mà cánh cửa của chòi canh lại một lần nữa được người bên trong mở ra. Tôi nhìn theo, trông thấy có mấy người khiêng kệ rồng đi ra. Ngồi bên trên cái kệ ấy là một người mặc áo choàng đen che kín toàn thân, ngay cả mặt cũng dùng vải đen che kín, không nhìn rõ dung mạo ra sao.
Tôi còn đang ngắm nghía người ngồi trên kệ rồng, nào ngờ tất cả người Miêu bên cạnh tôi lại quỳ xuống lần nữa. Mà không chỉ có đám người Miêu này, ngay cả tiên linh bà cũng quỳ một gối xuống tiếp đón.
Hình như người ngồi trên kệ rồng này mới là người có địa vị tối cao của Miêu tộc!!!

Bình Luận

0 Thảo luận