Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 50: Nhỏ máu hỏi đường

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:23:13
Đợi khi tôi thực sự hiểu ra thì tinh thần tôi cũng hoàn toàn suy sụp. Tôi vĩnh viễn không nghĩ tới có một ngày, Triệu Tử Long sẽ rời xa tôi.
Tôi giống như bị điên, nhào tới chộp lấy thi thể ông Trần, ra sức lắc:
“Ông sống lại cho tôi, tôi phải tự tay giết chết ông báo thù cho Tử Long. Tên khốn khiếp, ông sống lại cho tôi! Tử Long không thể chết được, chúng tôi đã trải qua bao nhiêu đau khổ, bị người khác khinh thường, bị người khác sỉ nhục. Chúng tôi còn phải trở nên xuất sắc, chúng tôi còn phải để sư phụ được hưởng phú. A…!”
Cảm xúc của tôi đã hoàn toàn hỗn loạn, nước mắt chảy không ngừng, nhưng tôi vẫn cố kìm nén, không khóc thành tiếng. Chúng tôi đã từng hứa với nhau, sau này nhất định phải trở nên xuất chúng, nhất định phải báo thù những kẻ đã làm hại thôn Ma Câu và sỉ nhục chúng tôi.
Nghĩ tới lời thề trước đây, trong lòng tôi thấy khó chịu như bị kim đâm. Tôi đau tới mức như sắp ngạt thở.
“Lý Sơ Cửu, cậu là đàn ông, nước mắt không thể giải quyết bất cứ chuyện gì. Cậu phải sống cho tử tế, hoàn thành lời thề của hai người, đó mới là điều anh ta hi vọng nhìn thấy nhất!”
Diệp Đường ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ vỗ vai tôi an ủi. Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, cô cũng dịu dàng nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc này, khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, tôi đột nhiên bình tĩnh lại. Tôi dùng tay áo lau khô nước mắt, cắn răng nói:
“Đúng vậy, nước mắt không có tác dụng gì, tôi phải sống sót, hoàn thành lời thề của chúng tôi. Tôi còn phải tìm thi thể của anh ấy, đưa về núi Miêu Vương, đó mới là nhà của chúng tôi, ngôi nhà duy nhất!”
“Tôi tin cậu!”
Diệp Đường nhìn tôi. Đôi mắt trong veo tràn đầy sự tin tưởng. Tôi ừ một tiếng, hỏi cô ấy:
“Diệp Đường, chắc mọi người tới để tìm giếng khóa rồng có phải không?’
Tôi vừa hỏi vậy, bác Diệp đang đứng phía sau Diệp Đường bèn nheo mắt, vẻ mặt có phần phức tạp. Có điều, Diệp Dường lại thừa nhận rất thẳng thắn:
“Đúng là chúng tôi tới tìm giếng khóa rồng. Cha tôi bị thương, cần thứ bên trong giếng mới có thể chữa khỏi được. Chúng tôi vẫn luôn lưu ý tới thôn Hưởng Thủy này, chỉ là trước đây không cách nào vào được!”
“Được!”
Tôi gật đầu nói:
“Các người đã cứu tôi, để báo đáp, tôi sẽ đưa các người đi tìm giếng khóa rồng. Nhưng có thể lấy được thứ bên trong giếng hay không thì phải xem bản lĩnh của mọi người thôi.”
“Ồ?”
Bác Diệp không ngờ tôi lại nói ra lời như vậy. Ông ngạc nhiên một lúc rồi mới hỏi lại:
“Này chàng trai, cậu thật sự có thể tìm ra giếng khóa rồng à?”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu, bác Diệp lập tức nở nụ cười, vỗ vai tôi và nói:
“Nếu cậu dẫn chúng tôi đi tìm được thứ bên trong giếng, chữa khỏi cho gia chủ của chúng tôi, vậy cậu chính là ân nhân của Diệp gia!”
Tôi cười lắc đầu. Cùng với việc báo ân, tôi còn muốn nhân tiện tìm được ông Bí thư. Ông ta và ông Trần cùng một giuộc, đã hại chết anh Tử Long. Tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta!
Sau khi quyết định xong, tôi đưa bọn họ đi về phía miếu thành hoàng. Nhìn thấy thi thể la liệt trước cửa miếu, Diệp Đường không khỏi thở dài:
“Đạo môn trước giờ luôn chìm trong cảnh gió tanh mưa máu. E rằng chỉ khi có một đại nhân vật xuất hiện thì mới có thể thực sự ngăn chặn được cái tình cảnh này.”
“Đúng vậy, tiểu thư!”
Bác Diệp cũng thở dài:
“Chỉ có thống nhất đạo môn mới có thể tránh được việc chém giết. Nhưng đã bao năm rồi mà đại nhân vật có thể thống nhất đạo môn vẫn chưa xuất hiện! Ầy, đạo môn hiện tại đã chẳng khác gì một đống cát!”
Khi bọn họ cảm khái thì tôi soi đèn pin vào bên trong giếng khóa rồng. Vừa nhìn thấy cái giếng, bác Diệp đã ngạc nhiên thốt lên:
“Tiểu thư, đúng là giếng khóa rồng, gia chủ được cứu rồi!”
Diệp Đường cũng gật đầu đầy kích động, đồng thời đi về phía cái giếng. Hàn khí vẫn không ngừng bốc ra từ trong giếng, khiến chúng tôi không thể nhìn thấy rõ bên trong. Mà thứ hàn khí này rất lạnh, nhưng lại không phải là sự lãnh lẽo giống như quỷ hồn.
Trong lòng tôi cũng hơi tò mò, rốt cuộc thứ gì được chôn trong giếng khóa rồng này mà lại có thể cứu người?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào bên trong thì bác Diệp đã lấy ra năm đồng tiền ngũ đế, bên ngoài tròn, ở giữa vuông, góc cạnh rất sắc bén. Ông cắn ngón trỏ, nhỏ máu lên năm đồng tiền, sau đó vứt vào trong giếng.
Tôi nghe thấy tiếng “tõm” vang lên, sau đó chẳng còn bất cứ động tĩnh gì.
“Nghe đồn giếng khóa rồng kết nối với biển, kiểm soát sự dâng lên, hạ xuống của nước biển. Điều này cũng giúp duy trì sự lên xuống cân bằng giữa đại dương và lục địa. Nếu thật sự bên trong giếng khóa rồng này có thứ mà chúng ta cần tìm thì tin đồn kia là giả.”
Bác Diệp nhìn giếng khóa rồng, lẩm bẩm không ngừng.
Còn tôi luôn cảnh giác phía sau lưng. Tới giờ mà Tả Âm vẫn rề rà chưa ra tay khiến tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Bác Diệp, có phản ứng rồi!”
Đúng lúc này, Diệp Đường đột nhiên nở nụ cười. Tôi nghe thấy vậy, lập tức quay đầu lại nhìn xuống giếng.
Hàn khí trên miệng giếng đã từ từ tan biến. Chỉ một, hai phút sau, hàn khí đã hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, một giếng nước trong veo có thể nhìn thấy tận đáy xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Tôi đang nhìn tới thất thần thì bác Diệp đã cầm một con dao nhỏ rạch đứt ngón tay mình, máu tươi chảy tí tách vào trong giếng.
Máu tươi vừa tản ra trong nước thì bên trong giếng đột nhiên nổi lên hai bong bóng rất lớn.
Bong bóng vừa nổi lên trên mặt nước, vỡ ra đồng thời giải phóng cả hàn khí, giống như có thứ gì đó đang ngoi dần lên! Một lúc sau, tôi nhìn thấy hai con cá từ từ bơi lên.
Đợi khi bọn chúng ngoi hẳn lên rồi, tôi mới hoàn toàn nhìn thấy rõ, đó là một cặp cá chép, màu sắc rất kỳ lạ, một đỏ, một đen, tầm bốn, năm cân.
Sau khi cặp cá này ló đầu ra, chúng vừa nhả bong bóng vừa bơi vòng quanh giếng. Đợi bọn chúng bơi được ba vòng thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra…
Cặp cá đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, khi cơ thể ở giữa không trung, đuôi chúng không ngừng quẫy. Nhưng đầu bọn chúng thì giống như đang gật đầu với chúng tôi!
Tôi cứ tưởng mình bị hoa mắt bèn dụi mắt mấy cái, nhưng khi nhìn lại một lần nữa thì đúng là chúng đang gật đầu với chúng tôi.
Cá biết gật đầu, lẽ nào thành tinh rồi?
Tôi còn đang ngây người chưa kịp phản ứng thì cặp cá này đã rơi xuống nước, bọt nước bắn tung tóe lên mặt tôi, có hơi lạnh, nhưng cũng giúp tôi tỉnh táo lại.
Đợi khi tôi nhìn sang Diệp Đường và bác Diệp thì bọn họ đã nhìn nhau cười ngụ ý, bác Diệp nhìn chúng tôi nói:
“Tiểu thư, cô và Sơ Cửu xuống cầm lấy xích sắt!”
Diệp Đường gật đầu, nhảy thẳng xuống giếng, đồng thời hai tay túm lấy sợi dây xích to bằng cổ tay, cô nhìn tôi cười:
“Sơ Cửu, xuống đi, để tôi đưa cậu đi xem thứ chôn bên trong giếng khóa rồng!”
Sự nghi ngờ này vẫn luôn đè nén trong lòng tôi từ rất lâu rồi, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc bên dưới giếng khóa rồng này là thứ gì nên cũng đã nhảy xuống.
Tôi vừa mới túm chặt được dây xích thì Diệp Đường đã đưa tay ra, nói:
“Sơ Cửu, nắm chặt tay tôi!”
“Hả…”
Tôi thoáng sửng sốt, nhưng nhìn nụ cười của cô, tôi liền cầm chặt lấy tay cô. Tay cô rất mềm mại.
Đợi sau khi chúng tôi nắm chặt rồi, bác Diệp đứng trên miệng giếng đột nhiên ngồi xuống, đồng thời cầm lấy hai sợ dây xích sắt cực lớn, hai tay giựt mạnh, một tràng tiếng leng keng vang lên, sợi xích sắt to bằng cổ tay đã bị ông kéo lên cả một đoạn ngắn.
Gần như chưa tới một phút sau, đáy giếng truyền tới tiếng nổ lớn. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Đường đã kéo tay tôi, lôi cả người tôi xuống. Tay tôi lập tức rời khỏi dây xích, cả người thì mất trọng tâm. Chúng tôi lặn xuống theo dòng nước.
Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, khoảnh khắc bị mất trọng tâm, tôi bèn ôm lấy eo Diệp Đường theo bản năng.
Giếng khóa rồng này giống như được mở ra cái cổng phía bên dưới. Chúng tôi chìm xuống theo dòng nước. Khoảng hai phút, chúng tôi đột ngột rơi vào một dòng sông lạnh giá.
Đợi đến khi chúng tôi ngoi lên khỏi mặt nước thì lập tức bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt!

Bình Luận

0 Thảo luận