Diệp Thiếu Khanh vừa dứt lời, liền đánh thẳng về phía Tử Long! Công phu của hai người họ đều không phải dạng bình thường. Sau một đòn mở màn, hai người bắt đầu xáp vào nhau.
Bóng dáng của hai người đan vào nhau, tôi gần như chỉ có thể thấy được những cái bóng chuyển động chớp nhoáng của họ, cùng tiếng kim loại va vào nhau chói tai của kiếm tiền đồng và dao găm!
Trong lúc họ đánh nhau, tôi đi tới bên cạnh Diệp Chu Tinh, an ủi cô ấy, "Diệp Chu Tinh, cha cô là người tu đạo, ông ta đã dùng cách đó để cứu chúng ta. Đối với ông ta mà nói, đây cũng là một sự giải thoát. Nhân quả tuần hoàn, cô cần phải học cách nghĩ thoáng ra."
Diệp Chu Tinh rất thông minh, có nhiều chuyện không cần phải nói thẳng ra làm gì. Cô ta nhìn thoáng qua thi thể bị cháy trụi trên thân cây, ngơ ngác một hồi rồi mới gật đầu.
Cô ta rất lý trí, sự điên cuồng vừa rồi đã qua đi. Tôi thấy cô ta đã bình tĩnh lại rồi, lúc này mới hỏi: "Hai người có đuổi kịp con quỷ thợ cạo mang theo cái bình kia không? Còn thầy bói quỷ kia đâu rồi?"
"Tôi không đuổi kịp quỷ thợ cạo!" Diệp Chu Tinh lắc đầu, nói: "Triệu Tử Long nói thầy bói quỷ đi về hướng Đông Nam, chắc là đến quán trọ Tử Thi."
"Được!" Tôi dừng một chút rồi nhìn về phía lối vào khe núi. Vẫn chưa có ai đi vào, vậy chứng tỏ người của Linh tộc vẫn chưa tới.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, có phải bọn họ đã nhìn ra đây là cái bẫy rồi không? Vì thế họ dứt khoát không tới, để mặc chúng tôi tự giết lẫn nhau.
Nhưng cho dù thế nào, tôi không thể trì hoãn thêm nữa. Lần này tới đây, tôi nhất định phải giết chết Chu Bát Tự. Lão đang ở quán trọ Tử Thi, tôi phải nhanh chóng giải quyết Diệp Thiếu Khanh.
Tôi không muốn giết Diệp Thiếu Khanh, lại càng không muốn đánh nhau với hắn. Tôi chỉ muốn anh ta rời đi.
Nghĩ đến đây, tôi mới lại nhìn sang cuộc chiến giữa hắn và Tử Long. Hai người ngang tài ngang sức, đôi bên tấn công nhau cực kỳ kín kẽ, không hề có sơ hở.
Hai người cũng không sử dụng đạo thuật, có lẽ họ muốn phân thắng bại bằng chính công phu của mình. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, e rằng có đánh tới sáng cũng không phân được thắng bại.
Tôi bèn hô về phía bọn họ: "Diệp Thiếu Khanh, năng lực của anh và Tử Long ngang ngửa nhau, muốn phân thắng bại trong thời gian ngắn là rất khó. Nhưng bây giờ chúng tôi có việc phải làm, anh đi đi."
"Mới vừa bắt đầu thôi, gấp cái gì?" Diệp Thiếu Khanh cười ung dung, hoàn toàn không có ý rời đi.
Sự nhẫn nại của tôi cũng đến giới hạn, tôi nói thẳng: "Vậy anh đừng trách chúng tôi lấy nhiều đánh ít!"
Vừa nói, tôi cũng gia nhập vào cuộc chiến. Hai người chúng tôi vừa liên thủ, Diệp Thiếu Khanh lập tức rơi vào thế yếu.
"Ha ha, tôi còn tưởng các cậu là chính nhân quân tử, không ngờ cũng chơi trò lấy đông hiếp ít à?" Diệp Thiếu Khanh cười khinh thường.
Tôi chẳng biết nên giải thích với hắn thế nào, chỉ đành nói: "Diệp Thiếu Khanh, nếu anh thật sự muốn đánh, chúng ta hẹn nhau ngày khác. Chúng tôi nhất định sẽ chiến với anh tới cùng! Thế nào?"
"Lý Sơ Cửu, tính toán của cậu thế nào, tôi còn không biết sao? Cậu muốn đi tìm Chu Bát Tự đúng không? Thế nhưng, tôi vẫn muốn khuyên cậu là, đừng nên đi. Có đi... cũng chỉ là tìm đường chết mà thôi!" Diệp Thiếu Khanh nói mấy lời giễu cợt đầy thâm ý.
"Hừ!" Tôi nói thẳng thừng: "Huyết hải thâm thù, cho dù có chết, tôi cũng phải đòi lại công đạo cho bằng được!"
Trong lúc nói chuyện, tôi dồn sức đánh một chưởng về phía hắn. Diệp Thiếu Khanh lui về sau, dùng hai tay chặn đòn của tôi.
Hắn làm như vậy liền lộ ra kẽ hở. Tử Long nhanh tay lẹ mắt, đấm một phát vào sườn bụng của hắn. Cú đấm này dùng lực rất mạnh, đánh cho Diệp Thiếu Khanh ngã vật ra đất. Sau một tiếng kêu đầy đau đớn, sắc mặt hắn tái nhợt hẳn đi. Hắn dùng một tay ôm lấy sườn bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hèn hạ! Các người có trợ thủ, tôi cũng có trợ thủ! Lão già kia, ông còn không ra đây hỗ trợ?"
"Đến đây, đến đây! Đại thiếu gia, cậu đừng có vội!" Diệp Thiếu Khanh vừa nói xong, tôi đã thấy lão thầy bói khiêng cây cờ bói toán chạy tới. Thấy lão xuất hiện, tôi mới ý thức được rằng, chắc hẳn lão đã âm thầm quan sát chúng tôi đánh nhau từ lâu. Lão thầy bói này, có lẽ ngay từ đầu cũng đã biết chuyện chúng tôi tới thôn Tiểu Nghĩa.
Lão chạy thẳng tới đỡ Diệp Thiếu Khanh đứng dậy. Rồi lão cười âm hiểm, nói: "Đại thiếu gia à, chủ nhân nhà tôi không bảo tôi đến đây cứu cậu đâu. Người tôi phải giết chính là cậu đấy!"
A!
Tôi nghe Diệp Thiếu Khanh kêu to thảm thiết, mà dao găm của lão già kia đã đâm thẳng vào lưng hắn. Chỉ trong giây lát, cả người Diệp Thiếu Khanh gồng lên căng cứng. Hắn mở to miệng, hô hấp đầy khó nhọc, mặt mũi cũng trở nên dữ tợn.
"Ông... ông..." Có vẻ như Diệp Thiếu Khanh vẫn không thể tin rằng lão thầy bói lại dám ám toán mình. Bởi quá mức phẫn nộ đã khiến hắn không nói nên lời.
Lão thầy bói đạp Diệp Thiếu Khanh ngã ra đất. Lão tiện tay móc lấy một cái bình nhỏ trong ngực hắn, sau đó nói với giọng thâm độc: "Dám dùng tình cổ sinh tử để uy hiếp chủ nhân của ta, vậy cậu cũng phải lường trước kết cục của mình sẽ thế nào chứ hả? Không ai có thể uy hiếp được chủ nhân nhà ta cả. Bây giờ cậu đã báo thù xong, có thể xuống địa phủ để điểm danh rồi đó! Ha ha..."
"Tử Long , đừng để lão thoát!" Sau khi đã hiểu ra, tôi lập tức nhắc nhở Tử Long. Chúng tôi gần như cùng lúc xông về phía lão thầy bói.
Nhưng vừa mới tiến lên, lão đã há miệng ra. Cổ họng giật lên, một con cổ trùng Tam Thi lập tức bay ra khỏi miệng lão.
"Cẩn thận!" Nhìn thấy cổ trùng Tam Thi, tôi vội vã kéo lấy Tử Long, nhanh chóng lui về phía sau. Ngay lúc cổ trùng Tam Thi bay tới, tôi lập tức dùng thước trấn hồn đập nát nó.
Nhưng lão thầy bói cũng đã thừa cơ chạy đi từ lúc nào chẳng hay, tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của lão biến mất trong đêm tối.
"Chết tiệt, lại để lão chạy mất rồi!" Tôi chán nản vỗ đùi cái đét. Lúc nhìn lại Diệp Thiếu Khanh, hắn đã sắp chết đến nơi. Nhân lúc cơ thể còn chịu được, hắn nghiến răng căm hờn nói: "Tôi không cam lòng. Người của Diệp gia còn chưa chết hết, tôi vẫn chưa cứu được mẹ của mình. Còn có Chu Bát Tự... Khụ..."
Diệp Thiếu Khanh đã không thể nói rõ được từng chữ, hắn bắt đầu ho khù khụ. Máu tươi cũng tràn ra theo từng cơn ho.
"Anh nghĩ cứ thế chết mà được sao? Đừng hòng, anh phải chết trong tay tôi!" Đúng lúc này, Diệp Chu Tinh đột nhiên vọt tới.
Tôi đang định cản cô ta lại thì một cơn gió âm đột nhiên thổi tới, cuốn theo vô số lá khô cùng bụi đất. Cơn gió ập tới một cách dữ dội, khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Tôi vội vàng giơ tay chắn trước mắt, đồng thời cũng nhìn về phía Diệp Chu Tinh. Tôi rất sợ có người sẽ đánh lén cô ta.
Nhưng cơn gió này quá lớn, Diệp Chu Tinh cũng không thể nào xông lên tiếp để giết Diệp Thiếu Khanh. Nhưng sau đó cơn gió âm lại đột nhiên biến mất tăm, đúng là kỳ quái.
Chờ đến lúc đám lá khô rơi xuống hết, chúng tôi mới nhìn lại mặt đất. Diệp Thiếu Khanh đã không thấy đâu nữa. Hắn được người cứu đi rồi!
"Diệp Thiếu Khanh, chỉ cần anh còn sống, anh vẫn sẽ nợ tôi một cái mạng!" Diệp Chu Tinh lạnh lùng nói.
Trong lòng tôi cũng thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai đã cứu Diệp Thiếu Khanh? Nếu như còn sống, hắn nhất định sẽ không chịu để yên đâu.
Người của Diệp gia không chết hết, chắc chắn hắn sẽ không dừng tay. Chỉ còn một cách duy nhất là trở về bảo Diệp Đường thả người phụ nữ kia ra. Nói không chừng họ còn có cơ hội để xoay chuyển thế cục!
Tôi thấy xung quanh đã không còn ai, lúc này mới nhìn về phía Diệp Chu Tinh, "Diệp Chu Tinh, Diệp Thiếu Khanh nhất định sẽ đối phó với người của Diệp gia. Vừa rồi anh ta bị đâm một dao, không biết sống chết thế nào. Nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này, anh ta sẽ không thể tấn công Diệp gia. Chuyện của Diệp gia các người đã giải quyết xong, cô đi đi. Tôi và Tử long còn phải đi giải quyết chuyện của mình!"
"Cáo từ!" Tử Long còn thẳng thừng hơn, tôi vừa nói xong thì anh ấy đã xoay người định đi.
"Chờ đã..." Tử Long vừa nhấc chân, Diệp Chu Tinh đã lập tức gọi anh ấy lại, nói: "Tôi đi cùng hai người!"
Giọng điệu của cô ta hoàn toàn không mang tính đề nghị, mà càng giống ra lệnh.
Tôi cười bất đắc dĩ, nói: "Diệp đại tiểu thư à, đây không phải chuyện đùa. Chúng tôi muốn đi giết Chu Bát Tự. Khả năng rất lớn là không thể trở về được, cô nên về đi thì hơn!"
Ai ngờ, tôi đã nói vậy rồi mà Diệp Chu Tinh lại trừng tôi, nói: "Tôi nói rồi, tôi muốn đi cùng hai người. Bớt nói nhảm đi! Lèm bà lèm bèm, như đàn bà!"
Cô ấy nói xong, đi lên phía trước Tử Long, để lại tôi một mình đứng phía sau ngạc nhiên không biết nói gì. Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng hiểu được.
Diệp Chu Tinh kiên trì muốn đi cùng, chắc là vì thằng bé trong cái bình kia. Dù sao thì thằng bé cũng đã từng ở trong bụng cô ấy, từng gọi cô ấy một tiếng mẹ.
Bà cô này... cũng thú vị thật.
Thấy họ đều đã đi, tôi cũng không dám nán lại, vội vàng đuổi theo. Chúng tôi đi thẳng về phía Đông Nam, vượt qua sườn núi này chính là một khu rừng.
Chúng tôi không đi theo lối mòn mà đi thẳng vào trong rừng. Vừa tiến vào rừng, tôi đã thấy ký hiệu được để lại trên thân cây. Những ký hiệu này rất khuất, nhưng tìm kỹ thì sẽ thấy. Đây chính là ký hiệu mà đoàn người của bác Diệp để lại.
Nhóm người mà bác Diệp dẫn theo đã chết mất mấy người, điều tôi lo lắng nhất chính là bác Diệp cũng đã xảy ra chuyện. Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, đi khoảng nửa tiếng, chúng tôi đã đến được đỉnh của ngọn núi này.
Đứng trên đỉnh núi, chúng tôi thấy ngay một thung lũng xuất hiện ở phía trước, cách đó không xa. Bao quanh thung lũng toàn là núi cao vượt tầng mây. Một mảnh đất bằng phẳng ở giữa giống hệt như lòng chảo trũng xuống. Những ngọn núi xung quanh chính là lá chắn thiên nhiên tuyệt vời nhất cho thung lũng đó.
Tập trung nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, sâu trong cùng của khoảnh bằng phẳng kia, có một căn nhà cũ kỹ với đèn đuốc sáng trưng. Đó chính là quán trọ Tử Thi!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận