Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cứ vậy bị Triệu Tử Long kéo chạy xuống núi. Tôi chưa kịp hỏi han gì thì đã cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, mà nhiệt độ phía đằng trước lại bình thường.
“Sơ Cửu, tốt nhất em đừng quay đầu lại nhìn!” Triệu Tử Long hô lên thì đã muộn, bởi tôi đã quay đầu lại.
Lông tơ trên người tôi tức thì dựng đứng hết cả, tôi sợ đến mức suýt thì hét lên.
Bởi vì lớp sương mù dày sau lưng tôi lại từ từ ngưng tụ với nhau, dần tụ lại bằng con đường nhỏ sau núi. Nhìn từ xa nó giống như một con đường nhỏ được làm từ sương trắng vậy.
Trong lớp sương trắng đang ngưng tụ lại, dần dần thu gọn chỉ vừa bằng độ rộng của con đường, và nhìn từ xa thì rất giống một con đường sương mù. Tôi có thể thấy rất rõ bên trong là cả đàn những cái bóng màu trắng. Những cái bóng đó trong suốt, lại giống như hư ảo.
Dù có ngốc đến mấy, tôi cũng có thể đoán ra được, đây đều là những cô hồn dã quỷ ở phía sau núi!
“Âm khí của mẹ em bắt đầu tiết ra ngoài. Âm khí này quá mạnh, mẹ em vừa đi, những cô hồn dã quỷ này sẽ đi theo bà ấy. Cô hồn dã quỷ không có ý thức, chỉ biết tụ lại ở chỗ có âm khí nồng nặc. Một hai con còn không sao, thế nhưng cô hồn dã quỷ sau núi quá nhiều, nếu bị quỷ đạo của bọn họ đụng vào thì chúng ta sẽ thành người chết!” Triệu Tử Long kéo tôi chạy thật nhanh. Tôi cũng không dám dừng lại, cũng vắt chân lên cổ chạy.
Hai người bọn tôi cũng không dám chạy quá nhanh, bởi vì tuy rằng đám người khiêng quan tài ở phía trước đi rất nhanh, thế nhưng vẫn không nhanh bằng chúng tôi chạy.
Khi càng ngày càng gần bọn họ, Triệu Tử Long bèn giảm tốc độ lại. Tôi quay đầu nhìn, những cô hồn dã quỷ kia đã tụ lại thành quỷ đạo, vẫn không nhanh không chậm đi theo chúng tôi.
Không đúng, phải nói là đi theo quan tài của mẹ tôi. Hơn nữa, bọn chúng không phải đang đi, mà là đang bay lơ lửng trên mặt đất.
Ngay lúc tôi lo lắng hai chúng tôi sẽ bị đám cô hồn dã quỷ đuổi kịp, Tả Âm ở phía trước mở đường cũng phát hiện đám hồn ma đang đuổi theo phía sau. Lúc này bọn họ bèn tăng nhanh tốc độ, những người khiêng quan tài này vô cùng sợ hãi, cho dù đang khiêng quan tài nặng như thế nhưng họ vẫn sải bước chạy.
Bọn họ vừa chạy, chúng tôi cũng chạy theo nhưng vẫn duy trì một khoảng cách, không để cho bọn họ phát hiện ra mình. Cảm giác này rất khó chịu, phía trước có đám người Tả Âm, phía sau có hồn ma đuổi theo.
Hai người chúng tôi bị kẹp ở giữa, chỉ có thể cắn răng tiến lên.
Trong lúc hoảng sợ, con người sẽ bộc phát tiềm lực mạnh mẽ. Lời này chẳng sai chút nào, mấy người đàn ông lao động tay chân trong thôn nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng sau lưng, tốc độ lại càng tăng nhanh, dù khiêng quan tài mà vẫn chạy như bay.
Đến lúc bọn họ chạy về đến thôn, những người khiêng quan tài đã mệt đến mức ngã lăn ra đất, miệng thở hồng hộc.
Mà sau khi chạy vào thôn, tôi và Triệu Tử Long tìm một cây táo rồi bò lên đó, chỉ sợ những âm hồn ở phía sau sẽ xông vào trong thôn.
“Ồ, không đúng!” Tôi và Triệu Tử Long vừa leo lên cây, Triệu Tử Long nhìn thấy những hồn ma dừng lại ở cuối thôn thì lại lẩm bẩm.
Tôi cũng để ý thấy là những hồn ma kia không hề lao vào trong thôn, tất cả đều dừng lại ở cửa thôn.
Tôi thấy vậy thì ngớ ra, hỏi ngay: “Anh Tử Long, đây là chuyện thế nào? Sao bọn họ không vào trong?”
“Anh cũng không hiểu!” Triệu Tử Long khẽ lắc đầu, đáp: “Anh đã quan sát cả thôn này của em rồi, không có trận pháp gì để bảo vệ thôn, lại càng không có xây chùa miếu hoặc thờ cúng Bồ Tát. Theo lý mà nói, đêm nay âm khí nặng nề, bọn chúng nên xông vào thôn của em mới đúng. Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Chẳng lẽ trong thôn của em còn có cao nhân?”
Lời này của Triệu Tử Long đúng thật đã khiến tôi sửng sốt. Tôi trầm tư một lúc rồi mới nói: “Ở trong thôn, ông nội em chuyên giúp người ta sửa mộ, cũng đi theo thầy trong thôn đi làm phép. Thầy có thể nhận việc tang ma, ông nội cũng đi theo bọn họ kiếm cơm, có khi nào là mấy thầy trong thôn không?”
“Không phải!” Triệu Tử Long nói rất chắc chắn: “Anh biết mấy thầy đó có bản lĩnh thế nào, chỉ là để kiếm cơm thôi, khéo họ còn chưa thấy quỷ bao giờ ấy, không phải là bọn họ đâu. Anh đang suy nghĩ có phải trong thôn của em có bí mật gì không?”
Triệu Tử Long không giải thích được, tôi lại càng không nghĩ ra. Nói theo như lời của anh ấy thì quan sát thêm chút nữa đã, dù sao bây giờ cũng không ra được. Cách duy nhất là trốn đi, chỉ cần qua được đêm nay thì có thể sống tiếp.
Sau khi xác định rằng đám hồn ma kia không thể vào thôn, cục đá trong lòng tôi mới rơi xuống. Đợi khoảng mấy phút, Tả Âm lại bảo người trong thôn khiêng quan tài đi.
Bọn họ vừa đi, chúng tôi cũng bám theo sau. Đi theo một lúc, tôi mới chú ý đến hướng bọn họ đi là phía đông của thôn.
Thế nhưng ở đằng đó thì chỉ có căn nhà của Vương Tiểu Long thôi!
Đang nghĩ đến đây, quả nhiên tôi nhìn thấy bọn họ khiêng quan tài đến chỗ căn nhà của Vương Tiểu Long. Mà lúc này Triệu Tử Long lại có vẻ vô cùng kích động, nói: “Sơ Cửu, tất cả nghi hoặc đều sẽ được cởi bỏ vào đêm nay. Căn nhà để thi thể này chính là bí mật cuối cùng của Chu Bát Tự!”
Ừ, tôi khẽ gật đầu, trong lòng cũng đang đợi đến thời khắc này. Chu Bát Tự làm tất cả những điều này rốt cuộc là vì cái gì?
Sau khi người trong thôn khiêng quan tài vào sân, tôi và Triệu Tử Long nhảy ra, trốn vào rừng bên cạnh.
Vừa nhìn đến nhà cũ của Vương Tiểu Long, tôi đã cảm thấy khác thường. Trên xà cửa của sân nhà Vương Tiểu Long treo một cặp đèn lồng đỏ.
Ở phía bên trong, dưới mái hiên nhà của gã cũng treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ. Ngay cả hai bên cánh cửa ra vào được làm từ ván quan tài cũng dán câu đối màu trắng.
Câu đối màu trắng chỉ dùng khi có tang ma, nhưng tại sao lại treo đèn lồng màu đỏ?
Có một cặp đèn lồng đỏ treo trên câu đối, tôi thấy rõ chữ trên câu đối đó: Hoàng tuyền uyên ương hỉ phúc lộc. Âm gian long phượng cũng trình tường!
Tôi lẩm nhẩm chữ trên câu đối, lại nháy mắt nhìn mấy cái đèn lồng màu đỏ, trong lòng có ảo giác như bọn họ đang muốn tổ chức việc vui!
Ngay vào lúc tôi nhìn chằm chằm vào đó, Tả Âm đột nhiên hô lên: “Tám người khiêng quan tài trước đó khiêng quan tài vào trong. Trưởng thôn, ông bảo những người khác về trước đi.”
Những người này đã vô cùng sợ hãi, bây giờ nghe nói có thể đi về thì lập tức quay đầu về nhà ngay. Trưởng thôn nhát gan, lúc này cũng chỉ nói mấy câu rồi xoay người rời đi.
Thế nhưng ông ta vừa đi được mấy bước, Tả Âm đã gọi lại, nói: “Trưởng thôn, thấy ông tận tâm tận lực như vậy, tôi nhắc ông một câu. Muốn sống thì ông hãy bảo tất cả mọi người đều trốn trong nhà, cho dù đêm nay nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng không được ra ngoài!”
Trưởng thôn đã bị sợ mất mật. Sau khi gật đầu đồng ý, ông ta lập tức dẫn những người còn lại chạy thẳng về nhà. Mà sau khi những người này đi khỏi, những người còn lại cũng khiêng quan tài vào trong nhà của Vương Tiểu Long.
Lúc này, tôi cũng bắt đầu bồn chồn trong lòng, nghĩ thầm, nếu những người này vào trong, thấy thi thể bị ngâm trong nhà thì sẽ bị dọa đến mức nào?
Tôi không dám chớp mắt, cứ nhìn chòng chọc vào căn nhà của Vương Tiểu Long. Ánh đèn trong đó là màu đỏ, hẳn cũng dùng đèn lồng màu đỏ.
Nhưng chờ đến khi cánh cửa lớn làm bằng quan tài đóng lại, tôi vẫn chẳng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, cũng không nghe thấy có người sợ hãi la hét hay chạy ra ngoài.
Trái lại, sau khi bọn họ đi vào, trong đó lại càng yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào.
“Két!”
Tôi đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng cửa mở. Cửa ra vào của căn nhà được người ta đẩy mở từ bên trong, tôi còn tưởng là có người chạy ra ngoài.
Nào ngờ đó lại là Tả Âm, trong tay gã ta cầm theo hai người giấy. Hai người giấy kia được làm theo hình dáng của đồng nam đồng nữ, giống y như thật, trên người mặc quần áo màu đỏ, trong tay còn cầm theo một lẵng hoa bằng giấy, trong lẵng hoa còn có cánh hoa màu trắng được cắt bằng giấy.
Nhưng hai người giấy này không được vẽ mắt, ánh sáng từ đèn lồng màu đỏ hắt lên khuôn mặt trắng bệt của chúng, tôi càng nhìn càng thấy hoảng trong lòng.
Tả Âm đặt hai người giấy này bên cạnh cổng nhà, sau đó đóng cổng lại. Mà cùng lúc đó, Triệu Tử Long thở dài một tiếng, nói: “Những người khiêng quan tài vào trong đã xảy ra chuyện! Sơ Cửu, em muốn đi xem rốt cuộc Chu Bát Tự muốn làm gì không?”
Triệu Tử Long hỏi tôi, vẻ mặt anh ấy có sự kích động và hiếu kỳ. Bây giờ tôi cũng giống như Triệu Tử Long, nhưng không có kích động, chỉ có hiếu kỳ và sợ sệt.
Trong lòng tôi hiểu rất rõ, căn nhà của Vương Tiểu Long chính là mục đích cuối cùng của Chu Bát Tự. Chuyện này xảy ra lâu như vậy rồi, nhưng tôi vẫn chẳng hay biết gì.
Tôi không cam tâm, muốn xem thử rốt cuộc Chu Bát Tự này định làm cái gì. Lòng hiếu kỳ chiến thắng nỗi sợ hãi, tôi khẽ gật đầu, đáp: “Được, tất cả những điều này đều là do Chu Bát Tự gây ra, vậy chúng ta hãy vào xem thử, lão ta định kết thúc tất cả những điều này thế nào.”
Sau khi thương lượng xong, tôi và Triệu Tử Long chuẩn bị lén lút vòng qua. Nào ngờ chúng tôi vừa chui ra khỏi rừng, lại nghe thấy từ trong thôn truyền ra tiếng động.
Tôi quay đầu lại nhìn, lúc này đại đa số những căn nhà vốn đã tắt đèn trong thôn lại sáng đèn. Mà một giây sau, tôi bỗng nghe thấy có tiếng gào khóc của phụ nữ: “Con trai của tôi đi đâu mất rồi, tôi phải đi tìm con trai tôi!”
“Con gái của tôi cũng không thấy đâu cả, tôi muốn đi tìm nó. Cút ngay, đồ đàn ông thối tha vô dụng. Ngày thường chỉ biết lăn lộn trên bụng bà đây, bây giờ lại sợ chết. Cút ngay, đừng cản bà!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận