Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 193: Quỷ nước kéo thuyền

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Người đàn ông được gọi là Thủy gia này ăn mặc không khác gì một ngư dân, nhưng khẩu âm cũng như đạo thuật mà ông ta sử dụng đã bán đứng ông ta.
Người này rõ ràng không phải người trong làng, có lẽ là người từ bên ngoài tới. Mặc dù tất cả chúng tôi đều hiểu, nhưng không ai mở miệng nói chuyện, vẫn tiếp tục xem bọn họ cúng tế.
Hiện giờ tôi khá tò mò với thân phận của ông ta, thêm cả hiện tượng phong thủy kì quái ở làng Tiểu Ngư này nữa.
Chờ bọn họ cúng tế xong, Thủy gia mới quay người đi trở về, khi đi qua chúng tôi, đột nhiên ông ta dừng lại nhắc nhở một tiếng: "Sông Long Ngâm này không sạch sẽ, đừng có xuống sông tắm. Đặc biệt là tối đêm, tuyệt đối không được ra bờ sông. Sắp đến mùa lũ rồi, ngắm một lát rồi trở về đi!"
Thủy gia tự dưng nói như vậy khiến tôi nảy sinh nghi ngờ. Trước giờ tôi chưa từng nghe nói sẽ cúng tế ở con sông bắt cá, lại càng chưa từng nghe nói việc buổi tối không được ra bờ sông.
Bọn họ cúng tế thế này, chứng tỏ sông Long Ngâm này lại có điều kì quái!
Ông ta nói xong câu đó rồi đi thẳng, lúc này những ngư dân quỳ bên sông mới lục tục đứng dậy. Ông lão nói chuyện với chúng tôi lúc đầu, cũng chính là trưởng làng của làng Tiểu Ngư này, phất tay bảo: "Tất cả giải tán, quay về chuẩn bị đi, ngày mai bắt đầu vào vụ rồi!"
Người dân dần tản đi. Có người trở về vá lưới, một số thì đi nhóm lửa nấu cơm.
Cảm giác làng Tiểu Ngư này mang lại cho người khác chính là, lạc hậu, thậm chí là tách biệt với thế giới.
"Nếu như các cậu không chê, có thể đến nhà tôi!" Đợi đến khi ngư dân tản đi hết, ông trưởng làng mới đến bắt chuyện với chúng tôi.
Chúng tôi đều khá nghi hoặc trước thái độ của ông ấy, nhưng đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Long Dương là người đầu tiên có phản ứng, anh ta vội vã cười đáp: "Vậy chúng cháu cảm ơn, hi vọng không gây phiền phức gì cho ông ạ!"
"Không sao, đi thôi." Ông trưởng làng cũng là người hiếu khách, không hề có vẻ gì là giả vờ.
Đoàn chúng tôi đi theo ông trưởng làng vào trong làng chài, phòng ốc nơi này được xây tương đối thấp, theo lời của mọi người thì làm vậy là để tránh gió sông quật.
Bước vào trong nhà của ông trưởng làng, tôi phát hiện ra bên trong bày biện cực kì đơn sơ, không có đồ đạc hiện đại gì, chỉ có cái bàn với mấy cái ghế, và một nơi ngả lưng.
Đám chúng tôi sau khi đi vào gần như đã khiến cho ngôi nhà trở nên chật ních. Trong nhà còn có một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi, làn da ngăm đen, người cũng rất gầy, nhưng đôi mắt lại đen láy, trông rất sáng.
Thấy chúng tôi đi vào, cậu bé vội chạy tới đứng nấp sau lưng ông trưởng làng, có vẻ rất thẹn thùng và tò mò.
"Thằng Hoàng, đi đun ấm nước pha trà cho ông!" Ông ấy xoa đầu thằng bé, nó mới vâng một tiếng, đáp: "Ông nội, cháu đi làm liền đây!"
Sau khi thằng bé Hoàng đi đun nước, ông trưởng làng mới ngồi xuống, tự cuốn lấy một điếu thuốc lá, đồng thời kể: "Thằng bé Hoàng là cháu ông, cha mẹ nó mất sớm nên nó lớn lên với ông. Nó chưa từng gặp người bên ngoài, cũng chưa từng thấy thế giới bên ngoài nên rất sợ người lạ."
"Ồ?" Long Dương ngẩn người, hỏi thêm: "Ông ơi, cha mẹ nhóc Hoàng mất như thế nào ạ?"
