Tôi không thể nào quên được gương mặt của tên thầy bói quỷ đó, vết sẹo ngang dọc chằng chịt. Lúc lão ngẩng đầu lên, tôi đã nhận ngay ra lão.
Tử Long cũng đã nhận ra, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Sơ Cửu, là tên thầy bói quỷ kia!"
"Ừ." Tôi gật đầu, cười nói: "Thầy bói quỷ lại xuất hiện, cũng có nghĩa là Chu Bát Tự sắp lộ diện! Em đợi thời khắc này lâu lắm rồi!"
Tử Long cũng kích động hẳn lên, nhìn về phía tôi nở một nụ cười tươi rói. Nhưng lúc này chúng tôi vẫn lựa chọn kiềm chế bất động, chúng tôi muốn xem xem, rốt cuộc bao giờ kẻ đứng sau lão thầy bói quỷ mới xuất hiện?
Mà sau khi tên thầy bói quỷ ngồi lên quan tài, Diệp Trường Phong trông thấy đã tức giận quát to: "Mày là người đưa tang mà dám cả gan ngồi lên trên quan tài, mày làm vậy là sỉ nhục người chết, là bất kính với người chết! Mau mang theo người của mày cút ngay khỏi đây, không thì đừng trách tao không khách sáo!"
"Cút sao? Ai bảo ta muốn rời khỏi đây? Ha ha ha..." Nào ngờ, tên thầy bói quỷ lại cười lạnh: "Cái quan tài này nếu đã rơi xuống đây, vậy thì phải an táng ở đây, đó là quy định ngàn đời!"
"Chán sống!" Người của Diệp Trường Phong không nhịn nổi nữa, đứng dậy chỉ tay thẳng vào mặt tên thầy bói quỷ mà mắng, chỉ thiếu nước động tay động chân.
Mà tên thầy bói quỷ nhìn thấy ngón tay của người đó cũng nở một nụ cười tham lam: "Ngón tay cậu nhìn trông cũng được phết, chỉ mỗi tội mệnh không tốt, sắp chết!"
"Khốn kiếp, khinh người quá đáng, hôm nay bố sẽ không bỏ qua cho mày!" Tên thầy bói quỷ đã chọc giận người đệ tử này của Diệp gia, anh ta tức giận xông tới đấm một cú vào đầu tên thầy bói quỷ.
Lão ta vẫn yên vị trên nắp quan tài, cơ thể chẳng mảy may nhúc nhích. Lúc cú đấm của người đệ tử vung tới, lão đã ra tay nhanh như chớp.
Tay lão rất to, một phát đã bắt được cú đấm của đệ tử Diệp gia. Tay lão vừa phát lực, tôi nghe thấy rắc một tiếng, cổ tay của đệ tử Diệp gia đã đứt gãy.
"Gia chủ, cứu, cứu tôi với..." Tên đệ tử này gặp phải kẻ khó đối phó, sau khi bị bẻ tay bèn vội vã cầu cứu Diệp Trường Phong.
"Thả người của ta ra!" Diệp Trường Phong hừ lạnh một tiếng, một tay tóm lấy cổ tên thầy bói quỷ. Lão ta đành buông tay của người đệ tử ra, đồng thời lật người qua nắp quan tài, tránh khỏi đòn công kích của Diệp Trường Phong.
"Gia chủ, cứ để chúng tôi đối phó lão ta!" Tên thầy bói quỷ này vừa ngồi xuống, những đệ tử Diệp gia khác định lập tức xông lên.
"Đừng đi..." Diệp Trường Phong đưa tay ra ngăn lại, nhìn về phía tên thầy bói quỷ, hỏi: "Rốt cuộc ông muốn gì?"
Tên thầy bói quỷ phá lên cười: "Ta muốn chôn quan tài này, nhưng quan trọng hơn là ta đang đợi một thứ. Đáng tiếc thay, hôm nay đợi mãi mà thời cơ vẫn chưa tới!"
Lão ta nói như thế khiến tôi cũng thấp thỏm theo. Rốt cuộc lão ta đang đợi cái gì?
Mà lúc này Diệp Trường Phong cũng đang kìm nén lửa giận, đoán chừng là do trông thấy tên thầy bói quỷ này cũng có vài phần thủ đoạn, nên không dám trút ra: "Ta không biết rốt cuộc ông muốn làm gì, nhưng đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo!"
"Suỵt... Nghe đi..." Nào ngờ, tên thầy bói quỷ này lại đột nhiên ra hiệu im lặng, tay còn lại đặt bên tai, nghiêng đầu như đang lắng nghe cái gì đó.
Mấy giây sau, tên thầy bói quỷ thần bí bỗng mỉm cười: "Nó đến rồi..."
Lão ta vừa nói như thế, tôi cũng nghe thấy trên trời vọng xuống tiếng "quác quác". Tôi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có một con quạ đen mắt đỏ bay tới. Đôi mắt đỏ như máu này, chính là con quạ đậu trên xà nhà của tên thầy bói quỷ!
Con quạ đen mắt đỏ này vừa xuất hiện, tất cả đệ tử Diệp gia đều lùi lại phía sau. Mà con quạ đó còn lượn trên không trung một vòng rồi mới bổ nhào xuống, đậu ngay trên vai tên thầy bói quỷ.
"Thời cơ của ta đã đến, quan tài này ta sẽ không hạ táng nữa! Bên trong không phải người chết, mà đều là bảo bối cả, cho các ngươi hết đấy!" Tên thầy bói quỷ này tự dưng cười rất hào phóng, vừa nói vừa đi về hướng cuối thôn.
"Sơ Cửu, em canh chừng chỗ này, anh đi theo dõi lão!" Tử Long trông thấy tên thầy bói quỷ đi về phía cuối thôn, bèn vội vàng phân công.
"Được, anh nhớ cẩn thận nhé!" Tôi nhắc nhở một câu, sau đó Tử Long chui ra khỏi gác xép, đuổi theo tên thầy bói quỷ.
Lão ta vừa đi, đám người Diệp Trường Phong đã vây quanh cỗ quan tài kia. Đặc biệt là đệ tử Diệp gia, họ đều đang xì xào bàn tán về cỗ quan tài kì lạ này.
Tôi cũng tò mò không kém, rốt cuộc bên trong quan tài chứa cái gì nhỉ?
Khoảng chừng ba, bốn phút đồng hồ sau, Diệp Trường Phong mới ra lệnh, "Mở quan tài ra!"
Ông ta vừa hạ lệnh, các đệ tử khác đều đồng loạt lùi về sau một bước, mở rộng vòng vây. Mà những người bước ra trước thì cầm dao găm đi thẳng tới cạy nắp quan tài.
Nắp quan tài chưa đóng đinh, bọn họ mới chỉ khẽ cạy một cái mà cái nắp đã bị bẩy lên luôn. Sau đó tôi nghe thấy giọng một người đệ tử vang lên đầy nghi ngờ: "Bên trong không có xác chết, nhưng lại có một thứ vũ khí rất kì quái!"
Lúc nói chuyện, tên đệ tử này cũng cầm lấy vũ khí từ trong quan tài ra. Vừa nhìn thấy nó, tôi bất giác rùng mình.
Bởi vì thứ trong tay anh ta không phải pháp khí, cũng chẳng phải thứ vũ khí lợi hại nào khác, đó chính là một bộ móc tỳ bà còn mới tinh. Hóa ra chú thợ rèn đã rèn xong đống móc tỳ bà, rồi mượn cỗ quan tài này để đưa nó cho người Diệp gia.
"Sao lại nhiều thế này?" Những đệ tử còn lại cũng tò mò cầm một bộ móc tỳ bà lên, "Vũ khí này không dễ xài đâu, giống như bộ móng vuốt đầu lâu ấy, không cẩn thận là sẽ móc phải chính mình!"
Lúc đệ tử Diệp gia còn đang kinh ngạc, Diệp Trường Phong đột nhiên điên cuồng gào lên: "Có bản lĩnh thì đừng có lén la lén lút, mau cút ra đây cho bố mày! Muốn nhắm vào bố mày à, chúng mày còn non lắm!"
Thấy Diệp Trường Phong tự dưng gào lên, trong lòng tôi cũng vỡ lẽ ra. Người phụ nữ ở phía sau biệt thự Diệp gia kia, quả nhiên chính là do ông ta hạ thủ.
Nếu không, khi nhìn thấy đống móc tỳ bà, ông ta cũng sẽ không điên cuồng như thế. Ông ta gào rất to, âm thanh vang vọng khắp thôn Tiểu Nghĩa.
Tất cả các đệ tử Diệp gia đều giật mình. Nhưng tính tình Diệp Trường Phong rất nóng nảy, chẳng ai dám hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Trường Phong không ngừng quan sát xung quanh, vẻ mặt hết sức phẫn nộ.
"Gia chủ, móc tỳ bà này hình như là để chuẩn bị cho chúng ta, mỗi người một bộ, còn có một bộ là để cho ngài!" Lúc này một tên đệ tử Diệp gia cẩn thận đếm thử, sau đó mới lên tiếng.
"Đợi đã, dưới đáy quan tài có viết chữ này!" Còn chưa nói xong, anh ta lại phát hiện ra có chữ viết dưới đáy quan tài, bèn đọc lên: "Diệp gia, bắt đầu từ đêm nay, không sót lại một kẻ nào! Đây là sự trừng phạt dành cho các ngươi, cũng là do các ngươi tự làm tự chịu!"
"Chạy mau!" Chẳng ai ngờ được lúc đệ tử Diệp gia đọc dòng chữ đó lên xong, Diệp Trường Phong lại hô lên như thế.
Ông ta vừa hô, vừa dẫn đầu đoàn người chạy về hướng đầu thôn. Ông ta vừa chạy, vừa giải thích: "Người Linh tộc đến rồi! Mặc kệ thế nào, nhất định phải có người sống sót thoát ra ngoài. Trở về báo cho các trưởng lão rằng, người Linh tộc bắt đầu ra tay với Diệp gia chúng ta rồi. Bất luận là ai, chỉ cần sống sót thoát được ra ngoài, nhất định phải truyền tin tức này về!"
Lúc bọn họ bỏ chạy, tôi cũng không dám tiếp tục nấp trên gác nữa, vội vàng chạy ra khỏi nhà chị Tuyết Mai, theo bọn họ đi về hướng đầu thôn.
Nhưng còn chưa chạy tới đầu thôn, tôi đã thấy đám người Diệp Trường Phong đều đã dừng cả lại, giống như đều đang mải nhìn thứ gì đó phía trước.
Bọn họ chặn mất tầm nhìn của tôi nên tôi không nhìn thấy được, bèn vòng ra bên cạnh nhìn lén. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi cũng phải hít vào một hơi vì sợ hãi.
Ở chính giữa đầu thôn, một thân cây hòe to lớn không biết đã được chôn xuống từ bao giờ, trên thân cây đang trói chặt bốn thi thể.
Trên bả vai của bốn thi thể này đều bị người ta dùng móc tỳ bà đâm xuyên qua! Tư thế của họ rất kì quái, hai mắt cá chân bị trói chặt lên thân cây hòe, còn ở chỗ bả vai lại bị móc tỳ bà ghim chặt.
Bọn họ đều đã chết cả rồi, tất nhiên là sẽ tuột xuống dưới, nhưng mắt cá chân đã bị trói, nên đầu gối gập xuống, biến thành tư thế quỳ.
Nửa người trên không có chỗ nào bị trói, chỉ có móc xương bả vai đang ghim chặt lấy xương vai của họ, khiến cho họ không thể nào rơi xuống đất, chỉ có thể gục đầu xuống.
Tư thế này rõ ràng là tư thế quỳ để chịu trừng phạt, hiển nhiên là do kẻ đứng phía sau cố ý làm như vậy.
Mà máu trên người bọn họ cũng theo thân cây chảy dần xuống đất. Nhưng điều quái dị là sau khi máu chảy xuống đất, ngay lập tức đã bị hút hết. Giống y như lớp đất đó là một miếng bọt biển vậy, bởi vậy trên mặt đất chẳng để lại vết máu nào.
Lúc đầu tôi cũng chưa chú ý tới, nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt của một người trong số đó, tôi đã giật mình, bởi vì bốn thi thể kia đều là đệ tử Diệp gia mà bác Diệp đem theo!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận