Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 47: Trùng âm hồn

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:22:44
Cảnh tượng này xuất hiện quá đột ngột, chỉ trong chớp nhoáng, cửa chính của miếu Thành Hoàng đã đóng lại. Lúc nghe được tiếng cửa đóng thì những người đang ngây ra cũng đều hoàn hồn.
Mọi người vội vã rọi đèn pin về phía cửa chính, người đệ tử của nhà họ Bạch vừa nuốt sâu đang đứng chặn ở cửa với đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ.
Chốt cửa đã bị cậu ta làm cho kẹt cứng, muốn mở cửa ra ngay lập tức là chuyện hoàn toàn bất khả thi.
Mà cậu đệ tử kia thì đang nhìn chúng tôi chằm chằm, âm u cười nói: “Ông Thành Hoàng nổi giận rồi, các ngươi đều phải chết!”
Ngay khi vừa dứt lời, cậu ta đã cầm dao găm đâm thẳng về phía người đứng gần nhất. Cũng may người kia phản ứng nhanh, lùi kịp về phía sau mới tránh được một nhát dao trí mạng.
Cùng lúc đó, Bạch Thừa Chí biết người của mình bị khống chế bèn tiến lên ngăn chặn cậu ta. Sau khi bị một cán đao đánh cho choáng váng, đệ tử kia ngã xuống đất ngất đi.
Nhưng phần bụng của cậu ta giống như biến thành trong suốt, nơi đó phát ra ánh sáng màu đỏ lập loè. Hiển nhiên con vật quái dị kia đang ở trong bụng của cậu ta.
“Mau, phá cửa ra!” Bạch Thừa Chí cũng bị doạ cho tỉnh người, hô hào mấy đệ tử còn lại đi phá cửa. Nhưng chốt cửa đã bị làm cho kẹt cứng, căn bản không thể mở được, chỉ có thể tông cửa để ra ngoài.
Cách này cũng không suôn sẻ vì cửa này theo kiểu mở vào bên trong, mà bây giờ tông cửa ra bên ngoài lại thành lực tương phản. Nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cố tông cửa, hy vọng phá ra được để thoát thân.
Lúc bọn họ đang tông cửa, tôi quay lại nhìn thoáng qua mấy pho tượng âm binh quỷ sai khác. Chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, toàn bộ đống côn trùng ẩn giấu trong tượng đã thức tỉnh.
Tiếng vỗ cánh vù vù vang lên, vô số con trùng mập mạp bay thẳng ra khỏi đỉnh đầu pho tượng. Tôi biết bọn trùng này lợi hại nên vội vàng cởi áo ra rồi dồn hết sức lao về phía cửa chính.
Nhưng còn chưa chạy đến chỗ cửa chính, những con côn trùng mắt đỏ này đã bay đến đó, đậu chi chít trên cánh cửa.
Bọn Bạch Thừa Chí phản ứng cũng nhanh, lúc thấy côn trùng bay đến chặn cửa thì lập tức chạy ngược về phía chúng tôi. Hắn vừa chạy vừa sợ hãi nói: “Anh Tả, chính đám côn trùng này đã khống chế những người dập đầu đến chết ở bên ngoài. Nhưng bọn côn trùng này rốt cuộc là gì? Chúng lại còn có tư duy nữa, biết khống chế người của chúng ta đi chặn cửa. Anh Tả, rốt cuộc chúng ta nên làm sao đây? Tôi không muốn chết đâu!”
Tên Bạch Thừa Chí này đúng là một kẻ hèn nhát, bình thường thì quen thói ức hiếp người khác, đến khi gặp chuyện thì sợ đến tè ra quần.
Trong lúc hắn nói, càng ngày càng có nhiều con côn trùng bay từ trong pho tượng ra. Một đám chặn ở cửa không cho chúng tôi tông vào, đám còn lại thì đuổi theo chúng tôi.
Tôi bảo bọn họ cởi áo ra để hất đám côn trùng đi, tuyệt đối không được để cho chúng chui vào trong cơ thể. Tôi còn đốt áo của mình để quật vào đám côn trùng đang bay tới chỗ mình.
Nhưng đây không phải biện pháp lâu dài, chẳng lâu nữa đâu, những con côn trùng này sẽ chui được vào cơ thể chúng tôi. Tả Âm vẫn không lên tiếng, chỉ chạy về phía trước vòng theo hình tròn quanh miếu.
Bạch Thừa Chí liên tục gọi gã mấy lần, gã mới quay sang nhìn tôi hỏi: “Anh bạn nhỏ, sao cậu biết đến cổ Tam Thi?”
Gã vừa hỏi vậy, tôi liền thấy chột dạ, thầm nghĩ không ổn, e rằng gã nghi ngờ tôi rồi. Trước đó gã đã thấy tôi quen mặt, bây giờ lại thấy tôi nói đến cổ Tam Thi, tôi sợ gã sẽ đoán được tôi chính là Lý Sơ Cửu.
Tất nhiên là tôi sẽ không thừa nhận, bèn nói: “Sư phụ tôi nói cho tôi biết. Dù tôi chưa từng gặp nhưng thấy bộ dạng của con côn trùng kia, tôi nghĩ ngay đến cổ Tam Thi.”
“Vậy sao?” Tả Âm liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thâm ý rồi cười nhạt, có vẻ là không tin tôi nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Thứ này không phải cổ Tam Thi, mà là trùng thuật! Một trong ba tà thuật chính của Điền Nam, nó cùng với cổ thuật và giáng đầu tạo nên tam loại tà pháp chính. Trùng thuật lợi hại hơn cổ thuật và giáng đầu, nhưng phương pháp luyện chế lại không khác cổ Tam Thi mấy. Hai cái này đều là cấy trứng của côn trùng vào cơ thể người sống, chờ đến khi chúng nó ăn sạch lục phủ ngũ tạng của người đó, là có thể dùng trùng thuật để giết người một cách vô hình. Sở dĩ nói trùng thuật lợi hại hơn cổ thuật và giáng thuật là vì, cảnh giới cao nhất của trùng thuật chính là, chỉ dùng âm hồn của con người làm chất dẫn để nuôi trùng. Như vậy trùng sẽ không chỉ có ý thức của con người, mà còn có bản lĩnh của âm hồn, thế nên những thầy phép ban nãy mới bị khống chế.”
Lúc Tả Âm nhắc đến chuyện luyện chế cổ Tam Thi còn nhìn tôi chằm chằm. Ngoài mặt gã làm như đang giải thích, thực ra là muốn thử tôi.
Vì cảnh tượng luyện chế cổ Tam Thi đã diễn ra ngay trong thôn Ma Câu, hơn nữa còn nuôi bằng xác của người nhà tôi.
Thế nên, làm sao mà tôi không hiểu ý gã cho được. Nhưng chính vì tôi biết rõ thủ đoạn nham hiểu của gã, nên lại càng đặc biệt chú ý. Sau khi nghe ra ý tứ thăm dò của gã, tôi liền giả ngu. Tôi vừa cầm áo hất văng đám trùng kia ra, vừa hỏi ngược lại gã: “Đạo huynh, cổ Tam Thi là gì vậy? Sao cách luyện chế lại tàn nhẫn thế?”
Lúc tôi nói chuyện, Tả Âm vẫn tiếp tục nhìn tôi. Thấy tôi nói ra những lời này, gã thoáng ngẩn ra nhưng lại trả lời rất nhanh: “Trùng thuật này đã thất truyền từ lâu, thầy phép bây giờ không ai biết dùng trùng thuật, cũng không ai dùng trùng thuật để nuôi trùng cả. Thế nhưng không ngờ nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ở trong miếu Thành Hoàng. Vậy chứng tỏ, giếng khoá rồng nhất định ở ngay trong miếu Thành Hoàng này! Người điểm canh ở trấn trên, chắc chắn là truyền nhân cuối cùng của trùng thuật!”
Không thể không thừa nhận, Tả Âm thật sự thông minh. Cho dù ở tình huống nguy cấp như vậy, gã vẫn có thể tỉnh táo, không hề hốt hoảng mà phân tích ra được mọi chuyện, quả thực rất đáng sợ.
Lúc tôi đang tính toán trong lòng, Tả Âm bất thình lình đá vào một pho tượng âm binh. Pho tượng kia lập tức ngã xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vỡ. Mà giữa đống mảnh vỡ kia, toàn là xương cốt của con người. Trên những khúc xương trắng kia vẫn còn không ít trứng của côn trùng.
Tả Âm thấy thế liền nở nụ cười, gã nói: “Quả nhiên là dùng người sống để nuôi trùng thuật, lấy âm hồn của con người để làm chất dẫn. Những người này, chính là người của thôn Hưởng Thuỷ!”
Tôi thấy gã không hoảng không loạn, nhưng bản thân tôi lại có chút sốt ruột. Bởi vì lúc này đã có thêm hai đệ tử nhà họ Bạch bị trùng thuật khống chế, mà áo của tôi cũng cháy hết rồi. Bạch Thừa Chí lại càng sợ hãi mà kéo tôi về phía sau, để tôi chạy sau lưng hắn.
Bây giờ, tôi và một đệ tử nhà họ Bạch bị bỏ lại ở sau cùng, đám trùng kia đang theo sau chúng tôi, đuổi sát không tha.
Ngay lúc tôi đang định nghĩ cách tự trốn thoát thì Tả Âm đột nhiên hô lên: “Nơi này có kẻ tác quái, đốt miếu Thành Hoàng này đi, tôi không tin làm vậy mà giếng khoá rồng còn không xuất hiện!”
Gã vừa ra lệnh, tôi cũng không để ý những chuyện khác nữa, bắt đầu phóng hỏa. Nhưng lửa còn chưa dấy lên, chỗ cửa chính lại bất ngờ truyền đến những tiếng “rầm rầm”.
Khi nghe được âm thanh này, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn liền thấy có người đang chém cửa chính của miếu Thành Hoàng. Hơn nữa đã chém ra được một vết nứt rồi.
Còn chưa nhìn thấy rõ người ở bên ngoài đã lại có khói đặc thổi vào từ vết chém. Khói mù mịt thế này rất dễ gây sặc, làn khói nhanh chóng tràn ngập khắp miếu Thành Hoàng.
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đám trùng thuật kia đậu hết lên tượng của ông Thành Hoàng. Chúng đậu chằng chịt chi chít lên pho tượng, gần như không còn thấy được mặt của ông Thành Hoàng nữa. Toàn bộ đều là những con trùng thuật phát ra ánh sáng đỏ.
Những điểm đỏ lập loè chen chúc lít nhít, nhìn mà tê hết cả da đầu!!!
“Thiếu chủ, chúng ta được cứu rồi, có người tới cứu chúng ta rồi!” Đệ tử nhà họ Bạch ở cạnh tôi thấy đám trùng thuật bay lên pho tượng, kích động đến bật khóc.
Tuổi của cậu ấy chắc còn nhỏ hơn tôi, nhìn bộ dạng này thì chắc hẳn còn chưa từng trải qua chuyện sinh tử và nhìn thấy những thứ tà đạo.
Mà tôi và đám người bọn họ đều đang nhìn về phía vết nứt ở cửa chính, chỗ bị chém ra vẫn có khói đặc xộc vào. Nhất định là có người ở bên ngoài đến cứu chúng tôi, chẳng lẽ là Tử Long?!
Ngay lúc tôi nghĩ đến Tử Long, người ở bên ngoài lại bắt đầu chém cửa. Chém liên tục mười mấy nhát mới khiến cửa hoàn toàn bị chém vỡ.
“Ầm” một tiếng, cửa chính của miếu đã bị đá văng! Bên ngoài khói dày đặc mù mịt, chúng tôi không thấy rõ người đứng ngoài cửa, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hai bóng người, không biết rốt cuộc là ai!

Bình Luận

0 Thảo luận