Không thể không thừa nhận, tên Long Dương này nhìn thì kiêu ngạo, vô lễ đấy, nhưng lại rất tinh tế, không hề bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Nghe anh ta hỏi, ông trưởng làng bỗng thở dài một tiếng: "Người trong làng này cả đời sống dựa vào con sông Long Ngâm, đa số mọi người cũng đều mất mạng vì nó."
"Cháu xin lỗi, xin ông nén bi thương." Long Dương lập tức xin lỗi. Ông ấy lắc đầu, nói: "Chuyện cũng đã lâu rồi, không sao!"
"Vâng." Long Dương gật đầu, rồi lại bắt đầu dò hỏi, "Ông này, cháu nghe khẩu âm của Thủy gia, hình như không giống người ở làng chài này. Một người ngoài, sao có thể cử hành hoạt động cúng tế của các ông được ạ?"
"Cậu nói Thủy gia ấy hả? Ông ấy không đơn giản đâu!" Nhắc đến Thủy gia, ông trưởng làng tỏ vẻ cung kính thấy rõ, "Lúc đến thôn này, e là Thủy gia còn chưa đến ba mươi tuổi, giờ đã sáu mươi có lẻ rồi. Thân thể còn cường tráng hơn cả đám thanh niên trong làng. Ầy, nhoáng cái đã mấy chục năm rồi."
Ông trưởng làng nói đến đây bèn dừng lại, Long Dương có hơi sốt ruột, vội vàng hỏi dồn: "Ông ơi, một người trẻ như ông ta sao lại đến định cư ở nơi này? Có khi nào là phạm tội gì đó ở ngoài kia rồi trốn đến đây không?"
Long Dương nói chuyện rất có kĩ xảo, không hề khiến người khác cảm thấy câu hỏi của mình đột ngột. Ông trưởng làng cũng không hề nhận ra, chỉ cười, nói tiếp: "Sao có thể chứ? Thật ra lúc ông ấy vừa đến đây, bọn ta cũng nghi ngờ dữ lắm. Nhưng sau khi tiếp xúc thì thấy ông ấy không phải người xấu, thậm chí còn rất nhiệt tình, là một người tốt. Hoạt động cúng tế của thôn Tiểu Ngư bọn ta thỉnh thoảng sẽ xảy ra một chút chuyện ma quái, ông ấy đều giúp bọn ta giải quyết hết. Hơn nữa, ông ấy không phải người phạm tội, ông ấy là quỷ nước!"
"Quỷ nước?!" Trong lòng tôi chợt phấp phỏng. Bởi vì chúng tôi là người tu đạo, rất nhạy cảm với hồn ma, nghe thấy lão trưởng thôn nói ra hai chữ này, tất cả mọi người bất giác đều liếc nhìn nhau.
Tôi trông thấy Long Dương còn đang trầm tư, sợ lão trưởng thôn nhận ra điều gì đó, tôi bèn cười hỏi: "Ông ơi, quỷ nước là gì ạ? Chẳng lẽ cái ông Thủy gia này không phải là người, mà là quỷ?"
"Ha ha..." Lão trưởng thôn bật cười, "Các cậu có thể coi ông ấy là quỷ, nhưng là quỷ của sông Long Ngâm!"
Ông ấy nhấn mạnh vào vế sau cùng, nói xong rồi, ông lại bật cười, giải thích cho chúng tôi nghe: "Quỷ nước là cách gọi ở chỗ chúng tôi thôi, chứ thật ra là để chỉ người vớt xác. Theo như Thủy gia nói, ông ấy là người vớt xác ở quanh vùng sông Long Ngâm này. Sông Long Ngâm quanh co chảy xiết, mỗi năm đều lấy mạng không ít người. Rất lâu trước đây, vùng này cũng có người vớt xác. Nhưng hồi ông còn trẻ thì đã không còn ai làm cái nghề này nữa. Mà những người kiếm sống trên sông Long Ngâm như chúng tôi, thường hay bị nước cuốn trôi, đều có Thủy gia giúp chúng tôi vớt xác lên."
Khi biết quỷ nước là để chỉ người vớt xác, tôi mới hiểu ra. Cái nghề này cũng giống như thầy phép vậy.
Người vớt xác nổi tiếng nhất phải kể đến người vớt xác trên sông Trường Giang và sông Hoàng Hà. Lúc trước Mạnh Doanh đưa các xác chết trôi đến sông Trường Giang và Hoàng Hà cũng là bởi vì âm khí ở đó rất nặng, có thể khiến cho bọn chúng ngoan ngoãn ở dưới đáy sông chứ không lên bờ hại người.
Không ngờ rằng ở sông Long Ngâm này cũng có thể gặp được người vớt xác.
Chúng tôi không nói gì, ông trưởng làng lại cất tiếng: "Bản lĩnh của Thủy gia không hề kém đâu. Trước đây làng chài chúng tôi có người bị rơi xuống nước, phải ra ngoài tìm người vớt xác đến vớt lên! Nhưng mấy người vớt xác đó vừa xuống sông Long Ngâm là không dám lặn xuống, thậm chí còn không dám đến vớt xác nữa. Có vài người gan to, xuống sông vớt xác xong rồi cũng chẳng quay lại. Nhưng từ khi Thủy gia đến, chỉ cần là thi thể chết đuối dưới sông Long Ngâm, ông ấy đều có thể vớt lên. Bản lĩnh lợi hại nhất của Thủy gia chính là sau khi nhìn thẳng lên mặt trời nửa canh giờ vẫn có thể xác định phương hướng chính xác trên sông. Ông ấy giống như u linh trên sông Long Ngâm, cho nên chúng tôi đều gọi ông ấy là quỷ nước, hoặc là Thủy gia!"
Ông trưởng làng kể xong, trong lòng tôi lại càng thêm tò mò về vị Thủy gia này. Nói theo lời của Vương Lỗi thì chính là, chuyện khác thường chắc chắn có điều kì quái.
Hàn huyên thêm một lúc, ông trưởng làng còn kể thêm mấy chuyện về vị Thủy gia kia. Long Dương thấy thời cơ đã đến, bèn thăm dò nốt một câu: "Ông ơi, các ông ở đây với nước M bên kia chỉ cách một con sông nên chắc cũng hay xảy ra mâu thuẫn nhỉ? Hai năm nay còn ổn, không biết những năm trước có còn xích mích gì xảy ra nữa không ạ?"
"Không có!" Ông trưởng làng nói chắc như đinh đóng cột: "Làng Tiểu Ngư bọn ông tách biệt với bên ngoài đã nhiều năm, hiếm khi tiếp xúc với người ngoài nữa là người bên kia! Mà các cô các cậu cũng đói bụng rồi nhỉ? Thằng Hoàng, đi mổ hai con cá với ông để tiếp đãi các anh các chị này nào!"
"Dạ vâng!" Thằng bé Hoàng vẫn đứng bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện, ông trưởng làng vừa gọi, cậu nhóc đã nhanh chóng theo chân ông ấy đi ra ngoài mổ cá.
Ông trưởng làng vừa đi, Tử Long đã nhìn về phía tôi, nói: "Có vấn đề!"
"Đúng!" Tôi gật đầu, nhưng không nói ra. Ông trưởng làng vừa nãy trả lời Long Dương quá nhanh, gần như chẳng hề suy nghĩ lấy một giây. Rõ ràng là có vấn đề.
Chẳng mấy chốc, ông trưởng làng đã nấu nướng xong xuôi, chúng tôi đói bụng nên cũng không khách sáo gì thêm, ngồi luôn vào bàn ăn cơm.
Ăn cơm xong, ông trưởng làng nói giờ cũng đã muộn rồi, bảo chúng tôi nghỉ ngơi một đêm đến mai hẵng đi. Chúng tôi không ngốc, biết ông ấy đang muốn đuổi khách.
Chúng tôi không dám đòi ở lại, đành phải gật đầu đồng ý. Làng Tiểu Ngư chưa được kéo đường lưới điện nên vẫn dùng đèn dầu, trời vừa sập tối là mọi người trong làng lên giường đi ngủ.
Đám chúng tôi chen chúc trong căn nhà, ai nấy đều không buồn ngủ. Tất cả đều có ý đợi đến đêm khuya để đi chào hỏi Thủy gia.
Tôi đang muốn ra ngoài hóng gió, bên ngoài đột nhiên có tiếng người hô lên đầy kinh hoàng, "Ông trưởng làng, không ổn rồi, đám thằng Hoàng bị ma kéo thuyền rồi!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận