"Lý Sơ Cửu, người của thôn Ma Câu! Người đã chết, lập tức dẫn hồn xuống địa phủ!"
Khi tôi nghe thấy tiếng âm binh gọi tên của mình, tôi giật mình sửng sốt, cả người chết điếng giống như bị điện giật. Đợi đến khi hoàn hồn lại thì tôi bắt đầu thấy lạnh cả người.
Tôi rùng mình một cái, quay đầu nhìn thì thấy đám âm binh chẳng mấy chốc đã đuổi theo đến nơi.
Vương Lỗi thấy vậy, quay sang gắt bác Diệp: "Ông già, tiền ông đốt là giả phải không? Thế quái nào lại không mua được bọn âm binh này, ông dùng tiền giả lừa người thì được, nhưng tuyệt đối không thể lừa quỷ ha!"
"..." Bác Diệp nghe mà dở khóc dở cười, bất lực nói: "Anh bạn trẻ, tiền giấy đốt cho người chết thì làm sao còn có thật giả? Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó rồi. Đừng gấp, cứ xem sao đã rồi tính!"
Tôi thấy đám âm binh hùng hổ xông tới, trong đầu cũng đã có một quyết định táo bạo, nếu bọn chúng thật sự muốn đưa tôi đi thì tôi chỉ có thể liều mạng với bọn chúng.
Ngay lúc tất cả mọi người vẫn chưa hiểu vấn đề thì đám âm binh đã bao vây chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi cũng lập tức cảm nhận được một luồng âm khí đầy chết chóc dâng lên từ tận đáy lòng.
Đối mặt với đám âm binh địa phủ, cho dù là người sống có đạo thuật mạnh đến đâu cũng không dám đấu với chúng, vì chúng là kẻ câu hồn, chịu trách nhiệm về sự sống và cái chết của những người còn sống.
"Lý Sơ Cửu, đi theo chúng ta!" Âm binh đứng đầu nhìn tôi, vẻ mặt cực kỳ hung thần ác sát, xích câu hồn trong tay cũng chỉ thẳng vào tôi.
"Quỷ gia, Lý Sơ Cửu cùng đi với chúng tôi, ngài không nhầm chứ?" Bác Diệp khách sáo hỏi.
Âm binh đứng đầu đã nhận tiền mua mạng của bác Diệp nên cũng không nổi giận mà chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi có phải là Lý Sơ Cửu?"
"Phải." Tôi gật đầu.
"Có phải là người của thôn Ma Câu không?" Ông ta lại hỏi tôi, tôi lại gật đầu lần nữa.
"Vậy thì đúng rồi! Tên của tất cả người trong thôn Ma Câu các ngươi đều đã là màu đỏ trong sổ sinh tử, cũng tức là người sắp chết! Bây giờ bọn họ chưa chết là vì bị bách quỷ vây thôn, bọn ta không thể tới câu hồn! Nhưng cũng chỉ ba năm nữa thôi, tất cả bọn họ sẽ chết! Nếu ngươi đã rời khỏi thôn Ma Câu thì phải đi theo bọn ta xuống địa phủ." Âm binh đứng đầu vẫn nói với vẻ mặt hung thần ác sát.
Sau khi nghe những lời của ông ta, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi. Âm binh đứng đầu nói rằng người ở thôn Ma Câu vẫn chưa chết, họ vẫn sống trong thôn, chẳng qua đang bị bách quỷ bao vây.
Mà bọn họ vẫn còn ba năm trước khi chết, chẳng lẽ là vì kẻ đã dẫn mẹ tôi đi? Còn ba năm nữa, cũng chính là lời hẹn mười năm của ông ta.
Ông ta từng nói rằng mười năm sau, ông ta sẽ trở lại thôn Ma Câu, đến lúc đó sẽ không để cho bất cứ ai sống sót. Những thôn dân này vẫn còn sống là vì ông tôi đã sử dụng thọ nguyên của mình để làm mắt của trận pháp.
Nói cách khác, người dân thôn Ma Câu còn có cơ hội sống sót. Vậy có phải là ông nội cũng còn cơ hội?
"Ha ha... Tốt quá, bọn họ vẫn còn sống... Vẫn còn sống..." Vừa nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười lớn, đồng thời những giọt nước mắt của niềm vui cũng trào ra nơi khóe mắt. Tôi hoàn toàn không phát giác ra mối nguy hiểm ngay trước mặt, thậm chí còn quên rằng những âm binh này đang muốn đưa tôi xuống địa phủ.
Hành vi của tôi hoàn toàn làm bọn họ bối rối, đặc biệt là Vương Lỗi, anh ta vội vàng kéo tôi, nhỏ giọng trách mắng: "Anh Cửu, mẹ nó chứ, anh điên rồi sao? Đứng đắn tý đi, mau đi cầu xin Quỷ đại gia tha cho anh một lần."
Âm binh đứng đầu nhìn thấy sự bất thường của tôi, tức giận quát lớn: "Lý Sơ Cửu, mau đi theo bọn ta, không thì ngươi sẽ phải chịu đau khổ xác thịt. Tốt hơn là ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta, nếu ngươi dám chống cự, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi chịu đau khổ dưới địa phủ."
Bọn họ không thể hiểu được cảm xúc của tôi lúc này phấn khích như thế nào. Vì tôi vẫn luôn cho rằng người trong thôn đều đã chết, nhưng khi bất ngờ biết được bọn họ còn sống, tôi đã vui sướng tới nỗi, chỉ thiếu điều hét to lên mà thôi.
"Đưa nó đi!" Âm binh đứng đầu thấy tôi vẫn còn đang cười, tức thì quát đám âm binh của mình.
Xích câu hồn vồ thẳng tới tôi, muốn câu hồn của tôi đi. Thấy xích câu hồn chụp tới, tôi lập tức cười khẩy, dùng thước trấn hồn chặn lấy xích câu hồn, đồng thời hét lên: "Tôi sẽ không để các người câu hồn tôi, càng không để các người câu hồn của những người trong thôn Ma Câu. Các người cũng đừng hòng nghĩ đến việc đó, bọn họ sẽ không chỉ sống ba năm, mà sẽ còn tiếp tục sinh con đẻ cái, kéo dài từ đời này qua đời khác!"
Không ai trong số họ ngờ được, tôi lại dám đối đầu với âm binh. Không chỉ bọn người bác Diệp, ngay cả âm binh đứng đầu cũng không nghĩ tới.
Ngay lập tức, tôi thấy ông ta tức giận gầm lên: "Đưa nó đi, ta muốn nó nếm mùi cực hình của mười tám tầng địa ngục, để cho nó nếm trải đủ thứ đau đớn và giày vò qua từng ngày!"
"Quỷ gia, xin ngài đừng tức giận, xin ngài bớt giận..."
"Cút! Ta tha cho các ngươi một mạng, nếu các ngươi dám giúp nó thì đừng trách ta đưa các ngươi đi cùng luôn!" Âm binh đứng đầu hoàn toàn bị tôi chọc tức, lườm bọn người bác Diệp một cái.
Mặc dù tôi rất kích động, nhưng cũng không muốn bọn họ xảy ra chuyện, vì vậy lập tức nói: "Diệp Đường, Lỗi gia, bác Diệp, mọi người mau đi đi, không cần lo cho tôi! Đây là chuyện của tôi và thôn Ma Câu. Hôm nay, tôi đại diện cho thôn Ma Câu, một thôn xóm nghèo hẻo lánh bị lợi dụng, bị sỉ nhục. Bây giờ tôi sẽ lấy lại danh dự cho thôn Ma Câu! Không phải người nào bước ra từ chốn thôn nghèo cũng đáng đời bị lợi dụng, vận mệnh đáng bị người đem ra bỡn cợt, không cần biết là người sống hay là quỷ sai, ai cũng không có cái tư cách này!"
Vừa nghĩ đến Tả Âm và Chu Bát Tự chi phối số phận của thôn Ma Câu chúng tôi, không hiểu sao trong lòng tôi lại vô cùng căm phẫn. Sự phẫn nộ bị đè nén suốt bảy tám năm, cuối cùng cũng bộc phát.
Mà ngay khi cơn giận của tôi bùng nổ, tất cả đám âm binh đều lao về phía tôi.
"Đợi đã... Lỗi gia ta chịu đủ rồi, đừng nghĩ bọn âm binh các người ghê gớm lắm. Nếu chọc giận Lỗi gia ta, Lỗi gia sẽ đại náo địa phủ luôn cho các người xem!" Đúng vào lúc này, Vương Lỗi đột nhiên xông về phía âm binh đứng đầu, chìa một tấm lệnh bài ra cho ông ta xem, ông ta lập tức sững sờ.
Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ tấm lệnh bài đó thì anh ta đã cất lại. Trong bầu không khí bế tắc này, Diệp Đường cũng đứng dậy nói: "Tôi cũng đại diện cho nhà họ Diệp để nhắc nhở các người trước, nếu các người dám bắt Lý Sơ Cửu đi bằng vũ lực, cho dù tôi có phải dùng hết mọi nguồn lực của nhà họ Diệp cũng phải đấu một trận với địa phủ của các người!"
"Các ngươi dám uy hiếp ta?" Âm binh đứng đầu hung thần ác sát nhìn chúng tôi, nhưng giọng điệu không còn cương quyết như trước.
"Quỷ gia, ngài đừng gấp! Ngài cũng vừa mới nói người của thôn Ma Câu còn có ba năm tuổi thọ, cũng có nghĩa là Lý Sơ Cửu còn có thể sống ba năm nữa. Nhưng bây giờ các người ra tay với cậu ta, có phần không đúng thì phải?" Lúc này bác Diệp đứng ra giảng hòa.
Bác Diệp vừa nói xong, âm binh đứng đầu lấy ra một hình nộm, trên đó có viết tên họ, quê quán và sinh thần bát tự của tôi!
Khi nhìn thấy hình nộm đó, tôi lập tức hiểu ra, nhất định là tên chó chết Tả Âm. Sau khi gã trốn thoát khỏi địa cung đã đốt hình nộm có sinh thần bát tự của tôi cho âm binh, hòng cho âm binh đến câu hồn tôi!!!
Hiểu ra ngọn ngành rồi, tôi hỏi luôn: "Có phải có kẻ đã đốt nó cho các người? Muốn mượn tay các người giết tôi?"
Ngay khi tôi thốt ra câu hỏi, âm binh đứng đầu thoáng sửng sốt, sau đó mới gật đầu: "Đúng vậy, có người đã đốt nó cho bọn ta. Bởi vì kẻ đó đốt hình nộm có kèm cả sinh thần bát tự của ngươi, vừa hay ngươi là người của thôn Ma Câu, vì vậy bọn ta mới có thể câu hồn của ngươi!"
"Đủ rồi!" Nào ngờ Vương Lỗi đột nhiên sửng cồ lên, phẫn nộ nói: "Lỗi gia ta không muốn nghe ngươi kiếm cớ, Lý Sơ Cửu vẫn còn ba năm tuổi thọ, cho dù ngươi bắt cậu ta về địa phủ. Lỗi gia ta cũng sẽ tìm Diêm Vương để đòi một lời giải thích. Đừng nói một quỷ sai nhỏ nhoi như ngươi, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường đến, cũng phải nể mặt Lỗi gia đây."
Không ngờ khí thế của Vương Lỗi lúc này lại có thể khiến âm binh đứng đầu giật mình sửng sốt, thậm chí khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan. Bác Diệp nhìn thấy cơ hội, vội vàng giải hòa: "Quỷ gia, chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, là có người muốn hại Lý Sơ Cửu. Xin các vị tha cho cậu ta một lần, dẫu sao trong cuốn sổ sinh tử cũng không nói là hôm nay cậu ta phải chết. Xin ngài nương tay, trở về tôi sẽ hiếu kính các ngài!"
"Được, ta sẽ tha cho các ngươi một lần, đi!" Ma quỷ đều là con người biến thành, đương nhiên cũng sẽ có sự xảo quyệt và hư vinh của con người. Đã có cớ để giữ được thể diện, âm binh đứng đầu lập tức kêu thủ hạ quay trở lại, tiếp tục đứng chặn ở cửa thôn Hưởng Thủy!
Ngay khi đám âm binh rời đi, bác Diệp lập tức nhìn Vương Lỗi hỏi một cách lịch sự: "Anh bạn trẻ, chắc không phải cậu là?"
"Ông già, đừng nói ra thân phận của tôi, như thế không có lợi cho Lý Sơ Cửu!" Bác Diệp vẫn chưa nói xong thì đã bị Vương Lỗi ngắt lời, rồi anh ta cười híp mắt nhìn tôi nói: "Anh Cửu, đi thôi, Lỗi gia ta sẽ tặng cho anh một bất ngờ lớn!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận