Người ở trại Cổ Miêu biết dùng cổ thuật, nhưng lại không biết dùng đạo thuật. Sau khi Tả Âm dùng bùa máu hút linh hồn của những người chết ra ngoài, tôi lại thấy gã bắt đầu đọc chú ngữ: "Lấy máu của ta, phong ấn linh hồn; lục giáp lục đinh, nghe lệnh của ta; âm hồn vô tội, người sống phải trừng phạt; lấy hồn thay người, lục súc bất an; âm hồn nghe lệnh, bám vào người sống, mượn xác hoàn hồn, giết!"
Từ giết cuối cùng được Tả Âm nhấn rất mạnh, đến cả tâm thần tôi cũng chấn động. Mà những âm hồn bị gã dùng tà thuật khống chế lập tức nhào về phía những người sống kia.
Những âm hồn này đều là của người vừa mới chết, vốn dĩ oán khí không quá lớn. Nhưng sau khi bị Tả Âm dùng tà thuật đã trở nên hung dữ hơn nhiều. Bọn chúng hoàn toàn không còn ý thức, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tả Âm!
Những âm hồn kia vừa vồ đến liền bám vào người của những dũng sĩ Miêu tộc, hai chân lót dưới chân bọn họ. Chỉ trong chớp mắt, những dũng sĩ Miêu tộc này đã bị bọn chúng khống chế.
Các dũng sĩ đều dũng mãnh thiện chiến, trong cơ thể cũng có cổ trùng nhưng lại không làm gì được âm hồn. Sau khi bọn họ bị âm hồn bám vào người, ánh mắt trở nên trống rỗng, vẻ mặt âm trầm, nhe răng nhếch miệng, trông rất hung ác.
Mà tôi thấy được, sau khi Tả Âm khẽ ngoắc ngón tay, bọn họ cũng bắt đầu tự giết lẫn nhau. Tiên linh bà không cứu bọn họ được, bà ta không biết dùng đạo thuật, không thể đuổi được âm hồn. Bà ta có thể khống chế cổ trùng, thế nhưng lúc này, cổ trùng đã hoàn toàn vô tác dụng.
Những dũng sĩ Miêu tộc bị khống chế đã tự giết lẫn nhau một cách tàn nhẫn, hoàn toàn coi người trong tộc của mình là kẻ thù giết cha giết mẹ, giết đến mức mắt đỏ au.
Chỉ trong chốc lát, trên đất đã có một đống thi thể. Chỉ còn mấy người sống sót nhưng vẫn trong trạng thái bị câu hồn.
Lúc này trên sân phơi toàn là thi thể. Tả Âm dùng tà thuật, tiên linh bà cũng dùng tà thuật, lấy tà đấu tà, kết cục nhất định sẽ cực kỳ thê thảm.
Tôi thấy cảnh tượng tàn nhẫn thế này, không khỏi nhìn về phía tiên linh bà. Bên người bà ta còn ba người, là hai người già bảo vệ bà ta và Lâm Y Y ở phía sau.
Nhưng tôi chẳng hề thấy được vẻ sợ sệt hay hoang mang trên mặt bà ta. Bây giờ trông bà ta càng giống một sát thủ lạnh lùng vô tình.
"Tiên linh bà, giao thứ trong cơ thể bà ra đây! Từ trước đến nay, tiên linh bà của trại Cổ Miêu mấy người bất tử bất diệt được là nhờ vào thứ được truyền thừa trong cơ thể để ăn cắp tuổi thọ và thân thể của người khác. Bà hại không biết bao nhiêu mạng sống của các cô gái vô tội. Cả đời Tả Âm tôi chưa làm được mấy chuyện tốt, lần này tôi muốn thay trời hành đạo, làm người tốt một lần. Đưa thứ đó ra đây cho tôi, nếu không sau đêm nay, tôi sẽ làm cho toàn bộ trại Cổ Miêu của mấy người mãi mãi biến mất!" Đúng lúc này, Tả Âm bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.
Mà nghe gã nhắc tới thứ trong người Tiên linh bà, tôi đã nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy trước đó. Vốn dĩ làn da của tiên linh bà trông rất nhăn nheo, già nua, tôi đã có cảm giác như là da của người sống mấy trăm tuổi vậy.
Lúc đó tôi sợ tiên linh bà thật sự là tà vật bất tử, không biết đã sống được bao nhiêu năm.
Còn cả thứ máu loãng kỳ lạ trong chiếc quan tài đá kia nữa, sau khi ngâm người trong đó, làn da của bà ta đã biến thành làn da của thiếu nữ. Lúc đó tôi còn nhìn thấy một con cổ trùng chui ra từ rốn của bà ta, nhưng tôi biết được đó chính là tình cổ.
Tình cổ không giúp kéo dài mạng sống. Nói cách khác, trong cơ thể của tiên linh bà vẫn còn những thứ khác. Ngay cả Diệp Thiếu Khanh hình như cũng đến đây vì thứ trong cơ thể bà ta.
Tả Âm nham hiểm như vậy nên nhất định sẽ không đến nơi nguy hiểm này chỉ vì giết tôi. Nhà họ Bạch chỉ là bia đỡ đạn của gã ta, mục đích thật sự của gã ta hẳn là thứ trong cơ thể của tiên linh bà.
Tôi còn đang trầm tư thì đã nghe thấy tiên linh bà lạnh lùng lên tiếng: "Nếu cậu biết về thứ trong cơ thể tôi, xem ra cậu đã có chuẩn bị trước khi đến đây. Cậu có nhìn thấy đống xương trắng chồng thành đống dưới tán cây khô kia không, đó đều là của những người đến đây hòng để cướp thứ trong cơ thể tôi. Cậu có thể lấy được hay không, vậy phải xem cậu có bản lĩnh này không đã! Tôi là tiên linh của trại Cổ Miêu, cũng là thần của trại Cổ Miêu, bất tử bất diệt, không ngừng sống lại. Cậu chỉ là một người phàm, có bản lĩnh gì mà muốn diệt tuyệt trại Cổ Miêu của tôi?"
Trong giọng nói của tiên linh bà mang theo sự cười nhạo, nhưng sau khi nghe xong, Tả Âm chẳng hề tỏ ra sợ sệt, trái lại còn cười hai tiếng thật to, nói: "Tiên linh bà, tôi đã nói với bà rằng, cội nguồn của tà thuật chính là Linh tộc! Bà không có thứ ở trong người thì cũng chỉ là một bà già xấu xí bình thường mà thôi! Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, đừng vắt kiệt sự nhẫn nại của tôi, nếu không toàn bộ trại Cổ Miêu sẽ biến thành âm hồn, không còn một người sống sót!"
Lúc Tả Âm nói chuyện, những âm hồn bị gã ta điều khiển đồng loạt nhìn về phía tiên linh bà. Oán khí âm u lạnh lẽo kia khiến tất cả mọi người ớn lạnh!
"Ha ha..." Tiên linh bà vẫn ung dung không chút sốt sắng, cười to nói: "Cậu có thể khống chế âm hồn hại người rồi cho rằng người khác không có phương pháp khắc chế sao?"
Nói tới đây, biểu cảm của tiên linh bà trở nên vặn vẹo, bà hét to một tiếng, cả giận nói: "Thảo quỷ bà, bà là hậu duệ của thầy cản thi. Từ lúc tôi thu nhận bà, tôi còn dạy cho bà cả cổ thuật! Bây giờ đã đến lúc bà báo ân cho tôi rồi, để bọn họ biết về cản thi thuật, đạo thuật xa xưa nhất, kinh khủng nhất đi!"
Khí thế của tiên linh bà hoàn toàn bùng nổ. Vào lúc bà ta quát ra câu này, tôi nhìn thấy có người bước ra từ phía sau bà ta.
Đợi đến lúc người đó đi đến bên cạnh tiên linh bà, tôi đã nhận ra ngay, bà ta chính là thảo quỷ bà, người đã dùng giày Âm Dương gài bẫy chúng tôi. Trước đó Diệp Thiếu Khanh có nói, bà ta làm giày Âm Dương là để cương thi đi, cũng chính là loại giày mà thầy cản thi sử dụng. Lúc đó cậu ta còn tưởng rằng trại Cổ Miêu và thợ cản thi cùng ở trong Miêu Cương, chắc chắn có mối quan hệ gì đó, nhưng bây giờ nhìn lại thân phận thực sự của thảo quỷ bà lại là con cháu thợ cản thi, cũng là thợ cản thi chân chính.
Tôi nghe sư phụ nói rất nhiều về chuyện của thầy cản thi, nhưng lần đầu tiên mới biết hóa ra thầy cản thi có cả nữ.
Thảo quỷ bà đi tới, dập đầu hành lễ với tiên linh bà, sau đó tôi thấy bà ta lấy ra ba nén nhang, châm lửa rồi cắm xuống đất. Tiếp đấy bà ta tung lá bùa vàng lên trời, cùng lúc đó lấy một cái chuông đồng ra.
Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, chuông đồng kia không có quả lắc, chỉ có phần thân chuông trống rỗng.
Thảo quỷ bà đang đọc chú ngữ nhưng lại không phát ra tý âm thanh nào. Tôi nhìn kỹ mới phát hiện ra, đầu lưỡi của bà ta đã bị cắt.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do tiên linh bà gây ra. Cắt đầu lưỡi của thảo quỷ bà, cho bà ta canh ở lối vào nơi thập vạn đại sơn này, cho dù bà ta thất bại cũng có thể giữ được bí mật của trại Cổ Miêu.
Mà sau khi đọc xong chú ngữ, thảo quỷ bà bắt đầu rung cái chuông đồng không có quả lắc trong tay. Lần đầu rung chuông, mọi người đều nghe thấy tiếng leng keng lanh lảnh.
Chuông đồng không có quả lắc mà vẫn rung thành tiếng được, tôi không sợ điểm này lắm, bởi vì sư phụ đã từng nói cho tôi biết, chuông của thầy cản thi không có quả lắc. Và chỉ người lắc chuông ra tiếng mới có thể cản thi.
Một rung thi dậy, hai rung thi lên đường, ba rung hồn về trời!
Lúc thảo quỷ bà rung chuông lần đầu, những thi thể đang nằm trên đất đột nhiên nhúc nhích, giống như muốn sống lại.
Mà đợi đến lúc bà ta rung chuông lần hai, những thi thể này bắt đầu động đậy, nhất là ở chỗ lồng ngực, không ngừng gồng lên, giống như lúc bác sĩ cứu bệnh nhân, thực hiện kích điện ngoài lồng ngực của bệnh nhân bằng máy sốc điện vậy.
Những thi thể này bị thầy cản thi kêu gọi sẽ sống lại, nhưng quá trình rất thống khổ. Tất cả các thi thể đều đang giãy giụa vô cùng mãnh liệt. Sau khi giãy giụa mấy lần, những thi thể này đột nhiên há hốc miệng, mắt cũng trợn trừng.
Từng đôi mắt vô thần, trống rỗng khiến người ta hoảng sợ trong lòng.
Hồi chuông thứ ba còn chưa vang lên, tất cả thi thể đã đứng lên, vẻ mặt kỳ lạ nhìn những âm hồn đang trôi nổi giữa không trung. Trong những âm hồn này có cả âm hồn của chính bọn họ.
Thi thể đối đầu với hồn phách của mình, đặc sắc rồi đây! Đây tuyệt đối là trận so đấu giữa tà thuật với tà thuật ngàn năm khó gặp!
Dưới sự khống chế của thảo quỷ bà, tất cả những thi thể này đều đứng tới trước mặt bà ta, xếp thành một hàng ngay ngắn. Tất cả giống như uống say vậy, nghiêng trái nghiêng phải, và đều là người chết.
"Cậu biết khống hồn, người của tôi biết khống thi! Tôi muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là thuật khống thi lợi hại hay là thuật khống hồn của cậu lợi hại. Tôi muốn cho cậu biết, trại Cổ Miêu có thần che chở, không phải là chỗ mà cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!" Sau khi thấy thảo quỷ bà đã khống chế được các thi thể, lúc này tiên linh bà mới cười lạnh lùng, nói lời thách thức.
Tôi nhìn về phía Tả Âm, sắc mặt của gã ta đã hơi khó coi. E rằng gã ta biết được tình hình trong trại Cổ Miêu, nhưng có lẽ cũng không biết thảo quỷ bà lại còn là thợ cản thi!
Thế nhưng Tả Âm cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt như thể đã có dự tính trước. Gã ta cười âm hiểm, nói: "Được thôi, tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc là thuật khống hồn lợi hại hay là thuật khống thi lợi hại!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận