Trại của người Cổ Miêu được che giấu quá kỹ, xung quanh lại có sự che chắn của thiên nhiên. Nếu không phải vì cơ duyên trùng hợp, chắc chắn tôi và Diệp Thiếu Khanh sẽ phải tốn không ít thời gian mới có thể tìm được khu trại thần bí này.
Nằm giữa núi non trùng điệp, không chỉ có thảo quỷ bà và đường ma âm dương canh giữ, mà sau khi tiến vào vùng núi còn có không ít độc vật.
Dù có tìm được nơi này thì khu trại đã được giấu kỹ trong rừng tre rậm rạp. Ngoài rừng tre ra còn có cả những tảng đá che khuất tầm nhìn.
Việc bố trí phòng vệ của trại Miêu có thể nói là tầng tầng lớp lớp.
Tôi đứng với Diệp Thiếu Khanh trên một tảng đá rất cao mới có thể nhìn thấy được trại Miêu phía trước. Xung quanh trại Miêu toàn là đá. Bên ngoài lớp đá lại là rừng tre rậm rạp.
Lối vào trại có rào phòng vệ bằng tre, đầu tre được vót nhọn, cao tầm hai mét, bảo vệ toàn bộ khu trại.
Ở cửa chính treo một cái đầu lâu bò rất lớn. Nhìn vào trong trại có thể thấy có không ít nhà sàn lấp ló.
Nhưng nhà sàn ở nơi này khác với nhà sàn của thảo quỷ bà ở phía ngoài. Nhà sàn ở bên ngoài được làm bằng ván gỗ, còn ở đây được làm bằng tre.
Đến ngay cả mái nhà cũng được lợp bằng cỏ tranh. Tất cả các ngôi nhà đều được dựng lên trên các cọc gỗ cao tầm bốn, năm mươi centimet, dùng để phòng côn trùng, động vật có độc bò lên.
Trại của người Cổ Miêu mang đến cảm giác vừa nguyên thủy lại vừa lạc hậu, đến cả đường dây điện cũng không có.
"Đi thôi, chúng ta trà trộn vào trong, cẩn thận chút!"
Tôi thấy Diệp Thiếu Khanh vẫn đang quan sát bèn nhắc nhở một câu rồi nhảy xuống khỏi tảng đá.
Tôi đi trước, sợ ngụy trang chưa đủ kỹ, tôi còn xoa tay xuống đất rồi trát lên mặt, khiến mặt mũi tèm lem. Chỉ cần tôi không nói thì có lẽ họ cũng không thể phát hiện ra được.
Tôi nhìn Diệp Thiếu Khanh sợ bẩn nên cũng không miễn cưỡng bắt hắn làm theo. Tôi bước vào trong trại cũng không thấy có ai cả, chỉ thấy trước cửa mỗi căn nhà sàn đều treo một cái đầu lâu bò.
Hơn nữa, mỗi một hộ đều có một điểm tương tự đó là trước bậc thang và cả cổng chính đều rất sạch sẽ, sạch tới mức không nhìn thấy bụi bặm và mạng nhện.
Tiếp tục đi sâu vào trong một đoạn thì tôi nhìn thấy một cái chòi, dưới chòi là một sân phơi ngũ cốc hình tròn.
Phía trên sân phơi đầy những người Miêu. Tôi đếm thử, ít nhất cũng trên trăm người, nam nữ già trẻ đều có.
Bọn họ mặc trang phục đặc trưng của người Miêu, rất là lộng lẫy. Hình như ai nấy đều trang điểm tỉ mỉ, giống như chuẩn bị tổ chức một hoạt động gì đó long trọng.
Tiếp tục nhìn vào trong sẽ thấy ở vị trí chính giữa mà bọn họ đang vây quanh, có một cái cây khô rất lớn. Tôi không nhìn ra được đây là cây gì, nhưng ít nhất cũng phải năm người ôm mới xuể.
Những cành cây của nó hướng thẳng lên trời, giống như đang giương nanh múa vuốt.
Trên những chiếc cành đó đều được buộc vải đỏ chằng chịt. Phần rễ cây được bảo vệ bởi một lớp tường đá xếp thành hình tròn.
Đầu lâu người được xếp chồng trên đống đá đó, không biết đã có biết bao người xông vào và bị giết chết ở đây.
Tôi và Diệp Thiếu Khanh cũng giật mình khi nhìn thấy cái cây cổ quái này. Đây có lẽ là nơi cúng tế thường ngày của bọn họ.
Nhưng tôi không hiểu tại sao tộc Cổ Miêu lại cúng bái một cái cây khô?
Tôi nhìn Diệp Thiếu Khanh, đang định hỏi thì thấy ánh mắt hắn đang quét qua quét lại đám người Miêu, giống như đang tìm ai đó.
Tôi đang định hỏi hắn thì đột ngột có tiếng tù và trầm lắng vang lên từ phía chòi canh. Tất cả những người Miêu khi nghe thấy tiếng tù và đều đồng loạt quỳ xuống.
Hai tay họ đặt chéo trước ngực, đầu hướng về phía cái chòi, khuôn mặt thành kính.
Lúc này tôi và Diệp Thiếu Khanh đã trà trộn vào trong. Sau khi thấy bọn họ quỳ xuống, tôi vội vàng kéo hắn quỳ theo, ánh mắt cũng hướng về cái chòi.
Chiếc chòi này cao hơn bất kỳ căn nhà sàn nào, có hai tầng, khác với những căn nhà sàn xung quanh là nó được xây bằng đá tảng.
Đợi khoảng hơn mười giây, có tiếng cọt kẹt vang lên. Cửa chính của căn chòi được người ở bên trong mở ra.
Cửa vừa mở, chúng tôi nhìn thấy trước tiên là hai người mặc trang phục Miêu màu đen bước ra. Trang phục của bọn họ rất rộng, giống như áo choàng màu đen, vạt dài quét đất.
Khuôn mặt họ đều được tô màu đen, chỉ nhìn thấy mỗi hai con mắt, nhưng từ khuôn mặt của họ là tôi có thể nhận ra, họ đều đã già, không phải người trẻ tuổi.
Hai người đi trước mở đường, một tay cầm tù và, một tay cầm quải trượng đầu lâu. Sau khi bước ra khỏi cửa chòi, họ ngửa đầu thổi vang chiếc tù và.
Bọn họ vừa thổi, những người Miêu bên cạnh tôi đều nằm rạp xuống đất, tỏ ra vô cùng thành kính, không dám ngẩng đầu.
Đợi tiếng tù và dứt, tôi lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn...
Hai người già này từ từ đi tới, đợi đến khi họ tới nơi tôi mới thấy, còn có một bà lão đi phía sau họ.
Bà lão này vóc dáng nhỏ gầy khiến chiếc áo choàng đen mặc trên người bà ta trông càng rộng thùng thình. Một cơn gió thổi tới khiến chiếc áo phồng lên.
Tay bà ta cũng cầm một quải trượng đầu lâu. Điểm khác biệt duy nhất là bà ta đội một chiếc mũ tròn trên đầu. Trên chiếc mũ có gắn ba cọng lông chim.
"Ở đây không có tộc trưởng, cũng không có đồng trưởng, người lớn nhất chính là bà ta! Tiên linh bà thống lĩnh tộc Cổ Miêu, ha ha..."
Khi tôi nhìn chằm chằm tiên linh bà thì Diệp Thiếu Khanh bèn nói nhỏ, để lộ ra một nụ cười nham hiểm. Nụ cười đó khiến tôi không rét mà run.
Tôi không nói gì. Tiên linh bà đi tới chỗ cái cây khô, vẫy tay một cái, sau đó hét lên với người mặc áo choàng đen ở phía trước.
Bà ta hét cái gì tôi không hiểu, nhưng cảm thấy nó rất khí thế. Sau khi bà ta hét như vậy, tất cả người Miêu lạy ba lạy rồi mới đứng lên.
Đợi tất cả mọi người đứng lên, tiên linh bà mới lên tiếng. Bà ta nói tiếng Miêu, tôi hoàn toàn không hiểu. Thứ duy nhất có thể nghe được chính là giọng điệu của bà ta rất trầm, cũng rất vang, không hề có tiếng thở lẫn trong đó, nghe đã biết bà ta là một người luyện võ.
Tôi và Diệp Thiếu Khanh đều không hiểu tiếng của bọn họ, chỉ có thể quan sát biểu cảm khuôn mặt. Có thể thấy những người Miêu này rất kích động, cũng rất vui sướng, giống như người Hán đón năm mới.
Hai người chúng tôi ở trong trạng thái mơ hồ, đợi sau khi tiên linh bà dùng quải trượng chỉ lên trời, những người Miêu xung quanh bèn hô lên:
"Ờ... Ờ..."
Còn chưa kịp phản ứng thì họ kéo tay tôi, bắt đầu vừa hát vừa múa. Ở giữa là những đống lửa đang cháy hừng hực, không khác gì nhảy múa quanh lửa trại.
Người Miêu thích ca múa, câu này không sai chút nào. Tôi và Diệp Thiếu Khanh bị làm khó, đành hành động theo bọn họ. Nhảy được một lúc, bọn họ bắt đầu vây quanh cái cây khô, nắm tay nhau.
Sau khi quay ba vòng, họ kéo tay nhau, cúi người hành lễ với cái cây. Vừa hành lễ xong, hai người đàn ông mặc áo bào đen đứng phía trước tiên linh bà bắt đầu thổi tù và.
Cùng với việc thổi tù và, họ cũng bắt đầu gõ trống da rắn.
Đúng lúc này, chúng tôi nhìn thấy mấy thanh niên người Miêu cường tráng dắt một con bò đi vào. Con bò này bị bịt mắt bằng miếng vải đen. Hai sừng trên đầu nó còn được buộc một miếng vải đỏ, ở giữa là một bông hoa đỏ.
Phía dưới bông hoa có treo một cái chuông. Con bò này đi chậm rì rì, tiếng chuông leng keng kêu không ngớt.
Sau khi con bò được dắt tới trước mặt tiên linh bà thì nó quỳ xuống, hình như đang đợi mệnh lệnh của bà ta. Tiên linh bà gật đầu, đi tới trước mặt con bò, đặt bàn tay già nua của bà ta lên đầu nó, đồng thời nhắm mắt lại. Miệng bà ta bắt đầu đọc thần chú mà chúng tôi nghe không hiểu.
Đợi bà ta đọc xong thần chú thì con bò bắt đầu rống lên mấy tiếng rồi từ từ đi tới dưới gốc cây khô. Sự việc xảy ra một giây sau đó đã hoàn toàn vượt khỏi tư duy và sự tưởng tượng của tôi và Diệp Thiếu Khanh.
Con bò này giống như bị tiên linh bà khống chế. Nó vừa đi tới gần gốc cây, hai chân trước lập tức gập lại, quỳ xuống. Nhưng hai chân sau của nói vẫn đứng thẳng, hình thành tư thế xéo xuống.
Hai người chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người Miêu dắt con bò lúc nãy, trong tay cầm một con dao dài sáng loáng đi tới.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiếu Khanh hình như đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, nói nhỏ bốn từ:
"Người Miêu tế thiên!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận