Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 40: Gặp lại kẻ thù

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:21:34
Nghe thấy tiếng cười này, tôi và Triệu Tử Long gần như cùng lúc quay đầu lại nhìn, trong tay cũng cầm sẵn con dao găm, sẵn sàng đối phó với bất cứ nguy hiểm nào bất ngờ nảy sinh.
Mà khi chúng tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi xấp xỉ tuổi chúng tôi. Dáng người hơi béo, điệu cười híp cả mắt lại, thấy trong tay chúng tôi cầm dao, người này lập tức khua tay: “Hai anh à, đừng căng thẳng thế chứ, hòa khí sinh tài ha.”
“Anh là ai?” Tôi cảnh giác nhìn anh ta. Đêm hôm đến khu rừng này, chắc chắn không phải là người đơn giản. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi là, người này cũng có mục đích là đến thôn Hưởng Thủy.
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vương Lỗi chính là tôi đây!” Vương Lỗi cười hi hi, vừa giới thiệu vừa bước lại gần phía chúng tôi. “Đều là người phải đi đêm, chi bằng chúng ta kết bạn đi. Không biết hai anh xưng hô như thế nào nhỉ?”
Vương Lỗi nói chuyện mà mắt luôn cười híp lại, đem lại cho người khác cảm giác rất thân thiết, nhìn một cái đã biết là kẻ lão luyện. Nhưng người xưa cũng đã nói, chẳng ai đánh người cười cả, cho nên tôi vẫn mở miệng giới thiệu: “Núi Miêu Vương, Lý Sơ Cửu! Đây là sư huynh của tôi, Triệu Tử Long núi Miêu Vương.”
“Núi Miêu Vương?” Vương Lỗi ngẩng đầu suy tư một lúc, sau đó nói rất thành thật: “Không biết. Nhưng nhìn hai người có vẻ cũng muốn đi tới thôn Hưởng Thủy thì phải. Hơn nữa, cũng là ông cụ điểm canh trong thị trấn chỉ đường cho đúng không?”
Vương Lỗi vừa hỏi vậy, Triệu Tử Long đã kéo tôi một cái, ý bảo tôi đề phòng người này. Tôi gật đầu, cất dao găm lại, dù sao thì chúng tôi cũng có hai người, không lý gì phải sợ một người cả.
“Đúng. Chúng tôi đang đi tới thôn Hưởng Thủy. Anh nói đúng, là ông cụ điểm canh đã chỉ đường cho chúng tôi, cho nên chúng tôi mới xông vào khu rừng có chướng khí này.” Triệu Tử Long đáp rất nhanh gọn, Vương Lỗi nghe vậy liền lắc đầu nói: “Xem ra, lần này người tới thôn Hưởng Thủy thật sự không ít. Ông cụ già điểm canh kia đều chỉ đường sai cho chúng ta, rõ ràng là muốn chúng ta chết hết. Ông già đó thực sự không đơn giản ha!”
Tôi cười, hỏi vặn lại anh ta: “Không biết anh tới thôn Hưởng Thủy làm gì vậy?”
Lúc tôi hỏi lại, Vương Lỗi nheo mắt, gương mặt vẫn trưng ra nụ cười rất thân thiết, anh ta nói: “Con người tôi đây rất ham vui, lần này đến đó cũng chỉ để góp vui thôi. Nhưng mà, không có tôi thì mấy cậu không thoát khỏi chỗ này được đâu.”
Vương Lỗi rất thông minh, chỉ mấy câu đã thay đổi được trọng tâm câu hỏi, khéo léo bỏ qua vấn đề mà tôi đã hỏi là mục đích của anh ta khi tới thôn Hưởng Thủy. Nhưng câu nói cuối cùng của anh ta, đã khiến chúng tôi có hứng thú, “Thật không dám giấu gì anh, chúng tôi đúng là đang mắc kẹt ở đây. Cứ tưởng là Quỷ đánh tường, nào ngờ lại không phải vậy. Chúng tôi sợ chạy loạn sẽ gặp phải những thứ khác nữa.”
“Không sai. Không phải là Quỷ đánh tường mà là trận bát quái trong bát trận đồ. Tổng cộng có tám cửa, chỉ có một cửa là cửa sống, các cửa còn lại đều là cửa tử.”
Tôi nói xong, Vương Lỗi tiếp lời tôi luôn, Triệu Tử Long nghi hoặc, bèn hỏi: “Vương Lỗi, rốt cuộc anh là ai?”
“Thực ra, tôi là một thầy phong thủy. Ngoại hình của tôi trông có vẻ to lớn, thô kệch. Các cậu sẽ nghĩ tôi có lẽ là một kẻ thô lỗ, hề hề…” Vương Lỗi nói đến đây, lại cười đùa. “Nhưng mà, tôi thật sự là một thầy phong thủy rất lanh lẹ đó. Các cậu đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ mang các cậu thoát khỏi nơi này.”
Vương Lỗi nói vậy rồi, tôi lập tức nhường đường cho anh ta ngay. Anh ta lấy ra một chiếc la bàn dùng trong phong thủy bằng đồng thau, anh ta quan sát la bàn một lúc, rồi lại quan sát tình hình xung quanh, phất tay một cái, đi.
“Sơ Cửu, cẩn thận người này, người này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu!” Triệu Tử Long lo cho tôi, nên để tôi đi phía sau, còn mình thì theo sau Vương Lỗi. Chúng tôi vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, để tránh khỏi có chuyện gì bất trắc.
Vương Lỗi cầm chiếc la bàn đi trước dẫn đường, miệng lẩm bẩm: “Tiên Thiên Bát Quái, Càn tam liên, Khôn lục đoạn, Li trung hư. Hậu Thiên Bát Quái, Nhất Khảm, Nhị Khôn, Tam Chấn, Tứ Tốn, đó là trung phân, Ngũ Trung cung Lục Càn, Thất đoái, Bát Cấn, Cửu Li Môn. Cửu cửu quy nhất, đó là đường Sinh. Vị trí Khảm chính là cửa sinh.”
Vương Lỗi vừa tìm vị trí vừa rẽ tới rẽ lui, không ngừng thay đổi phương hướng. Nói lại thì, sau khi đi theo anh ta xoay một hồi, không ngờ chúng tôi đã thực sự thoát ra khỏi khu rừng.
“Thôn Hưởng Thủy này, không ngờ lại có người sử dụng địa hình thiên nhiên thiết lập nên trận bát quái để bảo vệ. Xem ra, có cao nhân!” Vương Lỗi nheo mắt cười nói, trông vẻ mặt này của anh ta, đúng là khiến người khác khó đoán được tâm tư.
Tôi và Triệu Tử Long tuy rằng biết đạo thuật, thân thủ cũng coi như không quá tệ. Nhưng đối với phong thủy và bát quái thì hoàn toàn mù tịt. Tôi không khỏi lo lắng rằng, lúc đến thôn Hưởng Thủy sẽ gặp phải những quái trận như thế này nữa, trong lòng liền nghĩ đến việc lôi kéo anh ta.
Tôi còn chưa mở miệng, Vương Lỗi đã mở lời trước rồi: “Lý Sơ Cửu, Triệu Tử Long, thôn Hưởng Thủy này không yên bình lắm. Hay là chúng ta liên minh đi? Nếu như có gặp phải chuyện gì thì còn có thể giúp nhau một tay. Tôi thấy hai vị giữa trán đầy đặn, tràn trề sức sống, là tướng của người tốt. Con người tôi không sợ kết bạn với người tử tế, chỉ sợ kết bạn với kẻ xấu.”
Vương Lỗi nói hoàn toàn không có chút sơ hở nào, có nâng lên có áp xuống, nói chung là vẫn hơn chán những kẻ xem bói bịp bợm trên giang hồ. Hơn nữa, người này cứ cười híp mắt suốt, khiến cho tôi có cảm giác vừa yên tâm lại vừa không yên tâm.
Tôi nhìn Triệu Tử Long một cái, Triệu Tử Long ừ một tiếng rồi nói: “Được. Vậy thì ba chúng ta đi cùng nhau.”
Sau khi quyết định xong, chúng tôi cũng không lề mề nữa, lập tức xuất phát tiến về thôn Hưởng Thủy. Phải mất chừng hai mươi phút, chúng tôi mới có thể trèo lên được đỉnh núi trước mặt.
Khi leo lên tới đỉnh núi, chúng tôi đã nhìn thấy phía dưới thung lũng xuất hiện một thôn làng. Cái thôn này, tứ phía được núi bao quanh, cao vút tầng mây, cả thôn hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Hơn nữa, xung quanh thôn có hai con sông chảy qua, bao quanh lấy nhau. Từ xa nhìn lại, cả thôn như nổi lên từ lòng sông vậy.
Đặc biệt là ánh trăng, treo ngay trên đỉnh núi đối diện chúng tôi. Mà dãy núi đó có một lỗ hổng, và ánh trăng như được đặt vào đúng lỗ hổng đó.
