Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 121: Nắm giữ chợ quỷ

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
"Làm ăn với người chết?"
Khi Diệp Đường nói ra bí mật của gia đình, tôi và Tử Long đã rất giật mình. Chúng tôi nhìn nhau, đầu óc quay mòng mòng.
Làm ăn với người chết, theo những gì tôi biết chính là nghề kiểu như thầy đồng hay bà cốt. Bọn họ chịu trách nhiệm thông linh mời hồn ma, cũng chính là tiếp xúc với người chết, kiếm tiền của người chết.
Nhưng chúng tôi không am hiểu lĩnh vực này, cũng không nghĩ ra nguyên cớ, bèn hỏi:
"Diệp Dường, rốt cuộc gia tộc cô làm ăn với người chết như thế nào?"
Diệp Đường mím môi, giải thích cho chúng tôi:
"Người tu đạo hầu như đều sẽ giao thiệp với âm hồn. Người chết thường chôn giấu rất nhiều bí mật, nhưng hồn ma thì sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy. Chúng tôi có thể trao đổi với những tài sản mà họ để lại khi còn sống hay những bí mật họ biết. Những nghề như vậy có chưởng quỹ hiệu cầm đồ âm dương, các thầy đồng hay bà cốt. Bọn họ giúp hồn ma hoàn thành tâm nguyện, có được những thứ mà họ muốn. Diệp gia chúng tôi là gia tộc Đạo môn lớn nhất ở khu vực Tây Nam, cần nguồn tài lực rất lớn để duy trì. Nếu chỉ dựa vào tiền đuổi quỷ trừ tà, xem phong thủy thì không thể nào nuôi sống cả một Diệp gia lớn như vậy được. Chỉ có làm ăn với người chết mới có đủ tiền để phát triển Diệp gia!"
Khi Diệp Đường nói tới đây thì tôi đã hiểu được đại khái ý của cô ấy. Xem ra, Diệp gia của bọn họ có thể trở thành gia tộc Đạo môn lớn nhất, bí mật chính là giao dịch với người chết.
Trong lòng tôi vẫn còn chút mâu thuẫn. Người và ma khác nhau, lợi dụng người chết để làm giàu, điểm này đã đi ngược với đạo nghĩa của Đạo môn. Nhưng có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến đạo môn trở nên sa sút.
Chỉ vì một chữ tiền, đã thay đổi sơ tâm của tất cả!
Khi tôi nhìn Tử Long, anh cũng đang nghiêm mặt trầm tư. Xem ra anh ấy cũng không chấp nhận được cách làm đầy ích kỷ này của Diệp gia.
Chúng tôi nhìn nhau, ngầm hiểu với nhau. Trong lòng cả hai có rất nhiều điều muốn nói, cũng nảy sinh ý định rời khỏi gia tộc Đạo môn.
Hình như Diệp Đường cảm nhận được sự khó chịu của chúng tôi. Cô cười ngốc nghếch, nói:
"Sơ Cửu, Tử Long, hai người hiểu nhầm rồi! Chúng tôi làm ăn với người chết không phải vì muốn lấy tài sản của họ. Diệp gia chúng tôi khác, bởi Diệp gia chúng tôi kiểm soát chợ quỷ của tỉnh thành."
"Hả..."
Tôi bỗng thấy hứng thú khi Diệp Đường nhắc tới chợ quỷ. Nơi mà người sống tụ họp mua bán chính là chợ dương. Còn của người chết thì gọi là chợ quỷ.
Quỷ hồn cũng cần tiêu tiền. Mỗi năm vào tiết thanh minh và tháng cô hồn đốt tiền giấy, vàng mã chính là để gửi tiền cho người chết. Không phải tất cả những người sau khi chết sẽ đi đầu thai luôn, mà họ còn phải xếp hàng chờ đến lượt vào luân hồi. Và trong thời gian còn ở âm phủ, bọn họ cũng cần ăn hương nến, nguyên bảo để duy trì hồn thể của mình.
Quỷ là do người biến thành, đương nhiên sẽ có những dục vọng và những nếp sống sinh hoạt thường ngày. Chợ quỷ vừa hay có thể cung cấp cho họ tất cả mọi thứ.
Khi chúng tôi ngây người thì Diệp Đường lại tiếp tục nói:
"Dương gian có rất nhiều chợ quỷ. Giờ tý bắt đầu, gà gáy biến mất, ở chợ quỷ có rất nhiều âm hồn. Có người giàu nhờ cao nhân đi mượn âm thọ, có người thì đi cầu con, còn có người mời tiểu quỷ về để đổi vận. Hơn nữa, người sống mắc phải căn bệnh mà trình độ y học hiện tại không thể nào chữa trị được, chỉ có thứ ở chợ quỷ mới có thể chữa khỏi được. Nhưng Diệp gia chúng tôi sẽ không can thiệp vào giao dịch của bọn họ, chúng tôi chỉ duy trì trật tự ở chợ quỷ mà thôi. Ngoài người của Diệp gia chúng tôi, về cơ bản thì không có ai biết chúng tôi đang kiểm soát chợ quỷ. Cho nên, tôi đã không nói ra điều này bởi vừa rồi có mấy người của các môn phái khác ở đây. Chúng tôi không hề muốn giấu hai người, hi vọng hai người có thể thông cảm."
Nghe Diệp Đường giải thích, những vướng mắc trong chúng tôi được hóa giải không ít. Tử Long chỉ sửng sốt trong thoáng chốc, rồi nói:
"Diệp Đường, những môn phái vừa rồi đều quy thuận Diệp Gia, hơn nữa người đứng đầu của bọn họ đều đã bị cạo đầu lột da cả rồi. Cô nói cho bọn tôi biết là vì lo lắng lão thầy bói kia biết được bí mật của Diệp gia cũng sẽ ra tay với chợ quỷ của nhà cô."
"Chính xác."
Diệp Đường gật đầu, nói:
"Chợ quỷ không thể bị hủy. Nếu đám quỷ hồn kia ở lại dương gian sẽ hại chết rất nhiều người vô tội. Trong những môn phái quy thuận Diệp gia chúng tôi, bình thường cũng không mấy người biết được về chợ quỷ. Đặc biệt là về việc kiểm soát nó, chỉ có mấy người Diệp gia chúng tôi biết thôi. Nhưng hiện tại toàn bộ đầu lĩnh của các môn phái đều bị hại chết, điều tôi lo chính là chợ quỷ!"
"Tôi hiểu ý của cô rồi. Cô lo Diệp gia của cô có nội gián! Nếu không sẽ không có người nào biết về bí mật của chợ quỷ!"
Tử Long không phải người dài dòng. Anh ấy nói thẳng vào vấn đề:
"Người trông coi chợ quỷ vẫn chưa xuất hiện, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa xảy ra chuyện, đó cũng chính là điều trước đó chúng ta nói. Muốn tìm được lão thầy bói và cả quỷ thợ cạo thì chúng ta phải đi trước một bước! Tôi và Sơ Cửu ở chỗ các cô cũng không có gì để làm. Để chúng tôi đi một chuyến thay cô vậy, coi như là báo đáp ân tình vì đã cho chúng tôi ở nhờ. Mặc dù chúng tôi nghèo nhưng ghét nhất là nợ người khác!"
Tử Long nói lời này là nhắm vào Diệp Trường Phong. Tôi cũng lập tức tiếp lời:
"Đúng, chúng tôi tiền nghèo nhưng chí không nghèo, tuyệt đối sẽ không mặt dày ăn chực nằm chờ trong Diệp gia! Diệp Đường, cô nói cho tôi biết làm sao để đến chợ quỷ?"
Tôi và Tử Long đâu có ngốc. Chúng tôi cố ý nói vậy, một là vì chọc tức Diệp Trường Phong, hai mới là điều quan trọng nhất. Đó chính là chúng tôi muốn đi xem thử, rốt cuộc lão thầy bói mà bọn họ nói tới có phải đúng là người mà chúng tôi cần tìm không.
Nếu phải, chắc chắn chúng tôi sẽ không tha cho lão. Quan trọng nhất là Chu Bát Tự, lão già âm hiểm đứng sau lưng lão ta.
Diệp Đường biết tính cách của chúng tôi. Tiếp xúc lâu như vậy, cô ấy đương nhiên biết chúng tôi nói một là một nên nói:
"Chợ quỷ ở trên phố Miếu, ban ngày đó là con phố chuyên buôn bán đồ mai táng và cổ vật. Sau giờ tý, chợ quỷ sẽ xuất hiện, nhưng người bình thường không thể vào trong đó, càng không thể phát hiện ra chợ quỷ. Chúng tôi có xe tang chuyên chạy tới đó. Anh cầm roi Cản Sơn của Diệp gia chúng tôi thì tự động sẽ có người tới kéo anh đi tới chợ quỷ!"
"Được!"
Tôi gật đầu. Diệp Đường đi tới bàn thờ lấy roi Cản Sơn. Chiếc roi này rất nặng, còn có mùi máu tanh, không biết đã giết chết bao nhiêu yêu tinh quái thú.
Tôi và Tử Long không muốn ở lại Diệp gia để phải đối mặt với Diệp Trường Phong nên đã chủ động đề nghị nhờ người đưa chúng tôi tới phố Miếu.
Nhưng nào ngờ Diệp Chu Tinh đã đứng lên, nói:
"Tôi đi cùng mọi người!"
Tử Long cười ha hả, nhìn Diệp Chu Tinh, hỏi:
"Diệp tiểu thư không tin chúng tôi sao?"
Diệp Chu Tinh nhìn Tử Long, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, trông càng lạnh lùng hơn. Cô ấy nói rất thản nhiên:
"Chợ quỷ là địa bàn của Diệp gia chúng tôi, tôi đi hay không, chẳng lẽ các người có thể can thiệp được?"
Câu nói này vô cùng khiêu khích. Nhưng tôi biết Tử Long, dù có tức giận thế nào thì anh ấy cũng sẽ không ra tay với phụ nữ. Tôi tin anh ấy!
Quả nhiên, Tử Long nghiến răng, đi thẳng ra khỏi cổng biệt thự, còn Diệp Chu Tinh thì đứng nhìn theo anh ấy bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Khi tôi đi ra, bác Diệp đã đi đến cạnh tôi, khẽ nhắc nhở một câu:
"Sơ Cửu, cẩn thận Diệp Chu Tinh! Tính cách của cô ta còn mạnh mẽ hơn cả tiểu thư, cũng là người của bộ phận đặc biệt. Cô ta quay về ngay trong thời điểm nhạy cảm thế này, e rằng chuyện không đơn giản đâu."
"Vâng!"
Tôi gật đầu, sau đó bác Diệp sai người hầu đưa chúng tôi tới phố Miếu. Lần này chỉ có ba người gồm tôi, Tử Long và Diệp Chu Tinh cùng đi với nhau!
Diệp Đường ở lại chăm sóc cha của cô ấy. Bác Diệp phải quản lý những công việc khác của Diệp gia. Khi ở trên xe, Diệp Chu Tinh ngồi vị trí kế bên tài xế, không nói lời nào.
Tôi và Tử Long cũng im lặng. Đợi đến khi tới phố Miếu, tôi mới nhận ra đây là con đường rất nổi tiếng của thành phố, kiến trúc nơi này khá là cổ xưa. Phía cuối con phố có một ngôi miếu, hương khói nghi ngút, có rất nhiều người đang dâng hương cầu phúc, vậy nên mới gọi là phố Miếu.
Có không ít cửa hàng hai bên con phố bán hương nến, còn có cả cửa hàng xem bói. Ở giữa con phố có cửa hàng chuyên bán quan tài cũng như cung cấp dịch vụ mai táng. Ở ngay đầu phố, có người đang rao bán đồ chơi cùng với điện thoại giả!
Cả con phố Miếu toàn là những ngôi nhà cổ đã tồn tại từ thời dân quốc. Tầng hai đều là quán cơm hoặc bán đồ uống, có thể nói là tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có!
Nhưng bọn họ đều không biết nơi đây cũng chính là địa giới của chợ quỷ!
Sau khi chúng tôi trà trộn vào được trong phố bèn tìm một quán trà ở lầu hai ngồi nghỉ. Chúng tôi gọi một ấm trà, Tử Long ngồi bên cạnh cửa sổ, bắt đầu quan sát hoạt động của mọi người phía dưới.
Nhưng những người anh ấy quan sát đều là những người cầm cờ treo biển xem bói. Diệp Chu Tinh thì lạnh lùng giống như tảng đá, không nói một câu nào. Tôi ngồi cùng cô ấy mà cảm thấy không tự nhiên tý nào, rất lúng túng.
Nhưng tôi không ngồi không, mà là lặng lẽ quan sát Diệp Chu Tinh. Hình như cô ta đang quan sát tình hình xung quanh. Đôi mắt xinh đẹp trông sắc bén tựa mắt chim ưng. Không biết rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì?
Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tối. Cả phố Miếu bắt đầu trở nên yên tĩnh. Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, hết giờ buôn bán. Lúc này, có duy nhất một cửa hàng cầm đồ âm dương vẫn đang mở cửa kinh doanh.
Tử Long thấy vậy, lập tức kéo tôi đi, giống như muốn cắt đuôi Diệp Chu Tinh. Nhưng tôi vừa đi thì đã bị Diệp Chu Tinh phát hiện và đi theo ngay sau. Cô ta lạnh lùng nói:
"Định bỏ rơi tôi? Chắc các anh cũng không biết lịch sự, phong độ là cái gì phải không? Hừ? Chợ quỷ sắp mở, không có tôi dẫn đường, các người vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc vào trong đó!"

Bình Luận

0 Thảo luận