Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 152: Bầu không khí dị thường

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Tử Long chỉ vậy, tôi mới nhìn sang Diệp Chu Tinh đang ngồi trên giường, nào ngờ lại thấy được, bụng của cô ta đã hơi lồi lên.
Quả nhiên cô ta đã dùng bản thân làm cơ thể mẹ, dẫn mười tiểu quỷ kia vào trong bụng mình. Xem ra, cô ta cũng không phải người lạnh lùng, vô tình. Nếu không, chắc chắn cô ta sẽ không dùng cách có hại cho bản thân để cứu Tuyết Mai.
Nhưng vẻ mặt cô ta lúc này lạnh như băng. Khi Tử Long chỉ cho chúng tôi thấy thì cô ta trừng anh ấy ngay, khiến Tử Long cũng không dám nhìn thẳng vào cô ta.
Tôi biết bây giờ Diệp Chu Tinh đang cực kỳ bực bội, rồi cũng không biết tìm ai để trút lên. Nếu bây giờ có ai mở miệng thì chắc chắn sẽ bị chửi cho tối tăm mặt mày.
Khi cô ta nhìn tôi, tôi vội vàng cười nói:
"May mà chưa quá muộn, cuối cùng cũng coi như là đã giải quyết được rồi. Tất cả đều vui, đây mới là kết cục tốt nhất!"
Tôi đã cố gắng tránh nhắc tới cô ta rồi, ấy vậy mà vẫn chọc giận cô ta. Diệp Chu Tinh hừ một tiếng, giận dữ nói:
"Tất cả đều vui? Trong bụng tôi còn đang mang mười cái thai quỷ đây này! Nhưng bà đây... Bà đây vẫn là... Không được, nhất định phải giải quyết mười tên tiểu quỷ này! Nếu sau này bị truyền ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào gặp người của bộ phận đặc biệt với người trong Diệp gia nữa!"
Lần đầu tiên tôi thấy Diệp Chu Tinh nói những lời như vậy. Có điều, tôi lại thấy rất đáng yêu.
Chúng tôi biết ý tứ trong lời nói của cô ấy. Diệp Chu Tinh vẫn là một xử nữ, tự nhiên khi không lại mang thai. Nếu truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người ta cười chế giễu.
Tôi đang định nhờ Lâm Y Y dỗ dành, nào ngờ Tử Long lại thốt ra một câu rất ngốc nghếch:
"Diệp Chu Tinh, cô yên tâm, sau này không ai cưới cô, tôi... tôi...tôi..."
Tử Long không nói ra nổi mấy từ cuối. Anh ấy lắp bắp mãi mà vẫn không biểu đạt ra được. Trong miệng giống như ngậm cái bánh dày to tướng, khiến anh ấy bị nghẹn, không thốt ra được tiếng gì, khuôn mặt thì đã đỏ au!
Diệp Chu Tinh nghe thấy anh ấy nói vậy thì rất giật mình, khuôn mặt cũng ửng đỏ. Tôi đang định nói câu giảng hòa thì Diệp Chu Tinh bỗng ngẩng đầu đầy cao ngạo, nói với cái giọng đầy mỉa mai:
"Đừng có mà nằm mơ, chồng tôi sau này chắc chắn sẽ là long phượng giữa loài người, chứ không phải người không hiểu phép lịch sự là gì, cũng sẽ không phải là hạng vô danh tiểu tốt!"
Nghe câu nói đó của cô ta, chính tôi cũng thấy không vui nữa là. Sắc mặt Tử Long đã sầm lại. Anh ấy không nói gì thêm mà đi thẳng ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua tôi, Tử Long cười mệt mỏi:
"Sơ Cửu, những chuyện về sau giao cho em đó, anh đi nghỉ một lát, mệt quá rồi!"
Khi Tử Long nói chuyện, tôi lén quan sát Diệp Chu Tinh. Cô ta nhìn Tử Long, ánh mắt hiện lên chút mê mang.
"Được! Anh đi nghỉ đi! Bất kể thế nào thì em sẽ luôn đứng sau anh!"
Lúc này, Tử Long mới đi ra ngoài.
Anh ấy vừa ra khỏi, tôi bảo Lâm Y Y:
"Y Y, em làm chút đồ ăn bồi bổ cho chị Tuyết Mai. Anh đi dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ!"
"Vâng ạ!"
Lâm Y Y lau mồ hôi trên trán Tuyết Mai, nói:
"Anh Cửu, chờ em làm xong sẽ tới dọn dẹp phụ anh!"
"Ừ."
Tôi gật đầu. Lâm Y Y đi nấu cơm. Tôi dựng lại cái tủ bị đổ, bắt đầu quét dọn.
Khi tôi dọn dẹp, Diệp Chu Tinh ngồi trên giường, không nói lời nào, cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng trên khuôn mặt cô ta đã không còn vẻ lạnh lùng, ngạo mạn như trước nữa.
Khi dọn dẹp đến gần chỗ cô ta, tôi không nhịn được mà lên tiếng:
"Diệp đại tiểu thư, thực ra cô chẳng khác gì đám người trong gia tộc Đạo môn: Tự đại, ngạo mạn. Chớ coi thường khi thiếu niên nghèo. Sông có khúc người có lúc, chuyện sau này ai mà biết trước được?"
Sau khi nói xong, tôi cũng không chờ cô ta đáp lời mà tiếp tục quét dọn. Cửa sổ đã vỡ, nóc nhà cũng thủng một lỗ to, ngày mai mới sửa được.
Lâm Y Y bón cho Tuyết Mai chút đồ ăn, tôi đi vào trong bếp tìm một cái bình, sau khi làm phép thì đưa cho Diệp Chu Tinh:
"Diệp đại tiểu thư, cô là người tu đạo! Đám tiểu quỷ đã nhập vào trong cơ thể cô, chắc cô có thể dẫn bọn chúng ra ngoài được nhỉ? Dù sao, giờ bọn chúng cũng đã rất yếu!"
"Ừ."
Diệp Chu Tinh gật đầu, nói rất thản nhiên:
"Cậu ra ngoài đi, tôi sẽ dụ bọn chúng ra!"
"Được!"
Tôi cười, gọi Lâm Y Y đi ra ngoài quét dọn tiếp. Tôi và Lâm Y Y dọn dẹp tầm hơn hai tiếng mới khiến phòng ốc sạch sẽ trở lại.
Nhưng mùi tanh hôi trong nhà vẫn không hết được hoàn toàn. Không còn cách nào khác, tôi đành phải châm mỗi góc một cây nhang, dùng mùi thơm của nhang để xua đi mùi hôi thối.
Lúc này, Tử Long cũng đã tắm rửa xong xuôi, thay sang bộ quần áo sạch sẽ. Tôi thấy vết thương trên cổ anh ấy đã không còn chảy máu, bèn hỏi thăm:
"Tử Long, anh không sao chứ?"
"Ừ! Anh không sao!"
Tử Long cười, hỏi tôi:
"Em đã tìm được người khống chế đám quạ đen à?"
"Không phải!"
Nhắc tới điều này tôi bật cười:
"Tử Long, người mà em gặp là sư phụ của hai tên Tả Âm và Hữu Dương! Ông ta tới để giết em, là do Chu Bát Tự nói với ông ta rằng, Tả Âm và Hữu Dương do em giết nên ông ta muốn giết em để báo thù! Nhưng ông thợ vàng mã này là người biết phân biệt thiện ác. Sau khi nghe em kể bọn họ đã làm những chuyện táng tận lương tâm thì ông ta đã chủ động giúp em đuổi đám quạ đen đi! Nếu không, em cũng không thể nào đuổi được bọn chúng!"
"Ầy!"
Nghe xong, Tử Long cũng phải cảm thán:
"Chuyện đời đúng là kỳ diệu thật! Nếu không phải ông thợ vàng mã đó đuổi lũ quạ đi thì chắc chắn chúng ta đã không có cách nào dụ được đám tiểu quỷ trong bụng Tuyết Mai ra nhanh như vậy!"
Tôi nói:
"Anh Tử Long, trước khi đi, ông thợ vàng mã nói với em rằng quán trọ Tử Thi ở rất gần chúng ta, cách chúng ta chừng mười dặm về phía đông nam! Ông ta còn nói rất có khả năng Chu Bát Tự đang ở đó!"
"Ồ?"
Tử Long nghe tôi nói vậy cũng thấy hứng thú:
"Nếu đúng là thế, chúng ta phải hành động thật bất ngờ, không anh lo để muộn sẽ xảy ra biến cố. Dù sao những thủ đoạn của Chu Bát Tự đều không phải cái mà chúng ta có thể dự đoán trước được."
Tôi đồng ý với Tử Long:
"Có được phương hướng, vậy là chúng ta có thể tìm được ra Chu Bát Tự thôi! Nhưng trước khi chị Tuyết Mai tỉnh lại, chúng ta không thể bỏ đi! Còn một chuyện nữa, có lẽ chuyện này có liên quan tới mấu chốt thắng bại của chúng ta!"
Tử Long thấy tôi hạ giọng bèn hỏi nhỏ:
"Sơ Cửu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Tôi lấy lại bình tĩnh mới nói:
"Tử Long, người phụ nữ bị nhốt trong căn phòng tối của Diệp gia chính là do Diệp Trường Phong bắt lại! Ông ta dùng móc tỳ bà đâm xuyên vai của người phụ nữ đó, khóa bà ta lại. Đó là người của Linh tộc, nhưng chắc chắn phải có liên quan gì đó tới Diệp gia bọn họ! Em đoán rất có khả năng còn liên quan tới cả Chu Bát Tự, nếu không lão ta sẽ không vô duyên vô cớ đối phó với Diệp gia!"
Tôi vừa phân tích xong, Tử Long bèn chau mày, hỏi tôi:
"Sơ Cửu, sao em biết được Diệp Trường Phong là người đã nhốt người phụ nữ đó?"
"Hề hề..."
Tôi cười, nói:
"Đối diện nhà chị Tuyết Mai chính là một cửa hàng rèn. Sáng hôm qua, khi em đi thăm dò tin tức thì vô tình biết được thông tin này! Ông chú bên đó còn nói, hiện tại đang làm mười móc tỳ bà cho người thanh niên đang ở cùng nhà với thầy bói quỷ!"
"Sơ Cửu, ý của em là..."
Tử Long nghe tới đây bèn cười, nói:
"Em muốn anh đi giám sát cửa hàng rèn đó?"
Tôi gật đầu, đáp:
"Đúng vậy. Chỉ cần móc tỳ bà được rèn xong, kẻ đó nhất định sẽ tới lấy! Tới lúc đó sẽ biết được, rốt cuộc người thanh niên thần bí kia là ai. Nhưng ngôi nhà của Tuyết Mai xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn kẻ đó cũng sẽ biết. Vậy nên, em muốn anh âm thầm giám sát!"
Tử Long gật đầu:
"Được! Chờ trời sáng anh sẽ đi!"
Tôi cũng gật đầu, đang định nói tiếp thì thấy Diệp Chu Tinh ôm cái bình đi ra. Nắp bình đã được dán bùa trấn tà. Tôi thấy cô ta khá yếu, có lẽ do phải dẫn cùng một lúc cả mười tiểu quỷ ra khỏi bụng!
Thứ trong bụng cô ấy thực ra không phải là vong nhí hay thai quỷ mà là mười luồng âm khí. Chỉ có đợi sau khi mười luồng âm khí này dung hợp làm một thì mới là thai quỷ!
Diệp Chu Tinh đi tới trước mặt chúng tôi, đặt bình lên trên bàn, lạnh lùng nói:
"Việc của tôi đã hoàn thành rồi. Hai người tìm cách siêu độ cho tiểu quỷ bên trong bình đi!"
"Được!"
Tôi gật đầu, ôm bình đặt tới trước bàn thờ tổ tiên nhà chị Tuyết Mai. Tôi rút lấy ba nén nhang, chuẩn bị tranh thủ trước khi trời sáng, siêu độ cho mười tiểu quỷ bên trong bình!
Nhưng nào ngờ khi tôi làm phép niệm chú thì chiếc bình đột nhiên động đậy. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trong bình đã phát ra một tiếng gọi rất khẽ:
"Mẹ..."

Bình Luận

0 Thảo luận