Ánh trăng vừa hay rọi xuống một góc bốn mươi lăm độ vào thôn Hưởng Thủy. Không thể không nói, lúc này thôn Hưởng Thủy rất đẹp.
“Song Long bổng Nguyệt, rồng nước bao quanh, trước có tầm nhìn, sau có chiếu cố, xem ra không sai được rồi. Mẹ nó chứ. Nhìn thế này tôi lại thấy ngứa ngáy quá.” Vương Lỗi nhìn thấy cảnh sắc phong thủy nơi này, vẻ mặt trông đầy thèm thuồng, miệng thốt ra ngay mấy lời tục tĩu.
Triệu Tử Long vẫn luôn nghi ngờ về thân phận anh ta, nghe thấy anh ta nói mấy lời như vậy, bèn đi đến bên cạnh hỏi: “Vương Lỗi, rốt cuộc anh đến đây làm gì? Có vẻ thần bí vậy!”
Vương Lỗi cười ha ha, nói với vẻ mặt khá là bí hiểm: “Nói ra thì không còn thú vị nữa. Coi như là tạo ấn tượng để các cậu nhớ kĩ tôi ha.”
Tôi lắc đầu bó tay, xem ra có hỏi cũng bằng thừa, đành tiếp tục đi xuống núi thôi. Chỉ cần xuống núi, đi qua cây cầu là chúng tôi vào được thôn Hưởng Thủy.
Tôi vẫn luôn chú ý quan sát tình hình xung quanh. Dù ông cụ điểm canh kia nói rằng đây là một thôn chỉ toàn phần mộ, nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thấy được một ngôi mộ nào cả.
Cái thôn này được xây dựng thành một hình tròn, các căn nhà đều xây tách ra, không kề sát nhau, nhưng lại rất chỉnh tề. Tôi đếm thử, không ít cũng không nhiều, vừa đủ ba mươi sáu hộ gia đình.
Chúng tôi vừa bước chân vào thôn đã cảm thấy rất vắng vẻ, không có hơi người gì cả, có vẻ như có rất ít người sinh sống ở đây, mới khiến cho nơi này ít hơi người như vậy. Mà hơi người cũng chính là sinh khí của người sống…
Mục đích của chúng tôi là đi tìm cái giếng có sợi dây xích sắt, cho nên từ lúc bước vào, tôi vẫn luôn quan sát cảnh tượng của thôn.
Nhưng đi một hồi lâu rồi mà tôi vẫn chưa thấy cái giếng nào cả.
Đúng lúc này, Triệu Tử Long như đã phát hiện điều gì đó, gọi chúng tôi: “Mọi người xem, căn nhà trước mặt có ánh đèn kìa.”
Triệu Tử Long vừa nói xong, tôi và Vương Lỗi cùng lúc nhìn theo. Trong một dãy nhà ở phía đằng sau, có một căn nhà vẫn sáng ánh đèn.
“Đi xem thế nào, thuận tiện hỏi thăm tình hình.”
Khi chúng tôi đến gần căn nhà, đúng lúc nhìn thấy có hai người đang giữ cửa. Vừa trông thấy chúng tôi, kẻ đó lập tức nổi đóa, mở miệng đuổi chúng tôi đi: “Cút ngay, nơi này đã bị Bạch gia chúng ta chiếm giữ rồi.”
Nghe thấy ngữ khí này, người đầu tiên không vui là Vương Lỗi: “Nơi này là của Bạch gia các người, vậy sao không nói luôn cả Trái đất này cũng là của Bạch gia các người luôn đi? Lỗi gia đây muốn ở đâu thì ở đó. Cần hai con chó giữ cửa như các ngươi sủa bậy chắc?”
“Muốn chết à?” Hai kẻ canh cửa đó nào nuốt được cục tức này, lập tức gầm lên, xông tới “chào hỏi” Vương Lỗi ngay.
“Ồn ào cái gì đấy? Đã bảo chúng mày đừng có rước phiền phức vào người mà!” Ngay lúc hai kẻ canh cửa lao tới, trong căn phòng kia bỗng nhiên vang lên một tiếng quát.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, có hai người bước ra từ bên trong căn nhà. Mà khi nhìn thấy một trong số hai người đó, tôi và Triệu Tử Long cùng lúc run rẩy, hoàn toàn sững người lại, rất lâu sau vẫn còn không hoàn hồn.
Bởi vì có đánh chết tôi cũng không nghĩ tới, một trong hai người vừa bước ra đó, lại chính là Tả Âm!!!

Bình Luận

0 Thảo luận