Cậu người làm này bất thình lình xông lên nên lúc cậu ta nhắc nhở chúng tôi phải chạy đi, điều đầu tiên tôi làm là quan sát xem cậu ta có phải là quỷ thợ cạo đóng giả hay không.
Trước đây không biết phân biệt quỷ thợ cạo như thế nào, nhưng giờ thì tôi đã biết rồi, phải nhìn vào mắt của họ. Tôi thấy mắt của anh bạn này vẫn bình thường, thân thể cũng rất bình thường, nên mới dám xác định cậu ta không phải quỷ thợ cạo.
Lúc này tôi mới mở miệng hỏi: "Anh đừng cuống, nói thử cho chúng tôi xem đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cậu người làm này còn đang sốt ruột nhìn vào trong phòng, có vẻ như muốn tìm ông chưởng quỹ. Cậu ta giải thích thêm: "Ông anh à, chuyện là như thế này. Chúng tôi vẫn luôn duy trì chuyện làm ăn ở chợ quỷ, cũng thường có âm hồn trong chợ quỷ đến gây rối. Nhưng chúng tôi có mối quan hệ với âm binh, bình thường thì âm binh sẽ đến hỗ trợ. Nhưng giờ thì âm binh bị giết mất rồi..."
"Sao cơ? Âm binh bị giết rồi?!" Vừa nghe đến đây, tôi cũng phải khiếp sợ thốt lên: "Là kẻ nào to gan dám giết cả âm binh? Người bình thường tuyệt đối không có cái gan đó, trừ phi là người tu đạo!"
Người có thể giết âm binh quỷ sai tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Ngay cả sư phụ Tiêu Dao Tử của tôi, e là cả một đời cũng chưa gặp nổi người dám giết âm binh.
Nhưng tôi đã từng gặp rồi, lúc ở Âm tào địa phủ, người đó dám ngang nhiên giết âm binh ngay trước mặt Hắc Bạch Vô Thường, người đó chính là Lỗi gia! Hơn nữa, lần đó chúng tôi còn an toàn rời khỏi Âm tào địa phủ.
Ngoài người đó ra, tôi cũng chưa từng gặp hay thậm chí là nghe đồn về ai khác cả. Nhưng ở chợ quỷ này lại có người cũng dám giết âm binh! Con quỷ thợ cạo ban nãy đã nói rồi, đây là cố tình hãm hại chúng tôi.
Ngẫm lại đã thấy sợ, lão thầy bói kia rõ là đang nhằm vào chúng tôi.
"Thủ đoạn của lão thầy bói đúng là xảo quyệt! Biết chúng ta muốn đến chợ quỷ để ngăn cản lão nên tương kế tựu kế, cố ý khiêu khích âm hồn ở chợ quỷ, vây chúng ta ở lại nơi này, chúng ta bị gài bẫy rồi!" Nghĩ đến đây, tôi hốt hoảng thốt lên.
"Mọi người mau qua đây xem này!" Tử Long lúc này đã đứng bên cạnh cửa sổ, vội vã gọi tôi qua xem. Tôi vừa tới gần đã nhìn thấy tất cả hồn ma ở chợ đã bao vây lấy tiệm cầm đồ Âm Dương mà chúng tôi đang ở.
Đám hồn ma dẫn đầu đã bắt đầu đi qua sông, khung cảnh bách quỷ qua sông này thật đúng là đồ sộ.
Nhiều hồn ma như vậy, tuy đạo hạnh thấp nhưng chúng tôi cũng không thể đối đầu gay gắt với chúng được. Nếu như để bọn chúng dây dưa đến lúc gà gáy sáng, chúng tôi sẽ không thể nào rời đi chợ quỷ được nữa.
Ý thức được điều này, tôi mới hỏi anh bạn kia, "Chúng tôi đi rồi thì các anh có gặp phải phiền phức gì không?"
"Không đâu!" Cậu người làm kia lắc đầu: "Chuyện này chúng tôi gặp nhiều rồi, những hồn ma có thể sinh sống ở chợ quỷ đều là những hồn ma đại diện cho Tham, Sân, Si. Ma cờ bạc, ma dâm dục, ma chết đói, ma tham tiền, đều có tất. Bọn họ chỉ quen ông chưởng quỹ, chỉ cần cho bọn họ lợi ích gì đó là có thể giải quyết được thôi. Nhưng các anh phải đi đi, các anh là người sống, lại là người lạ, e là sẽ có phiền phức!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cậu ta vừa dứt lời, ông chưởng quỹ bị trúng thuật quỷ chớp mắt đã đột ngột bừng tỉnh, ông ta vừa đi về phía chỗ cửa sổ vừa hỏi cậu người làm.
Ông ta đi được vài bước đã đến bên cửa sổ, sau khi nhìn thấy tình hình dưới tầng cũng phải cau mày lại, sau đó nói với chúng tôi: "Diệp tiểu thư, cô mau đưa họ đi ra từ phía cửa sau, những thứ còn lại giao cho lão là được. Chỉ có điều chuyện làm ăn hôm nay e là mất trắng rồi. Đám hồn ma này không phải là loại Tham bình thường!"
"Ông chưởng quỹ, tiền không quan trọng, gia đình ông từ bao đời nay đều phụ trách chợ quỷ, luôn luôn tận tâm tận lực. Cho dù có phải tốn hết tiền của tiệm cầm đồ Âm Dương thì ông cũng phải sống sót đấy, hiểu chưa?" Diệp Chu Tinh gằn từng tiếng một.
Nghe thấy vậy, tôi cũng phải thầm mỉm cười, không ngờ Diệp đại tiểu thư cũng không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài!
"Diệp tiểu thư, cô cứ việc đi đi, còn lại giao cho lão là được! Mau đưa họ ra phía cửa sau, nhanh lên..." Một số hồn ma đã qua được sông, sắp sửa xông vào cửa tiệm nên ông chưởng quỹ lập tức sắp xếp người đưa chúng tôi đi.
Chúng tôi cũng không dám chần chừ thêm, đành cáo từ: "Ông chưởng quỹ, bảo trọng!"
Sau khi chào từ biệt, chúng tôi đi theo người làm ra phía cửa sau. Ma đến cửa trước đã là quy tắc bất di bất dịch, bởi thế khi rời đi từ cửa sau, chúng tôi chẳng gặp phải một hồn ma nào hết.
Rời khỏi tiệm cầm đồ Âm Dương, chúng tôi chạy một mạch về hướng cổng chợ quỷ. Tôi quay đầu nhìn lại, trông thấy ông chưởng quỹ đã đứng ở cửa, bắt đầu đàm phán với các hồn ma.
Trên đường lao ra ngoài, chúng tôi không gặp phải chuyện gì rắc rối cả. Đợi đến khi chúng tôi đến cổng chợ quỷ, quả nhiên đã không nhìn thấy hai âm binh lúc trước đâu nữa.
Thế nhưng trên mặt đất nơi hai người họ biến mất, tôi vẫn có thể nhìn thấy tàn tro của bùa chú bị thiêu đốt. Xem ra là âm binh đã bị đánh lén. Ngoại trừ lão thầy bói ra, tôi nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được còn ai vào đây nữa. Nhưng lão ta giờ đúng là ngày càng to gan, dám giết cả âm binh.
"Chết tiệt! Không thấy xe tang đâu cả!" Đúng lúc này, Tử Long chợt kêu lên. Hóa ra khi chúng tôi vừa xông ra khỏi cổng chợ, anh ấy đã vội vã đi tìm xe tang.
Tôi nghe thấy vậy mà tâm nguội như tro tàn, vội vã nhìn về phía anh ấy, hỏi: "Tử Long, thế là thế nào?"
Triệu Tử Long lắc đầu, mặt đanh lại: "Không thấy đâu cả, tất cả xe tang đều biến mất rồi. Xem ra lão thầy bói thật sự không muốn để cho chúng ta ra ngoài!"
Không còn xe tang, chúng tôi cũng không thể rời khỏi chợ quỷ. Hiện giờ tôi cũng không biết đã tốn mất bao nhiêu canh giờ, ở chợ quỷ này vốn không có khái niệm về thời gian.
Nhưng tính theo thời gian chúng tôi vào chợ quỷ thì cũng phải đến vài canh giờ rồi. Khi chúng tôi vào là giờ Tý, hiện giờ có lẽ trời cũng sắp sáng.
Một khi bình minh ló ra, gà trống sẽ cất tiếng gáy, chợ quỷ cũng sẽ biến mất theo. Trời tối vào chợ quỷ, gà gáy về dương gian!
Trong lòng tôi nặng trĩu, tôi không ngừng tìm kiếm xe tang, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng một chiếc nào. Gương mặt lạnh lùng của Diệp Chu Tinh cũng tối sầm lại, rõ là cũng đang sốt ruột tìm xe.
"Triệu Tử Long, hậu bối mà lão ma đầu ta thích nhất đời này chính là cậu! Ta ưng tuệ căn với chính khí của cậu, cả đời này cũng chỉ muốn nhận cậu làm đồ đệ, truyền thụ cho cậu tất cả thuật bói toán chiêm tinh ta đã học được suốt đời. Nếu như cậu chịu bái ta làm thầy, ta sẽ đưa cậu rời khỏi chợ quỷ. Chuyện thôn Ma Câu không liên quan đến cậu, chủ nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lý Sơ Cửu! Chuyện Diệp gia cũng chẳng liên quan đến cậu, người của Diệp gia nhất định phải chết, sẽ có người không buông tha cho Diệp gia, mối hận sinh tử đó, cho dù là súc vật của Diệp gia cũng sẽ không được tha thứ! Cậu ngẫm nghĩ kĩ lại đi, gà sắp gáy sáng rồi, gà mà gáy là chợ quỷ sẽ biến mất theo. Cậu đâu cần phải vì Lý Sơ Cửu mà mạo hiểm mạng sống chứ! Ta cho cậu ba phút để suy nghĩ..."
Lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng của lão thầy bói. Chợ quỷ này không có gió, nên chúng tôi không tài nào biết được vị trí chính xác của lão ta.
Nhưng nghe thấy lão ta nói vậy, tôi cũng đã có thể xác định, quả đúng là Chu Bát Tự muốn hại tôi nên mới cố ý dẫn tôi đến chợ quỷ này. Chỉ là có một điều tôi nghĩ mãi vẫn không thông, Chu Bát Tự và Diệp gia có mối thù sinh tử thế nào mà lão muốn giết sạch tất cả người nhà Diệp gia, ngay cả súc vật cũng không buông tha?
"Lão thầy bói, lão ma đầu? Ha ha!" Tử Long lẩm nhẩm cái tên này, cười lạnh một tiếng rồi tức giận gầm lên: "Lão ma đầu, lão phải nhớ cho kỹ vào, chúng ta là hai bên chính tà đối lập nhau. Không cần biết lão lợi hại đến mức nào, Triệu Tử Long ta cũng sẽ không bái lão làm thầy! Ta sinh ra là người của Miêu Vương quan, chết cũng là người của Miêu Vương quan! Hung thủ đã giết sư phụ ta, lão cũng dính dáng một phần. Nếu như ta còn sống, lần sau gặp mặt, chắc chắn ta sẽ chặt đầu ngươi! Còn nữa, điều quan trọng nhất, ai cũng không được làm hại đến Lý Sơ Cửu, trừ phi bước qua xác ta! Mau cút đi!"
Tính cách của Triệu Tử Long tôi đã quá rõ, mềm không được mà cứng cũng chẳng xong, anh ấy sẽ nhất quyết giữ vững niềm tin trong tim mình.
Lão ma đầu kia thở dài một tiếng, nói một câu "Sao phải khổ thế chứ", sau đó tôi chẳng còn nghe thấy tiếng lão nữa.
Một lát sau, Diệp Chu Tinh mới nửa cười nửa không nhìn Triệu Tử Long, khẽ mím môi, lẩm bẩm một câu đầy ẩn ý, "Không ngờ cậu cũng có chí khí phết nhỉ, tôi cũng đánh giá quá thấp tình cảm của hai anh em các cậu rồi!"
Triệu Tử Long không để ý đến cô ấy, vẫn chăm chú tìm xe tang. Điều này khiến cho Diệp Chu Tinh xấu hổ đến cắn răng, cô ấy run run nhìn Triệu Tử Long, cả giận nói: "Nếu như tôi có thể đưa các cậu ra ngoài, cậu có phục tôi không?"
Nghe cô ấy nói vậy, Tử Long mới xoay người lại, híp mắt nhìn Diệp Chu Tinh rồi lắc đầu, hỏi ngược lại: "Diệp đại tiểu thư, cô nói cho tôi biết, cô có bản lĩnh gì để tôi phục cô?"
"Tôi có thể đưa các cậu ra ngoài!" Diệp Chu Tinh lạnh lùng nói: "Diệp gia có thể khống chế chợ quỷ, cậu tưởng rằng không có cách đi ra hay sao? Cậu cứng đầu như thế, vậy thì cứ ở lại đây với Lý Sơ Cửu đi!"
"Ớ..." Nghe thấy bọn họ cãi nhau, còn bản thân tôi thì biến thành một cái bóng đèn sáng trưng, rõ là người thừa ở đây, hầy, lúng túng quá.
Tôi nhìn Tử Long, trong lòng cũng thầm sốt ruột, chịu thua Diệp Chu Tinh khó khăn đến vậy sao? Nhưng Tử Long chính là Tử Long, cứng cỏi không chịu khuất phục, anh ấy cắn răng, lễ phép cười: "Diệp đại tiểu thư, xin cứ tự nhiên!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận