Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 37: Hồn về cát bụi

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:21:03
“Gì cơ? Đào mộ lấy thi du?!!!” Khi nghe thấy câu trả lời từ chính miệng anh ấy, tôi lập tức sợ hãi hét lên. Có đánh chết tôi cũng không ngờ tới, Triệu Tử Long lại kéo tôi đi làm chuyện tổn hại đến âm đức thế này.
“Sơ Cửu, em không nghe nhầm đâu. Chính là đào mộ lấy thi du!” Triệu Tử Long nhìn khuôn mặt đầy thảng thốt của tôi, dường như cũng đã đoán trước được tôi sẽ có phản ứng như thế, song anh ấy vẫn bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt không có chút nào trốn tránh.
Nhìn ánh mắt đó, tôi cũng dần bình tĩnh lại, bởi vì không hiểu nên tôi bèn hỏi: “Tử Long, chúng ta là người tu đạo, đào mộ người chết thì sẽ bị người khác bẻ xương sống đấy. Sao anh lại có thể làm chuyện này chứ? Nếu để sư phụ biết được, người sẽ đau lòng biết bao…”
Tôi thực sự nghĩ không ra, hoàn toàn không hiểu được, Triệu Tử Long trong ấn tượng của tôi vẫn luôn là một người đầu đội trời chân đạp đất, là người hành thiện tích đức, sao có thể giúp người ta làm chuyện này chứ?
“Sơ Cửu…” Những lời của tôi có vẻ khiến Triệu Tử Long cảm thấy hổ thẹn, anh ấy bất lực lắc đầu, ánh mắt đã nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Sơ Cửu, từ trước tới nay, anh không phải đi bắt quỷ, xua tà đuổi ma cho người ta gì hết, mà là đi làm việc cho cái người thần bí kia, giúp ông ta lừa tiền của những kẻ tham quan, giúp ông ta trộm mộ. Anh biết anh làm ra những chuyện này đã làm mất mặt của người tu đạo, nhưng nếu như không làm như vậy, anh không có cách nào nuôi sống hai người cả. Sư phụ bị cổ Tam Thi hành hạ, cần phải uống thuốc, mà các loại thuốc đó đều rất đắt đỏ. Anh xuống núi làm việc lúc tuổi vẫn còn quá nhỏ, những người có tiền đều sợ anh là kẻ bịp bợm nên không chịu thuê anh. Cái người thần bí này đã tìm đến anh, trả thù lao cho anh rất cao, vì vậy anh mới có thể mua thuốc duy trì mạng sống cho sư phụ, và khiến cuộc sống của chúng ta trở nên tốt hơn. Nhưng anh có thể đảm bảo với em, anh tuyệt đối không làm chuyện hại đến mạng người. Tiền anh kiếm được, chỉ giữ lại đủ để mua thuốc chữa bệnh và lo cho cuộc sống của chúng ta. Phần còn lại, anh đều quyên góp hết cho người nghèo. Hôm nay anh mang em đến đây, chỉ muốn để em biết rốt cuộc anh đang làm gì. Sơ Cửu, tay của em sạch sẽ, anh sẽ không để em bị vấy bẩn. Vì để cứu sư phụ, chuyện gì anh cũng có thể làm, huống chi là đào mộ lấy thi du này. Nếu như có một ngày, sư phụ biết được mọi chuyện, anh sẽ tự sát ở Miêu Vương quan, chỉ hy vọng sau khi anh chết đi, em hãy nói chân tướng cho người biết, được không?”
Nghe Triệu Tử Long nói xong, tôi hoàn toàn chết đứng. Trong lòng tôi, cảm xúc rất lẫn lộn, thực sự rất khó chịu, lồng ngực nghẹn đến khó thở.
Tôi không ngờ rằng, đồ ăn hàng ngày của tôi và sư phụ Tiêu Dao Tử, những thứ mà chúng tôi sử dụng, đều là do Tử Long làm chuyện anh ấy không muốn làm để đánh đổi có được.
Những vết thương mà mỗi lần anh ấy mang theo trên người khi trở về, cũng là vì hy vọng chúng tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng lúc đó, anh ấy cũng mới chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi, vậy mà đã phải trở thành trụ cột chính của một gia đình, gánh vác hết mọi trách nhiệm và áp lực.
Những năm tháng trưởng thành của anh ấy, so với tôi, mãi mãi khó khăn hơn gấp trăm lần.
“Sơ Cửu, đừng hận anh vì đã làm em phải mất mặt, anh chỉ hy vọng em sẽ giữ gìn được sơ tâm của đạo phái chúng ta, sạch sẽ như thuở ban đầu. Hì hì!” Triệu Tử Long dịu dàng nhìn tôi cười, xong rồi anh ấy quỳ xuống đất, bắt đầu cầm xẻng đào mộ.
Khi nhìn thấy nụ cười trong veo như ngày nào của anh ấy, nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống. Tôi sợ anh ấy phát hiện, lập tức lau nước mắt, sau đó cũng quỳ xuống bên cạnh mộ, cười nói: “Tử Long, em giúp anh!”
Nói xong, tôi bắt đầu dùng tay đào mộ, Triệu Tử Long nhìn thấy hành động này của tôi, đầu tiên là sững sờ, muốn cản tôi lại, nhưng rồi lại bị tôi ngắt lời trước: “Tử Long, chúng ta là huynh đệ cả đời, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Dù tay chân chúng ta không sạch sẽ, nhưng thâm tâm chúng ta sạch!”
Triệu Tử Long nghe tôi nói xong, gãi đầu cười ngại ngùng rồi tiếp tục đào mộ.
Tốc độ đào mộ của hai chúng tôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đào tới quan tài. Vừa nhìn thấy quan tài, sắc mặt Triệu Tử Long trở nên nghiêm nghị, anh ấy nhắc nhở tôi phải cẩn thận.
Tôi cũng nhận thấy chiếc quan tài này không bình thường, quan tài chỉ có mỗi nội quan, không có áo quan bao bên ngoài. Hơn nữa, lại còn dùng loại gỗ bình thường làm nội quan, còn không cả sơn, nhưng trên nắp quan tài lại dùng máu chó đen vẽ lên một tấm bùa trấn quỷ rất to.
Tôi đếm số đinh trên nắp quan tài, vừa đúng tám đinh. Đinh được làm từ gỗ táo, có thể ngăn chặn những thứ không sạch sẽ tới tấn công quan tài cướp mộ.
Nhưng chỗ bất thường là, số lượng đinh của quan tài này không đúng. Bất kể là người sửa mộ hay người bán quan tài, họ sẽ chỉ chuẩn bị bảy chiếc đinh, tuyệt đối sẽ không đóng tám cái. Bảy cái đinh đóng vào quan tài, ngụ ý hồn về cát bụi.
Triệu Tử Long cũng nhìn thấy điều bất thường này, quay sang nhìn tôi một cái, ngờ vực nói: “Sơ Cửu, trên nắp quan tài có bùa trấn quỷ, theo lý mà nói có lẽ là bút tích của một người trong nghề. Nhưng lại đóng tới tám chiếc đinh, e là trong quan tài này không chỉ chôn cất một người, sợ là một chiếc quan tài đôi!”
Tôi không hiểu lắm, lắc đầu nói: “Dù sao thì, người đó muốn để chúng ta lấy thi du, vậy chúng ta cứ thế mà làm, dù cho có gặp được thứ không sạch sẽ thì chúng ta cũng sẽ siêu độ cho chúng đi Âm tào Địa phủ, coi như giảm bớt nghiệp chướng của chúng ta đi.”
“Ừ!” Triệu Tử Long gật đầu, đưa cho tôi một con dao găm, tôi cầm dao rồi nằm bò xuống bên cạnh mộ, chọc mũi dao vào khe hở giữa nắp và thân quan tài.
Triệu Tử Long cũng nhoài người sang phía bên còn lại của mộ, sau khi cả hai bên đều gật đầu sẵn sàng, cùng lúc dùng lực đẩy nắp quan tài lên. Ngay lập tức, một tiếng “pặc” vang lên, nắp quan tài đã bị chúng tôi cạy mở. Mà tám chiếc đinh đóng trên thân quan tài, cũng theo đó rơi ra ngoài.
“Anh Tử Long, cẩn thận chút!” Tôi nhắc nhở một tiếng, sau đó hai người chúng tôi tiếp tục dùng lực, mở tung nắp quan tài lên.
Khi chúng tôi mở nắp quan tài ra, một dòng khí lạnh xộc lên. Tôi và Triệu Tử Long vội vã lùi lại phía sau, tránh cho âm khí xâm nhập vào cơ thể.
Âm khí này không phải là thứ tốt đẹp gì, nếu người bình thường hít phải, e là cả đời này đều sống trong nỗi sợ cái lạnh, hơn nữa rất dễ ốm đau.
Sau khi tôi đốt và cắm xong ba nén nhang lên trên ngôi mộ, Triệu Tử Long lật ngược hoàn toàn nắp quan tài lại. Khi vừa nhìn thấy rõ bên trong quan tài, chúng tôi lập tức rùng mình.
Trong quan tài là một thi thể nữ trẻ tuổi, e là chỉ khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một chiếc váy trắng. Không biết cô ta đã được chôn bao lâu rồi, nhưng mà lại không hề có mùi thối rữa.
Nhưng càng kỳ lạ hơn nữa là, bụng của cô ta phồng lên, có lẽ là đã mang thai mấy tháng rồi, thai nhi chết yểu trong bụng.
Tôi nhìn thấy cảnh tượng này, bấm bụng cảm thấy không ổn, thai nhi chết yểu trong bụng, mẹ con cùng có nỗi oán hận cực độ. Nếu như hai mẹ con muốn làm gì, e là sẽ rất khó đối phó.
Chúng tôi bây giờ như mũi tên đã bay ra khỏi dây cung, không còn đường lùi nữa. Triệu Tử Long bảo tôi trông chừng, còn anh ấy tự mình xoắn mấy sợi dây đỏ thành một vòng tròn rồi đeo lên cổ.
Trong miệng anh ấy ngậm ba nén hương, sau đó anh ấy chầm chậm bò lên quan tài. Hai tay hai chân chống lên thành quan tài, chỉ còn miệng là có thể cử động.
Anh ấy nhúc nhích miệng, điều chỉnh phương hướng, ba nén hương ngậm trong miệng vừa hay duỗi tới dưới mũi của thi thể.
Nén hương vừa chui vào lỗ mũi của tử thi, đột nhiên đầu cô ta ngẩng phắt dậy.
Trong chớp mắt đó, vòng dây đỏ trên cổ Triệu Tử Long đã lồng qua đầu tử thi. Triệu Tử Long ngẩng đầu lên, vòng dây đỏ theo đó trượt ra phía sau gáy tử thi, rồi vừa hay dừng lại trên cổ.
Sau khi vòng được dây vào cổ tử thi, Triệu Tử Long từ từ ngẩng cổ lên, vòng dây đỏ giữa cổ hai người cũng vì thế kéo căng ra, cổ của tử thi từ từ bị sợ dây kéo lên theo.
Cho đến khi nửa thân trên của tử thi đã ngồi dậy, Triệu Tử Long vội vàng điều chỉnh, để ba nén hương trong miệng dịch xuống dưới cằm tử thi, khói từ nén hương tỏa ra, bao trùm khuôn mặt của tử thi.
Trong làn khói đó, tử thi từ từ mở miệng ra, một thứ chất lỏng sóng sánh, sền sệt, có màu vàng nhạt chảy ra từ khóe miệng.
Đây chính là thi du, Triệu Tử Long lập tức cầm chiếc bình sứ được Đại Ngưu đưa cho lúc trước, hứng lấy thi du. Đến khi cháy hết ba nén hương, miệng của tử thi cũng khép lại.
Mà khuôn mặt của tử thi lúc đầu có chút phù nề, sau khi chảy hết thi du ra thì trở nên gầy quắt lại, trên gương mặt xuất hiện đầy những vết nhăn nheo đen sì, trông vô cùng đáng sợ và dữ tợn dị thường.
Triệu Tử Long lấy xong thi du, cầm con dao nhỏ cắt đứt vòng dây đỏ, nửa người trên xác chết rơi thẳng xuống. Nhưng khi Triệu Tử Long vịn vào thành quan tài để bò lên, xung quanh bỗng nổi lên một trận gió lạnh lẽo, khiến những đồng tiền giấy trên mặt đất bay khắp trời.
Ba nén hương cắm trên đầu ngôi mộ gãy đôi. Tôi quay đầu nhìn, đúng lúc thấy bụng của xác chết bỗng nhúc nhích một cái.

Bình Luận

0 Thảo luận