Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 144: Đám trẻ con kỳ lạ

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Bọn họ cười, tôi và Tử Long càng ngu ngơ. Lâm Y Y thấy bọn tôi vẫn không hiểu, bèn đi tới cạnh chúng tôi, nói nhỏ cho chúng tôi biết người thân ở đây chính là kinh nguyệt!
"..."
Mặt tôi và Tử Long lập tức đỏ au. Tử Long phản ứng rất nhanh, lập tức kiếm cớ ngay:
"Anh ra ngoài đi dạo xem có gì khác thường không! Sơ Cửu, em phụ trách trông coi trong nhà!"
"Mẹ kiếp, có cần chuồn nhanh như vậy không?"
Tử Long mượn cớ chuồn mất. Lâm Y Y vẫn còn đứng đó nhìn tôi cười. Tôi trừng cô ấy, sau rồi cười lúng túng:
"Không biết không có tội!"
Tôi quá bối rối. Tôi và Tử Long luôn sống trong Miêu Vương quan, không tiếp xúc với phụ nữ bao giờ, mà trong đạo quan có bao giờ đề cập tới những điều này đâu.
Chị Tuyết Mai đã hóa giải sự lúng túng này:
"Mà nói ra cũng thật kỳ lạ, khi chị và Y Y tới khe núi để trồng rau, chị lại thấy mấy đứa trẻ lạc đường hôm qua! Hình như bọn chúng lại quay trở lại, không tìm được đường ra."
"Đúng vậy!"
Lâm Y Y cũng nói theo:
"Mấy đứa trẻ này bé tý hà, có mấy đứa liền, luôn miệng nói với chị Tuyết Mai là bọn chúng đi lạc, muốn về nhà mà không tìm thấy đường. Bọn chúng muốn nhờ chị Tuyết Mai đưa chúng về!"
"Đúng vậy!"
Tuyết Mai gật đầu, nói tiếp:
"Chị thấy bọn chúng đáng thương nên đã đưa ra khỏi khe núi, còn chỉ đường bảo chúng cứ đi theo hướng chị chỉ là có thể tới núi Miêu Vương! Nhưng khi chị đưa bọn chúng ra thì chúng luôn miệng nói ngón tay đau!"
"Em nhìn thấy bọn chúng đau tới mức muốn khóc. Nhưng mà em thấy tay chúng đều không sao cả!"
Lâm Y Y cũng đề cập tới điểm này, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Khi tôi và Diệp Chu Tinh xong, dây thần kinh lập tức kéo căng, cả hai chúng tôi đều lo chị Tuyết Mai gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Nghĩ tới đây, tôi mới nói:
"Chị Tuyết Mai, bọn chúng chỉ nhờ chị sao?"
"Ừ!"
Tuyết Mai nói rõ hơn:
"Chị cũng thấy rất lạ, bọn chúng chỉ đến nhờ chị mà không hề nhờ Y Y câu nào! Chúng kéo tay chị, nói là bị lạc, muốn về nhà nhưng không tìm được đường về, nhờ chị đưa chúng về nhà. Chị nhìn bọn chúng rất đáng thương nên đồng ý và cũng để chậm trễ mất thời gian!"
Trong lúc chị Tuyết Mai kể lại, tôi cố ý ngồi xuống, lẳng lặng lấy la bàn bát quái ra. Tôi bấm ngón tay, khẽ niệm chú ngữ.
Kim chỉ bằng gỗ đào của la bàn khẽ chuyển động. Quay tít được một lúc thì nó chỉ thẳng về phía chị Tuyết Mai.
La bàn bát quái, ngoài việc chỉ đông tây nam bắc ra thì tác dụng quan trọng nhất của nó là có thể cảm nhận được âm khí. Kim chỉ bên trong la bàn đều được làm từ gỗ đào mấy chục năm tuổi. Gỗ đào rất nhạy cảm với âm khí.
Như vậy đã chứng minh một điều, có khả năng chị Tuyết Mai đã bị đám tiểu quỷ kia ám thân! Bọn chúng đã tìm tới chị lần thứ hai, không hề hại chị, chứng tỏ đám tiểu quỷ này không phải oán quỷ mà chỉ là những tiểu quỷ lạc đường, muốn tìm người đưa chúng về nhà!
Chẳng trách trông chị Tuyết Mai lại mặt cắt không còn hột máu, có lẽ không phải chỉ do kinh nguyệt mà còn vì hậu quả của âm khí bám thân.
Chị ấy là âm nữ mười kiếp, là người có âm khí nặng nhất trong số phụ nữ, đương nhiên sẽ chiêu quỷ. Hơn nữa, tất cả ma quỷ đều thích thân thể của chị ấy, chỉ muốn chiếm lấy rồi thay thế chị ấy. Nhưng cho tới tận bây giờ chị ấy vẫn chưa gặp phải chuyện gì, e rằng cũng là vì thôn Tiểu Nghĩa này.
Người trong thôn đều là thầy pháp tạp môn. Âm hồn người bình thường không dám vào. Đây chính là bình phong tự nhiên che chở cho chị ấy. Nếu như sống ở những nơi khác thì e rằng Tuyết Mai đã sớm bị âm hồn mượn thân thể!
Hành động của tôi bị Diệp Chu Tinh nhìn thấy. Khi cô ta nhìn tôi, muốn có một sự xác nhận, tôi gật đầu. Cô ta cũng biết chị Tuyết Mai bị tiểu quỷ bám!
Tôi cười nói:
"Chị Tuyết Mai, ngày mai em phụ chị đi làm việc đồng. Nếu như lại gặp mấy đứa nhỏ đó, em sẽ đưa chúng tới tận núi Miêu Vương, dù sao em cũng chẳng có việc gì làm."
"Được thôi!"
Chị Tuyết Mai đồng ý, nói thêm:
"Thực ra chị cũng muốn đưa chúng lên núi Miêu Vương nhưng anh Mạnh không cho chị rời khỏi thôn. Trừ khi, anh ấy cùng đi với chị!"
Chị Tuyết Mai nói như vậy khiến tôi càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. Mạnh Doanh cũng biết về mệnh cách của chị Tuyết Mai, cho nên mới để chị ấy ở lại trong thôn, như vậy vừa hay có thể bảo vệ được chị ấy!
"Không có gì!"
Tôi cười nói:
"Ngày mai gặp thì em nhất định sẽ đưa chúng đi!"
"Ừ!"
Chị Tuyết Mai đáp một tiếng. Tôi thấy chị ấy có vẻ mệt mỏi nên đã khuyên chị ấy về phòng nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ tự nấu cơm.
Có lẽ chị Tuyết Mai cũng thấy mình không thể gắng gượng thêm được nữa nên không từ chối. Chị nói một tiếng "xin lỗi" rồi về phòng nghỉ ngơi. Chị ấy vừa đi khuất, Lâm Y Y lập tức xắn tay áo bắt đầu nấu cơm.
Y Y nấu xong, tôi nhờ cô ấy đưa vào phòng cho chị Tuyết Mai, rồi lấy ra một tấm bùa trừ tà, dặn dò cô ấy:
"Y Y, lát nữa em nhân lúc chị Tuyết Mai không để ý, dán tấm bùa trừ tà này ở dưới giường, tuyệt đối không được để chị ấy phát hiện!"
Lâm Y Y rất tin tưởng tôi nên không hỏi nhiều. Cô bưng thức ăn đi vào phòng. Một lúc sau, cô đi ra, gật đầu với tôi.
Sau đó chúng tôi mới đi ăn cơm. Ăn xong, chúng tôi nghỉ ngơi một lúc. Trời đã bắt đầu tối. Đợi tới bảy, tám giờ tối, Tử Long mới nhờ Y Y đi xem tình hình chị Tuyết Mai. Sau khi xác nhận chị ấy đã ngủ, Tử Long mới nhìn tôi nói:
"Sơ Cửu, chúng ta đi tới nhà của thầy bói quỷ xem sao đi!"
Tôi cũng có ý định này. Chúng tôi không thể chỉ ngồi đợi, phải nhanh chóng tìm được đầu mối:
"Được, em và anh cùng đi!"
"Đợi đã, tôi cũng muốn đi."
Chúng tôi nói định đi, Diệp Chu Tinh lập tức đứng dậy đòi đi cùng.
Sao chúng tôi lại không hiểu sự lo lắng của cô ta cho được. Tử Long lầm bầm:
"Diệp đại tiểu thư, không phải ai cũng là kẻ nói lời không giữ lời đâu. Tôi đã hứa giúp cô thì chắc chắn sẽ không nuốt lời!"
Tử Long nói xong, cũng không buồn để ý Diệp Chu Tinh nổi giận, cứ thế đi ra khỏi cửa. Tôi nhờ Lâm Y Y ở lại chăm sóc chị Tuyết Mai, dù sao giờ vẫn còn sớm, nếu chị ấy tỉnh dậy không thấy chúng tôi, chắc chắn sẽ nghi ngờ. Có Y Y, ít nhất còn có người giải thích.
Lâm Y Y cũng không muốn đi, cảnh tượng tối qua đã khiến cô ấy sợ chết khiếp. Sau khi ra ngoài, chúng tôi đi thẳng về phía sườn núi.
Người trong thôn đều chưa ngủ nên chúng tôi đi rất cẩn thận. Đợi đến khi đi vòng tới sườn núi phía sau căn nhà của thầy bói quỷ rồi, chúng tôi để ý thấy trong nhà tối om om, không hề có ánh đèn.
Quan sát một lúc, bên trong căn phòng vẫn không có động tĩnh gì, Tử Long mới lên tiếng:
"Có khi nào tối qua chúng ta rút giây động rừng khiến tên thầy bói quỷ này nghi ngờ rồi không?"
Tôi không nói gì, vẫn quan sát thật kỹ ngôi nhà của lão thầy bói quỷ. Tôi cũng thầm nghĩ, giờ đã là buổi tối, nếu có người ở trong nhà thì chắc chắn sẽ bật đèn, dù sao chẳng có ai thích xung quanh mình chỉ một màu đen cả.
Nhưng đến giờ trong căn nhà vẫn tối thui, tôi cũng lo tên thầy bói quỷ này đã phát hiện ra chúng tôi, cho nên chạy trước rồi!
Nghĩ tới đây, tôi mới nói:
"Nếu đúng là như vậy, chúng ta không thể để lão ta chạy mất. Đi, chúng ta đi vào xem sao!"
Khi tôi nói tới đây bèn nhìn Diệp Chu Tinh. Lúc này Diệp Chu Tinh cũng không còn tiếp tục giữ ý kiến ban đầu nữa. Cô ta do dự một lúc rồi cũng gật đầu. Nhưng còn chưa nói gì thì hình như cô ấy phát hiện ra điều gì đó bèn chỉ tay vào màn đêm, nói:
"Các anh xem, đám quạ đen này có phải định bay đi không?"
Khi Diệp Chu Tinh chỉ vào bầu trời đêm, tôi và Tử Long cũng đã phát hiện ra đám quạ đen đang bay thành đàn về phía đầu thôn, đen cả một mảng trời. Bọn chúng không hề mở miệng kêu, chỉ lẳng lặng đập cánh bay đi.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, xác định chúng bay về phía đầu thôn mới vội vàng nói:
"Đi, chúng ta đuổi theo xem sao. Không chừng tên thầy bói quỷ định bỏ trốn rồi! Đám quạ đen này được lão nuôi bằng thịt người, chắc chắn sẽ đi theo lão!"
"Được!"
Vừa nói, tôi vừa chạy về hướng đầu thôn trước tiên. Chúng tôi không dám đi xuyên qua thôn, bởi vì có rất nhiều ngôi nhà vẫn còn sáng đèn.
Nếu chúng tôi chạy qua thôn thì chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện nên chỉ đành chạy men theo sườn núi. Nhưng đợi đến khi chúng tôi chạy tới đầu thôn thì mới phát hiện ra, toàn bộ đám quạ đều đang đậu trên nóc một ngôi nhà. Chúng đứng thành hàng chen chúc, gần như chiếm trọn cả nóc nhà.
Ánh trăng rất mờ ảo, nhưng rồi lại rất âm trầm, rất đáng sợ. Nhờ có ánh trăng mờ đó, chúng tôi nhìn thấy rõ đám quạ đen hình như đang rướn cổ chúng lên, có lẽ sắp kêu ra tiếng!
Tôi còn đang nghi hoặc trước cảnh tượng này thì Tử Long đột nhiên hô lên:
"Không hay rồi, nóc nhà ngói đó là nhà của chị Tuyết Mai!"

Bình Luận

0 Thảo luận