Tiếng gầm của Tả Âm vang lên, không chỉ làm tôi giật mình mà còn khiến hai đứa trẻ sợ phát khóc.
Tôi rất phản cảm, bèn quay đầu trừng gã ta, không chịu nhận lấy cây bút lông.
“Muốn cứu người trong thôn của cậu, siêu độ cho mẹ cậu, tốt nhất là cậu nên nghe chúng tôi!” Tả Âm không tức giận mà ngược lại còn ôn tồn khuyên tôi.
Khi nghĩ tới việc mẹ tôi sẽ trở thành lệ quỷ, tôi lập tức mềm lòng. Sau khi nhận lấy cây bút lông, tôi bắt đầu vẽ mắt cho hình nộm.
Tôi không biết vẽ cho lắm, nhưng thật kỳ lạ, sau khi tôi vẽ xong con mắt đó lại không hề có cảm giác không hài hòa. Giống như vẽ rồng điểm mắt, tự nhiên đã biết.
Tôi làm sao lại có thiên phú hội họa như vậy được? Chính tôi cũng không tin bản thân mình.
Nhưng khi tôi nhìn vào hình nộm đã được vẽ mắt này, cảm thấy càng quái dị hơn. Bởi vì hình nộm trước mặt này trông giống hệt tôi, ngoại trừ việc không có bất kỳ biểu cảm nào, trông rất nhợt nhạt cứng nhắc.
Thật sự là quá giống!
Tôi còn đang ngạc nhiên, thì đã thấy Hữu Dương cầm tờ giấy màu vàng đã bọc lấy tóc tôi, cổ tay gã ta vung một cái, sau khi đọc một câu thần chú, tờ giấy màu vàng bỗng dưng tự bốc cháy.
Ngay khi tờ giấy màu vàng bị đốt cháy, Hữu Dương vội vàng đặt phía dưới mũi của hình nộm. Khói đen thoát ra từ tờ giấy màu vàng bị đốt cháy rất hôi thối. Không chỉ có mùi giấy cháy mà còn có mùi khét của tóc cháy.
Hữu Dương cứ cầm tờ giấy màu vàng đang bốc cháy như vậy, nhắm mắt lại không ngừng đọc một câu chú ngữ. Câu chú ngữ đó nghe như người ta đang lẩm bẩm, rất gấp gáp, khiến người nghe thấy phiền muộn trong lòng.
Càng kỳ lạ hơn nữa là tất cả khói đen bốc ra đều chui vào lỗ mũi của hình nộm.
Hình nộm là vật chết, không phải sống, càng không thể hít thở. Nhưng tôi nhìn cảnh tượng đó mà không khỏi có suy nghĩ rằng, hình nộm này có thể hít thở, cho nên mới hút tất cả khói đen vào lỗ mũi.
Tôi đã thấy rợn hết cả tóc gáy, mà lúc này, tiếng đọc chú ngữ của Hữu Dương đột nhiên dừng lại. Tôi cũng hoàn hồn thì đúng lúc thấy hình nộm trước mặt chớp mắt với tôi, còn mỉm cười rất kỳ dị.
“A!”
Tôi lập tức bị dọa cho hét lớn một tiếng, ngồi phịch xuống mặt đất liên tục lùi về phía sau, hoảng loạn chỉ vào hình nộm nói, “Người… hình nộm, nháy mắt… nháy mắt rồi!”
Tôi thậm chí không thể nói rõ ràng, vì tôi thấy nó quá chân thật. Hình nộm đó tuyệt đối đã chớp mắt, còn mỉm cười với tôi.
Ai ngờ Tả Âm lại cười lắc đầu, đỡ tôi đứng dậy nói: “Lý Sơ Cửu, hình nộm là vật chết, không thể cử động. Cậu nhìn kỹ lại xem nó có cử động không?”
Tôi tập trung tinh thần, hít một hơi thật sâu, cắn răng nhìn hình nộm một lần nữa. Nhưng lúc này trông hình nộm rất cứng nhắc, không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không hề nhúc nhích.
Ngoài khuôn mặt tái nhợt trông rất dọa người ra thì không có gì khác lạ cả.
Chẳng lẽ… Tôi thật sự đã bị hoa mắt?
Tôi không tin nên nhìn thêm vài lần nữa, sau khi chắc chắn hình nộm không thể cử động, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, Tả Âm lại lấy ra một nắm kẹo đưa cho hai đứa trẻ. Gã ta vỗ nhẹ vào gáy chúng rồi hô: “Về nhà đi!”
Hai đứa trẻ cũng nín khóc, sau khi nhận lấy kẹo thì cười hì hì bước ra khỏi nhà văn hóa thôn. Cánh cửa được trưởng thôn mở ra, bọn họ vẫn luôn canh giữ bên ngoài, nhưng tôi không nhìn thấy Triệu Tử Long.
“Trưởng thôn, xong rồi! Ông cho tất cả mọi người về đi, đợi thông báo của tôi! Chúng tôi bây giờ đi tìm con quỷ đó, tranh thủ giúp các người giải quyết cô ta!” Tả Âm dặn dò trưởng thôn, trưởng thôn lập tức gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền hai vị cao nhân, tôi sẽ cho chuẩn bị tiệc mừng công đợi các vị.”
Trưởng thôn nói xong thì kêu mọi người đi về. Sau khi tất cả rời đi, tôi thấy Hữu Dương kết một cái ấn kỳ lạ rồi hét một tiếng, đi!
Tôi còn tưởng anh ta bảo tôi đi, ai ngờ tôi còn chưa kịp đứng dậy thì hình nộm đã sải bước đi về phía trước.
Tôi không nhìn lầm, hình nộm đang bước đi. Hình nộm đó đi rất chậm chạp, cứng ngắc giống máy móc, nhưng lại rất vững vàng.
Nhưng mỗi khi nó bước đi thì sẽ nghe thấy âm thanh ken két. Tiếng ồn này là âm thanh ma sát của mấy mảnh tre đan.
“Lý Sơ Cửu đừng sợ, đây là kỹ năng của một thợ làm hình nộm. Nó sẽ dụ mẹ cậu ra, thôn của cậu sẽ an toàn. Hãy đi theo nó, đừng ở cách nó quá xa!” Tả Âm thấy tôi bị dọa nên giải thích cho tôi hiểu.
Tôi bị dọa cho hồn vía lên mây, nhìn thấy bọn họ đi theo hình nộm, tôi cũng nhanh chóng đuổi sát theo họ.
Nhưng ngay khi tôi bước ra khỏi nhà văn hóa thôn, bỗng dưng tôi cảm thấy toàn thân lạnh khủng khiếp. Cái lạnh đó như thể không mặc quần áo đứng ở trong hầm băng.
Nhưng giờ đang là mùa hè, cái lạnh này không bình thường chút nào. Tôi che cổ, tay xoa liên tục, nhưng vẫn thấy lạnh khủng khiếp.
Hơn nữa sau khi đi theo hình nộm một lúc, tôi phát hiện bản thân rất đuối, không còn chút sức lực nào. Giống như là bị cảm lạnh nặng, đầu thì nặng mà người bay bay, thậm chí bước đi cũng không vững, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Hai anh em Tả Âm Hữu Dương không quan tâm đến tôi, cứ chăm chăm đi theo hình nộm. Không biết tại sao, tôi có một ảo giác rằng, bọn họ không phải đang dụ mẹ tôi ra mà ngược lại, bọn họ đang tìm thứ gì đó mới đúng?
Tôi đi theo phía sau mà càng lúc càng cật lực, trong thôn không có lấy một người. Bọn họ không mở đèn pin, chung quanh thì tối như bưng, tôi không thể nhìn thấy thứ gì, chỉ nghe thấy tiếng ken két phát ra từ hình nộm đang bước đi.
Ý thức của tôi cũng ngày càng mơ hồ. Tôi lo mình sẽ ngất đi nên cứ véo vào đùi.
Lúc đầu tôi còn thấy đau, cũng khiến tôi duy trì sự tỉnh táo. Nhưng sau một lúc lâu, dù tôi có véo mạnh đến mấy cũng không cảm thấy đau nữa.
Thậm chí bắp đùi của tôi bị véo đến sưng bầm máu vẫn là không có tác dụng gì mấy. Một lúc sau thì tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.
Ngay khi tôi sắp không cầm cự được nữa, hình nộm đột nhiên dừng lại trước cửa một ngôi nhà. Cánh cửa của ngôi nhà đóng kín, hình nộm liên tục dùng cơ thể tông vào cánh cửa.
Tiếng tông cửa rất khẽ, nhưng trong đêm tối yên tĩnh lại nghe rất chói tai.
Đầu óc của tôi hoàn toàn không còn tỉnh táo, nhìn cũng không rõ nữa, tôi lắc lắc đầu, lúc này mới nhìn rõ được.
Ngôi nhà này là nhà tôi! Tại sao hình nộm này lại đến nhà tôi?
Trước khi tôi kịp phản ứng thì anh em Tả Âm Hữu Dương đã đẩy mở cửa nhà tôi. Hình nộm nhảy theo bọn họ vào trong nhưng không cách nào nhảy qua ngạch cửa.
Sau việc của chú Tư, ông nội từng nói với tôi, bậc cửa nhà chúng tôi có chôn một thứ ngăn tà ma. Sơn tinh quỷ quái bình thường không thể nhảy qua được.
Chẳng lẽ hình nộm đó cũng thành tinh rồi?
Khi tôi đang nghĩ về điều đó, Tả Âm đã ôm hình nộm vượt qua bậc cửa, rồi cùng Hữu Dương bước vào ngôi nhà cũ của tôi.
Bọn họ rất kỳ lạ, nhất định muốn làm gì đó? Tôi phải ngăn bọn họ lại, đây là ngôi nhà cuối cùng của tôi.
Khi tôi nhận ra điều này, tôi nhặt một hòn đá trên mặt đất rồi đập thẳng vào đầu mình. Dòng máu ấm chảy xuống trên mặt tôi, cơn đau của vết thương lập tức khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tôi nghẹn một hơi, nhân lúc còn tỉnh táo chạy thật nhanh vào sân. Nhưng ngay khi tôi chạy đến cửa thì đã không thể chống cự được nữa, cứ thế ngồi bệt dưới đất, không thể nào đứng dậy nổi. Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, môi khô nứt nẻ, không nói được một lời.
Còn hình nộm thì đứng bên cạnh những chiếc quan tài, liên tục dùng cơ thể tông vào quan tài.
“Ha ha …” Đột nhiên Tả Âm cười to, có vẻ rất phấn khích. Tiếng cười đó làm tôi cảm thấy bất an.
Tiếp đó, Hữu Dương không biết từ khi nào đã lấy ra một nắm đinh chuyên dùng để đóng quan tài, cắm thẳng xuống nắp chiếc quan tài. Tôi đếm rất rõ ràng, với mỗi chiếc quan tài, gã ta đều đóng bảy chiếc đinh to bằng chiếc đũa, hoàn toàn gim chặt nắp quan tài lại.
Khi quan tài bị đóng đinh vào, tôi nghe thấy Tả Âm gọi điện cho trưởng thôn: “Trưởng thôn, tôi đã tìm thấy tai họa của thôn các người rồi, đó chính là bốn chiếc quan tài của nhà Lý Sơ Cửu. Hiện giờ chúng tôi đã trấn áp những chiếc quan tài đó rồi, ông lập tức cho người đến đốt cháy chúng ngay. Càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không được kéo dài, nếu không để lâu sẽ xảy ra biến cố.”
Vừa cúp điện thoại, Tả Âm Hữu Dương vội vàng nhấc hình nộm ra khỏi nhà tôi. Thấy tôi nằm liệt trên mặt đất, Tả Âm mỉm cười kỳ lạ nói: “Lý Sơ Cửu, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!”
Nói xong, cả hai kẻ đó chạy thẳng về phía đông của thôn.
Sau khi họ rời đi không lâu, trưởng thôn đã mang theo rất nhiều thanh niên trai tráng đến, hét lớn: “Đây chính là mấy cỗ quan tài thiếu chút nữa đã hại chết người trong thôn chúng ta. Tất cả tập trung tinh thần, nhấc chúng đem ra ngoài đốt cho tôi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận