Nghe thấy tiếng nói quái gở này, tôi và bác Diệp cùng lúc quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt tôi là hai kẻ mà tôi có nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ đến!
Chính là Đại Bưu và lão thầy bói đã đánh cắp trân châu Tàng Phong ở thôn Hưởng Thủy! Đại Bưu làm việc cho kẻ thần bí, cũng là kẻ đó đã yêu cầu chúng tôi lấy thi du và đánh cắp xác đứa bé chết trong bụng mẹ. Sau khi lão thầy bói cướp được trân châu Tàng Phong, bọn chúng cũng như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Cũng là viên thuốc của kẻ thần bí đó hại chết sư phụ Tiêu Dao Tử của chúng tôi! Nhìn thấy họ, cơn giận trong lòng tôi và Triệu Tử Long bùng nổ ngay lập tức.
Nhưng chúng tôi không dám ra tay, vì Lâm Y Y đang ở trong tay bọn họ!
Tôi nhìn lão thầy bói và Đại Bưu, lạnh lùng nói: "Các người hại chết sư phụ của ta. Mối thù này ta vẫn chưa đi tìm các ngươi tính sổ, các ngươi đã chủ động tìm tới cửa!"
"Ha ha ..." Đại Bưu khinh thường cười và nói: "Không cần gấp, Lý Sơ Cửu, Triệu Tử Long, rất nhanh thôi bọn mày sẽ xuống đó đoàn tụ với sư phụ mình."
"Triệu Tử Long ta cả đời này chỉ có một sư phụ, cũng coi ông ấy như cha ruột. Mối huyết hải thâm thù này, Triệu Tử Long ta xin thề với trời, nếu ta không tự tay cắt đầu bọn ngươi, ta sẽ tự vẫn ngay tại Miêu Vương quan!" Triệu Tử Long phẫn nộ nói xong, đưa Diệp Đường cho bác Diệp, sau đó đứng thành một hàng với tôi.
Hai tên này nhất định phải chết!
"Các cậu vẫn còn quá non, cho dù đạo hạnh hay bản lĩnh của các cậu không tệ, nhưng tiếc là đầu óc vẫn quá kém. Cho dù lúc này không chết, sớm muộn các cậu cũng sẽ bị người đùa giỡn cho đến chết!" Lão thầy bói cười vang, tiếp đó nhìn Triệu Tử Long, nói: "Cả đời này ta đã xem tướng cho vô số người, nhưng ta chỉ thích mỗi cậu, chính khí ngất trời, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu! Ta cho cậu một cơ hội, nếu cậu chịu nhận ta làm thầy, ta sẽ truyền thụ tất cả bản lĩnh của ta cho cậu!"
Sư phụ khi còn sống cũng từng nói qua, vận mệnh của Tử Long đại diện cho chính khí. Lão thầy bói này vẫn luôn tỏ ra yêu quý Tử Long, lão ta đã từng bày tỏ điều đó khi ở thôn Hưởng Thủy.
"Ha ha..." Triệu Tử Long lạnh lùng cười, nói: "Tôi nói rồi, cả đời này Triệu Tử Long tôi chỉ có một sư phụ, đó chính là Tiêu Dao Tử. Tôi kế tục phái Phù Lục, bắt nguồn từ núi Miêu Vương, sống tại Miêu Vương quan. Cả đời này không cần biết sống hay chết, ta đều sẽ là đệ tử của Miêu Vương quan. Bọn bàng môn tà đạo các ngươi nhất định phải bị tiêu diệt!"
Khi tôi nghe những lời đó của Tử Long, dường như lại nhớ đến năm ấy, khi hai chúng tôi gặp nhau trên núi phía sau thôn Ma Câu, lần đầu tiên tôi gặp Triệu Tử Long đã tò mò về tên của anh ta. Tôi vẫn nhớ rất rõ những gì anh ấy nói, tôi sống gọi là Triệu Tử Long, cả đời này cũng sẽ gọi là Triệu Tử Long.
"Tao đã nể mặt mà bọn mày còn không biết chừng, đúng là không biết điều! Mày chỉ là một thằng nhà quê từ núi Miêu Vương mà thôi, nếu không phải chủ nhân của chúng tao cảm thấy mày có giá trị lợi dụng thì e là mày đã chết từ sớm!" Đại Bưu lạnh lùng mắng trả.
Khi Đại Bưu đề cập đến chủ nhân của mình, tôi bèn hỏi: "Đại Bưu, tôi kính anh là một người đàn ông, anh có dám nói cho tôi biết, rốt cuộc ai là chủ nhân đứng đằng sau anh không?"
Tôi nói như vậy là cố tình khích tướng Đại Bưu, nhưng không ngờ anh ta lại thật thà nói ra, "Vì bọn mày đều sắp chết rồi, nên tao cũng không ngại nói cho bọn mày biết, không đến nỗi chết rồi còn ngu ngơ. Chủ nhân của bọn tao chắc hẳn bọn mày cũng biết! Người ngoài thường gọi ngài là Chu Bát Tự, kể từ ngày đầu tiên khi Triệu Tử Long rời Miêu Vương quan làm việc thì chủ nhân đã bảo tao tiếp cận bọn mày rồi."
"Chu Bát Tự? Người đứng đằng sau Đại Bưu và lão thầy bói chính là Chu Bát Tự?" Khi nghe thấy đáp án này, đầu óc tôi hoàn toàn mờ mịt.
Tôi không bao giờ ngờ được, người đứng sau bọn chúng lại chính là Chu Bát Tự! Chu Bát Tự là sư phụ của Tả Âm, bởi vì sự xuất hiện của Tả Âm nên tôi luôn cho rằng Chu Bát Tự và Tả Âm đã đầu hàng tôn chủ của Linh tộc, nên tôn chủ của Linh tộc mới không giết bọn chúng khi ở thôn Ma Câu.
Nhưng Tả Âm đã bị tôi giết, giờ người của Chu Bát Tự lại xuất hiện. Rất rõ ràng, bọn chúng không phải là cùng một bọn!
Tôi không thể nào hiểu thấu được, hoàn toàn không hiểu gì cả. Khi tôi nhìn Triệu Tử Long, anh ấy cũng rất bối rối, phải mất một lúc tôi mới hỏi: "Tả Âm cũng là người của Chu Bát Tự, mà các ngươi lại không phải đối thủ của Tả Âm, sao Chu Bát Tự nỡ để Tả Âm chết?"
"Ha ha..." Nghe tôi hỏi, Đại Bưu cười lớn, nói: "Xem ra bọn mày không biết năm đó chuyện gì đã xảy ra. Tả Âm đã giết sư phụ của mình là Chu Bát Tự để được sống sót, cũng vì vậy nên tôn chủ của Linh tộc mới thu hắn ta làm tay sai. Nhưng hắn ta quên mất, chủ nhân của chúng ta là bất tử, làm sao hắn ta có thể giết được ngài. Chủ nhân bảo tao tiếp cận Tử Long mà không giết bọn mày, cũng chỉ là muốn dụ Tả Âm và người của Linh tộc xuất hiện, ngài muốn trả thù! Tao nói vậy, bọn mày đã hiểu rồi chứ?"
Giờ thì tôi mới hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Chu Bát Tự không phải là người sống, mà là xác sống, giết thân xác của lão ta hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tôi cũng hiểu ra một việc, trên người của Chu Bát Tự có tình cổ sinh tử, một nửa trên người tiên linh bà, một nửa trên người lão ta. Do đó, lão ta mới bảo Diệp Thiếu Khanh đến lấy tình cổ, chính là vì để kéo dài tính mạng của lão.
Còn về việc lão ta cho người cướp trân châu Tàng Phong và âm cổ của tiên linh bà, e là lão ta muốn đánh cắp thọ nguyên và cơ thể của người khác để sống lại lần nữa.
Ngay khi tôi hiểu hết toàn bộ sự việc, trong lòng lập tức khoan khoái. Chu Bát Tự giết người nhà của tôi, lại hại chết sư phụ của tôi. Hận cũ thù mới cộng lại, đủ để tôi giết lão ta hàng trăm lần!
Lúc này Đại Bưu siết chặt cổ Lâm Y Y đe dọa: "Mau đưa tiểu thư nhà họ Diệp ra đây, nếu không thì tao sẽ giết cô ta!"
Tên khốn này!
Tôi thầm mắng một tiếng, giận dữ nói: "Có bản lĩnh thì đừng dùng phụ nữ để đe dọa bọn tao. Nếu bọn mày muốn đánh thì hai anh em bọn tao sẵn sàng đấu tay đôi với bọn mày. Bọn mày đã muốn giết, bọn tao sẵn sàng tiếp đến cùng!"
"Ha ha..." Đại Bưu lạnh lùng cười, "Hai anh em bọn mày không dễ chọc, tao ngu gì đi liều mạng với bọn mày. Tao thấy con bé này xinh đẹp như vậy, chắc vẫn là xử nữ. Còn khuôn mặt này, nếu tao rạch hai đường lên, e là sau này cô ta sẽ không dám gặp ai nữa nhể? Nhưng không sao, tao sẽ không ghét bỏ đâu!"
Khi Đại Bưu nói những lời này, bàn tay kinh tởm của gã cũng chạm vào mặt Lâm Y Y. Lâm Y Y bèn cắn tay gã ta, vết cắn rất sâu, chảy ra cả máu, sau đó cô ấy nhổ nước bọt, nói: "Tên khốn, cút xéo, đừng hòng chạm vào tao, cho dù có chết tao cũng sẽ không để mày chạm vào tao!"
"Tự tìm cái chết!" Đại Bưu nhìn bàn tay bị cắn chảy máu, tức giận chửi mắng, tát Lâm Y Y một cái, để lại dấu bàn tay năm ngón trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của Lâm Y Y.
Trước khi Lâm Y Y kịp chống trả thì đã bị Đại Bưu bóp cổ, thậm chí còn nhấc bổng cả người Lâm Y Y lên, đồng thời quay sang đe dọa tôi: "Lý Sơ Cửu, giao tiểu thư nhà họ Diệp ra đây!"
Khi Đại Bưu đe dọa tôi, tay gã càng bóp chặt hơn. Tôi thấy Lâm Y Y đã khó thở đến mức trợn trắng mắt, khuôn mặt đỏ bừng, giống như sắp nghẹt thở, nhưng cô ấy vẫn cố nén nói với tôi một câu: "Anh Cửu, không cần để ý đến em, các anh đi đi!"
"Đại Bưu, con mẹ nó, mày có bản lĩnh thì đến mà giết tao đi, bắt nạt một cô gái có còn xem là anh hùng không?" Tôi sốt ruột quát to.
"Bác Diệp, xin bác tha thứ cho bọn cháu, cô ấy vô tội!" Triệu Tử Long đã đưa ra quyết định. Bây giờ Diệp Đường đã không còn là Diệp Đường nữa, mà là tiên linh bà.
"Y Y là một cô gái tốt, nếu tiểu thư ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách chúng ta." Bác Diệp gật đầu, giao Diệp Đường cho Tử Long.
Triệu Tử Long đỡ Diệp Đường đã bất tỉnh đi đến trước mặt Đại Bưu, lên tiếng trước: "Thả Y Y ra!"
"Mày không có tư cách để nói điều kiện, đưa tiểu thư nhà họ Diệp cho tao! Nhanh lên!" Đại Bưu giận dữ gầm lên, tay lại bóp chặt thêm.
Triệu Tử Long sợ Lâm Y Y có chuyện, vội vàng đẩy Diệp Đường qua. Ngay khi lão thầy bói đỡ được Diệp Đường, Đại Bưu lại đe dọa, "Lùi lại..."
"Nếu mày không thả Y Y ra, tao sẽ đem hai tên khốn bọn bây ra xẻ da róc thịt, chết không toàn thây!" Triệu Tử Long vừa lùi lại vừa đe dọa.
Tiếp theo, lão thầy bói đỡ Diệp Đường ngồi xuống đất, còn Đại Bưu thì vẫn giữ chặt Lâm Y Y để đe dọa chúng tôi, không cho chúng tôi tiến lên phía trước.
Chúng tôi vẫn không hiểu ông thầy bói già sắp làm gì, thì thấy ông ta lấy ra một cây nhang dẫn hồn màu đen và chuông nhiếp hồn.
Tôi thấy dáng vẻ ông ta, một ý nghĩ tồi tệ lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Lão thầy bói này hình như định ép âm cổ phải chui ra khỏi cơ thể của Diệp Đường!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận