Cái tên đầu tiên Diệp Đường thốt ra khi mở mắt là Sơ Cửu. Khi nghe cô ấy gọi tên mình, trong lòng tôi cũng khá xúc động.
Sau đó chúng tôi kể lại những chuyện đã xảy ra, Diệp Đường nghe xong, cảm ơn chúng tôi rối rít.
Lúc này trời đã sắp sáng, Vương Lỗi chủ động đề nghị cả nhóm đi tìm nấm quan tài. Dù sao mục đích của chúng tôi khi tới đây chính là tìm nấm quan tài mang về cứu cha của Diệp Đường. Nhưng không ngờ vừa tới trại Cổ Miêu, chúng tôi đã gặp phải chuyện rắc rối như vậy.
Nhưng đối với tôi và Tử Long, chuyến đi này cũng không hề uổng công. Chúng tôi đã tự tay giết được kẻ thù Tả Âm, còn biết được tung tích của Chu Bát Tự và hơn thế nữa là, tôi đã gặp được mẹ mình.
Mặc dù chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đối với tôi, đó là khoảng thời gian vui vẻ hơn bất kỳ thời gian nào trước đây. Sau khi tôi sinh ra, bà nội đã nhốt mẹ tôi lại, chỉ vì sợ chẳng may mẹ tôi lên cơn động kinh hay gì đó thì sẽ hại tôi.
Tới tận khi tôi đã mười tuổi rồi mà vẫn chưa được ôm mẹ bao giờ, càng không biết đến sự ấm áp của tình mẹ. Mấy phút đó của mẹ tôi đã đủ để bù đắp cho toàn bộ sự thiếu thốn tình mẹ lúc nhỏ và khi trưởng thành của tôi, bởi vì tôi rất dễ thỏa mãn.
Sau khi chúng tôi chuẩn bị xong xuôi, định rời khỏi trại thì thấy trên sân phơi toàn là thi thể, thật sự khiến người ta nhìn mà không đành lòng. Nhất là Lâm Y Y, phải rời khỏi trại Cổ Miêu mà cô đã sống bao nhiêu năm, cô thực sự không nỡ nên vừa đi còn vừa quay đầu nhìn lại.
Tôi nhìn cô cố gắng không khóc, bèn an ủi:
"Y Y, nếu cô cảm thấy mệt mỏi khi ở bên ngoài thì tôi sẽ đích thân đưa cô trở lại!"
Tôi nói vậy Lâm Y Y mới gật đầu:
"Cảm ơn anh Cửu!"
Sau đó, Lâm Y Y dìu Diệp Đường, đoàn người chúng tôi đi theo Triệu Tử Long rời khỏi khu trại. Anh ấy biết chỗ của nấm quan tài nên đi trước dẫn đường.
Khi rời khỏi trại Cổ Miêu, tôi hỏi Vương Lỗi:
"Lỗi gia, sao anh lại đột nhiên xuất hiện vậy? Còn mặc cả đồ của thầy cản thi nữa?"
"Tôi đâu có ngốc, trước khi mọi người tới đây, ông già này đã cho người đi khắp nơi tìm hiểu tin tức của tôi!"
Vương Lỗi nhìn bác Diệp cười nói:
"Nhưng Lỗi gia là ai chứ? Tới đi như gió. Nếu dễ dàng bị tìm ra thì Lỗi gia tôi làm gì còn chút thần bí nào nữa. Chưa kể, đây cũng là vì mọi người chưa đến lúc phải chết. Khi Lỗi gia tôi tới cũng bị lạc trong thập vạn đại sơn phía bên ngoài, vừa hay nhìn thấy có người đánh dấu trên các thân cây nên đã lần theo, vào được tới đây! Bộ quần áo này ấy mà, do tôi ăn trộm đó. Lỗi gia tôi là nhân vật thế nào chứ, có xuất hiện thì cũng phải sao cho ngầu nên đã tốn mất mấy phút ra bờ sông tắm rửa với sửa soạn. Vừa hay tôi nhìn thấy có thầy cản thi đang tắm gần đó nên đã lấy trộm quần áo của ông ta."
Vương Lỗi nói xong, tất cả chúng tôi đều bật cười. Nhưng điều tôi không ngờ là những ký hiệu tôi để lại đã cứu chính tôi.
Khi tôi và Diệp Thiếu Khanh đi vào, tôi đã làm ký hiệu ven đường. Lúc đó tôi chỉ nghĩ cần chuẩn bị sẵn cho việc thoát ra. Không ngờ, điều này đã cứu sống mọi người.
Số phận có đôi lúc thật buồn cười, có đôi lúc thật khéo trùng hợp.
"Tử Long, cậu có thể xác định được chỗ của nấm quan tài không?"
Sau khi chúng tôi ra khỏi trại, bác Diệp lo lắng hỏi lại.
"Ừm."
Triệu Tử Long gật đầu, khẳng định:
"Khi đó cháu định tìm chỗ của nấm quan tài trước, sau đó tìm mọi người. Cũng do cháu gặp may nữa, nếu không phải tổ sư gia phù hộ thì e rằng cháu cũng không tìm ra được vị trí của nấm quan tài."
Khi tôi nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, hỏi thêm:
"Tử Long, khi anh rời khỏi trại Cổ Miêu, rốt cuộc đã gặp phải điều gì?"
"Sau khi anh trốn ra được thì vẫn luôn đi tìm mộ của xác sống! Trước đó bác Diệp từng nói, chỉ có tìm thấy mộ xác sống thì mới có thể tìm thấy âm thi vài trăm năm. Nhưng anh đã gần như lật tung xung quanh khu trại rồi mà vẫn không tìm thấy bất kỳ ngôi mộ nào. Khi anh định từ bỏ thì nhìn thấy thảo quỷ bà cản thi của chính bà ta cùng với các dũng sĩ Miêu tộc ra phía sau núi..."
Khi Triệu Tử Long nói tới đây bèn chỉ vào ngọn núi ở phía trước mặt chúng tôi, cách đó không xa.
Ngọn núi này khá cao, sườn núi thì giống như bị dao gọt qua, dựng đứng một góc gần chín mươi độ, vô cùng dốc và hiểm trở! Chúng tôi còn đang nhìn thì Triệu Tử Long lại nói tiếp:
"Khi đó anh nghĩ, người của trại Cổ Miêu sau khi chết chắc chắn sẽ phải tìm một nơi để chôn cất. Những nơi xung quanh thì anh đã tìm cả rồi, không có mộ xác sống nào. Chỉ có mỗi ngọn núi đó là anh chưa đi qua, vậy nên anh mới dám khẳng định đó chính là nơi chôn cất của người Miêu.
"Đó là núi thần của trại Cổ Miêu chúng tôi, cũng là cấm địa!"
Triệu Tử Long vừa dứt lời, Lâm Y Y đã tiếp lời:
"Người của trại Cổ Miêu chúng tôi sau khi chết đều được khiêng lên ngọn núi đó, nhưng bình thường chỉ có mẹ và người khiêng bệ rồng có thể đi lên. Người bình thường mà đi lên thì chắc chắn không thể sống sót quay về. Cho nên mẹ cũng không để người của trại lên đó. Cho tới nay, ngoài bọn họ ra, không có ai khác dám đi lên cấm địa của trại Cổ Miêu chúng tôi nữa cả.
"Theo như lời cô Y Y nói thì rất có khả năng ngọn núi thần đó chính là nơi chôn các xác sống."
Đôi mắt bác Diệp cũng ánh lên hi vọng:
"Trong cơ thể người trại Cổ Miêu đều có cổ. Sau khi chết, cơ thể không bị thối rữa, sẽ duy trì trạng thái âm thi. Chỉ có trở thành âm thi mới có thể sinh ra nấm quan tài. Xem ra chúng ta đã tìm đúng rồi, gia chủ được cứu rồi!"
Nghe bác Diệp nói cha mình được cứu, Diệp Đường cũng kích động hẳn lên. Ánh mắt cô ngẩn ngơ nhìn về phía ngọn núi thần, cô xúc động nói:
"Cuối cùng cha cũng được cứu rồi! Cảm ơn mọi người..."
"Không cần cảm ơn tôi, thực ra tôi chỉ giúp anh Cửu thôi, nhưng đúng là cũng đang giúp cô, hề hề..."
Vương Lỗi cười vui mừng. Tôi trừng anh ta. Anh ta lại giả bộ như không nhìn thấy.
Tôi nhìn Diệp Đường, cô khẽ đỏ mặt. Tôi cũng có thể cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn.
"Có điều, anh Cửu, chúng ta không nên lên núi thần vào buổi tối!"
Lúc này, Lâm Y Y bỗng nhắc nhở:
"Tôi từng nghe người trong trại nói, trong phạm vi ba dặm (=1500m) xung quanh trại Cổ Miêu chúng tôi không hề có cổ trùng và động vật có độc. Thực ra không phải không có mà là toàn bộ đã chạy lên núi thần, bọn chúng được thần linh cử tới để bảo về thần núi."
Lâm Y Y vừa nói ra, tôi cũng chú ý tới điểm này. Khi chúng tôi tiến vào trại Cổ Miêu, tất cả đều khá ngạc nhiên khi không hề nhìn thấy bất kỳ cổ trùng nào ngoài rắn Thanh Trúc.
Nhưng hiện tại Lâm Y Y nói tất cả cổ trùng, động vật có độc quanh đây đều chạy hết lên núi thần thì đối với chúng tôi, tình hình lại không hay chút nào. Người của trại Cổ Miêu sau khi chết đều được chôn ở đó, nhiều người chết như vậy, tôi không chỉ lo có độc vật mà lo hơn nữa là sẽ có cả ác quỷ khó giải quyết.
Tôi thấy trời sắp sáng, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, nhất là Diệp Đường, hiện giờ cơ thể cô ấy đang rất yếu, tôi bèn đề nghị:
"Hay là thế này, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã. Hiện tại chúng ta đã rời khỏi trại Cổ Miêu, người trong trại chắc sẽ không đuổi theo. Chúng ta nghỉ ngơi khoảng mấy tiếng, chờ tới buổi trưa mới leo lên tìm mộ xác sống."
Mọi người cũng đều đồng ý với ý kiến của tôi. Chúng tôi quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Mọi người đều rất đói, toàn bộ những thứ chúng tôi mang theo đã bị rơi ở trong nhà sàn của thảo quỷ bà.
Tử Long bảo chúng tôi cứ nghỉ ngơi, anh ấy đi bắt ít thú rừng về nướng ăn. Vương Lỗi không ngồi nghỉ cùng chúng tôi mà đang đi loanh quanh quan sát phong thủ nơi đây, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia ra chừng rất chăm chú.
Tôi thấy anh ta rất tập trung nên không làm phiên thêm, bèn quay sang hỏi Lâm Y Y:
"Y Y, bình thường các cô tránh đám độc vật bằng cách nào?"
Lâm Y Y sửng sốt, sau rồi vừa nhóm lửa vừa đáp:
"Anh Cửu, người trại Cổ Miêu chúng tôi không sợ độc vật. Bởi vì trên người chúng tôi có cổ. Độc vật kiêng kị chúng tôi nên sẽ tránh xa. Vậy nên lát nữa lên núi thần, tôi sẽ đi trước mở đường cho mọi người!"
"Cũng được, vất vả cho cô rồi, Y Y!"
Tôi cười nói một câu. Lâm Y Y lắc đầu không nói gì.
"Mẹ kiếp, không đúng ha... Kỳ lạ thật, lẽ nào bình thường Lỗi gia tôi ngủ gật nhiều quá, ngủ mất luôn cả thuật phong thủy rồi sao?"
Đúng lúc này, Vương Lỗi đột nhiên vừa lầm bầm vừa đi tới.
Tôi vội vàng hỏi thăm.
Vương Lỗi lắc đầu, đáp:
"Vừa rồi tôi xem qua phong thủy của ngọn núi này, phong thủy ở nơi đây có vấn đề. Ngọn núi thần này đứng trơ trọi một mình, xung quanh không có nước, cũng không có hướng chạy của mạch núi, trông rất tiêu điều, căn bản không phải là nơi để chôn người. Mọi người nhìn hai đỉnh núi ở bên cạnh đi, chúng nhắm thẳng vào núi thần, không khác gì hai con dao sắc nhọn nhắm vào nó. Đây là sát cục, nếu chôn người chết ở đây thì sau khi chết, bất kể biến thành âm hồn hay là âm thi thì đều vô cùng hung hãn, tàn bạo. Mẹ kiếp, rốt cuộc là thế quái nào vậy?"
Khi Vương Lỗi nói tới đây, anh ta lại nhìn Lâm Y Y và hỏi:
"Y Y, cô khẳng định người trong trại các cô sau khi chết đều được khiêng lên núi thần này?"
"Vâng."
Lâm Y Y gật đầu khẳng định. Vương Lỗi chau mày, duỗi lưng vặn mình, sau đó lại nhìn núi thần lẩm bẩm:
"Cuộc đời Lỗi gia tôi đã gặp vô số loại bố cục phong thủy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một nơi chôn người chết mà lại có phong thủy như thế này. Chuyện bất thường ắt có vấn đề, không phải hồ ly không lẳng lơ. Tôi muốn đi coi xem, rốt cuộc núi thần này thần tới mức nào mà dám đi ngược đạo trời, dám chôn người chết ở đây!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận