Ông anh này chẳng những bảo tôi mau chóng rời khỏi đây, còn nói không đi là sẽ chết, tôi nghe mà lại càng cảm thấy hoang mang, bèn hỏi anh ta ngay: "Anh này, gan em hơi bé, anh đừng có dọa em chứ! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao nếu em không đi thì sẽ chết?"
"Đây là bí mật của thôn Tiểu Nghĩa chúng tôi, cậu mau đi đi! Đừng có làm phiền, chúng tôi còn phải đi đào hố đây!" Ông anh này rõ ràng không muốn nói cho tôi biết, ngữ điệu vẫn rất khó chịu, sau cùng phớt lờ tôi, lại vùi đầu đào tiếp.
Thấy chẳng hỏi được cái gì, tôi chỉ đành cười chào rồi xoay người rời đi. Tôi không dám tiếp tục ở lại trong thôn nữa, nhìn nhà nào nhà nấy đều đóng kín cổng cao tường mà trong lòng tôi cứ hốt hoảng, cứ có cảm giác không chân thực, giống như sắp xảy ra một chuyện lớn gì đó.
Cảm giác này cứ là lạ thế nào ấy, nhưng tôi lại chẳng nói rõ được là kì lạ ở chỗ nào.
Lúc tôi quay trở lại căn nhà của Tuyết Mai, tôi để ý thấy ở đầu thôn cũng đang có người đào hố, mà còn đào rất sâu.
Tử Long cũng đang đứng bên cạnh xem, thấy tôi về, anh ấy nở nụ cười bất đắc dĩ, rồi vội vã bước tới hỏi: "Sơ Cửu, hỏi thăm được tin tức gì không?"
Tôi lắc đầu: "Chẳng hỏi được cái gì cả, họ chỉ bảo em phải nhanh chóng rời khỏi cái thôn này, cứ như sắp có chuyện gì xảy ra ấy."
Tử Long nghe thấy vậy cũng cau mày: "Bọn họ cũng bảo anh tranh thủ lúc trời chưa tối, mau chóng rời khỏi đây!"
Tôi cũng không nghĩ ra được cái gì, bèn nói: "Những người này có lẽ đều có liên quan đến Chu Bát Tự, nhưng họ không tham gia mà chỉ là người giúp sức. Những người tham gia thật sự, có lẽ chính là những người đã rời đi!"
Hiện giờ tôi và Tử Long như ở trong ngõ cụt, không lần ra được đầu mối nào. Thế nhưng hình như Tử Long sực nghĩ đến cái gì đó, anh ấy nói: "Nếu như những người chưa rời khỏi thôn này đều tham gia, vậy có khi chị Tuyết Mai sẽ biết được chuyện gì đó."
"Đúng ha!" Tử Long vừa nói vậy, tôi cũng tán đồng. Chúng tôi quay vào trong nhà luôn. Khi đến phòng của Tuyết Mai, tôi thấy chị ấy đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, Y Y đang ngồi bên mép giường bón cháo cho chị ấy.
Thấy chúng tôi bước vào, Tuyết Mai gượng cười: "Xin lỗi mấy đứa, chị bị ốm thế này, không nấu cơm được cho mấy đứa rồi. Lúc nào khỏe lại, chị nhất định sẽ đãi mọi người một bữa thật ngon!"
Tuyết Mai không còn nhớ rõ chuyện tối qua, như thế lại tốt cho chị ấy. Có thể quên đi kí ức kinh khủng và đau khổ cũng là một cái phúc.
"Không sao đâu chị Tuyết Mai, chị đã bị ốm thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, bọn em cũng có thể tự lo được cho bản thân mà!"
"Ừ." Tuyết Mai bắt đầu tỉ tê: "Chị vừa tính ngày, hẳn là anh Mạnh cũng sắp về tới nơi rồi. Anh ấy chưa bao giờ về muộn, cũng chưa bao giờ nuốt lời, chắc là trên đường gặp phải chuyện phiền phức gì đó níu chân thôi."
"Chị Tuyết Mai, chị yên tâm đi, anh Mạnh sẽ không sao đâu!" Tôi an ủi chị ấy, rồi làm như thuận miệng hỏi: "Chị Tuyết Mai, thôn chị có phải sắp có chuyện gì không? Sao em thấy người nào trong thôn cũng đang đào hố thế, lại còn bảo bọn em mau rời khỏi đây, nếu không sẽ xảy ra chuyện?"
"Đào hố á? Chị không biết!" Tuyết Mai lắc đầu, nhưng chỉ một thoáng sau chúng tôi đã thấy chị ấy nhíu mày, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, chị ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Có điều, chị nhớ ra một chuyện."
"Ồ?" Tôi bắt đầu hào hứng: "Là chuyện gì thế hả chị?"
Tuyết Mai nhíu mày, trầm tư một hồi rồi mới nói: "Lúc anh Mạnh nhận cản thi cho người ta, có dặn chị ở lại trong thôn Tiểu Nghĩa, tuyệt đối không được rời khỏi đây nửa bước! Nhưng sau đó anh ấy lại nói, nếu như đến thời gian ước hẹn mà anh ấy vẫn chưa quay về kịp thì chị lên trên thị trấn Miêu Vương đợi anh ấy! Đúng rồi, Y Y, hôm nay là bao nhiêu âm rồi?"
Lâm Y Y ngớ người, nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: "Hôm nay hình như là ngày mười sáu âm, chị Tuyết Mai, chị hỏi cái này làm gì ạ?"
"Không hay rồi!" Nào ngờ, Tuyết Mai nghe xong đột nhiên lo lắng lầm bầm: "Anh Mạnh bảo chị đợi đến ngày mười lăm âm, nếu như trước mười lăm mà anh ấy vẫn chưa về thì bảo chị lên trên thị trấn."
Nghe Tuyết Mai nói vậy, tôi và Tử Long đều quay sang nhìn nhau, suy nghĩ chắc cũng chẳng khác nhau là bao. Xem ra người trong thôn này đều biết sắp xảy ra chuyện gì, chỉ có Tuyết Mai không biết mà thôi.
Cũng chính bởi vì vậy, người trong thôn mới có thể bỏ đi ngay trong đêm.
Giờ đã qua thời gian giao hẹn, vậy rất có khả năng trong hai ngày này, sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Ý thức được chuyện này, tôi mới bảo chị Tuyết Mai nghỉ ngơi, sau đó ra khỏi phòng luôn, Tử Long cũng nối gót theo sau.
Lúc chúng tôi đi xuống đến phòng khách, Diệp Chu Tinh đang vuốt ve cái bình, trên mặt bất giác nở nụ cười rạng rỡ. Mà sau khi nhìn thấy chúng tôi, khuôn mặt đó lại lập tức lạnh lẽo như băng.
Tử Long không để ý đến cô ta mà quay sang hỏi tôi: "Sơ Cửu, giờ phải làm sao?"
Tôi không muốn Diệp Chu Tinh nghe thấy câu trả lời của mình, nên lấy cớ: "Em ra bên ngoài xem sao đã, lỡ đâu lại tìm được manh mối gì thì sao!"
Lúc nói chuyện, tôi cố ý nháy mắt với Tử Long mấy cái. Hai chúng tôi đã quá ăn ý với nhau, Tử Long lập tức hiểu ra, bèn nói: "Anh đi với em!"
Chúng tôi giả vờ như không có gì xảy ra, thong dong bước ra ngoài, sau đó hai chúng tôi nhanh chóng đi về phía đầu thôn. Chúng tôi đi rất nhanh, nhưng ngay sau đó tôi đã nhìn thấy Diệp Chu Tinh cũng bước ra khỏi nhà, nhưng không hề đuổi theo mà chỉ lạnh lùng nhìn theo chúng tôi.
Cô gái này... đúng là quá thông minh!
Tôi thầm than thở trong lòng, tiếp tục đi về phía đầu thôn. Đợi đến khi đi tới chỗ ngoặt, tôi mới vội vàng mở miệng: "Anh Tử Long, thôn Tiểu Nghĩa này chắc chắc sắp xảy ra chuyện lớn gì đó. Mục tiêu của chúng ta là Chu Bát Tự, hiện giờ chúng ta đã biết vị trí của quán trọ Tử Thi. Em tính như thế này, lát nữa em sẽ bảo Y Y đưa Tuyết Mai lên trên trấn, còn anh em mình sẽ xông thẳng tới quán trọ Tử Thi!"
Không phải là tôi không muốn nói cho Diệp Chu Tinh biết, nhưng nói ra rồi, cô ta nhất định sẽ có suy nghĩ riêng của mình. Với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ ở lại theo.
Dù sao thì người Chu Bát Tự muốn giết là chúng tôi chứ chẳng phải cô ta.
"Được, cứ làm theo lời em nói!" Tử Long đồng ý với quyết định của tôi. Sau khi bàn bạc xong xuôi, chúng tôi định quay trở về thông báo cho Y Y.
Thế nhưng vừa quay đầu lại, Diệp Chu Tinh đã bước tới, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy thâm ý, rồi lạnh lùng nói: "Nếu như các cậu dám bỏ lại tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến cho các cậu phải hối hận!"
"Chết tiệt! Cô ta đoán được suy nghĩ của chúng tôi!" Tôi thầm hoảng hốt, bèn vội vã cười đon đả: "Chúng tôi nào dám. Diệp đại tiểu thư, chuyện của Diệp gia còn chưa giải quyết xong, chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ mặc Diệp gia!"
"Vậy thì tốt!" Diệp Chu Tinh lạnh lùng đáp. Chúng tôi tán gẫu câu được câu chăng thêm một lúc rồi mới quay về.
Nhưng vừa mới vào thôn, tôi đã thấy Y Y chạy từ trong nhà ra, đang lo lắng nhìn quanh tứ phía rồi giậm chân bình bịch.
Tôi lấy làm lạ, bèn chạy vội tới, hỏi: "Y Y, sao thế?"
"Anh Cửu, không thấy cái bình đâu nữa rồi!" Lâm Y Y tủi thân đến độ sắp bật khóc.
"Y Y, đừng cuống, nói từ từ thôi nào!" Tôi vỗ nhẹ lên vai Y Y, sau khi ổn định lại, cô ấy kể: "Anh Cửu, ban nãy sau khi bọn anh đi, em ở trong phòng chăm sóc chị Tuyết Mai. Vốn dĩ vẫn đang bình thường, đột nhiên em nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động nên vội chạy ra xem. Em trông thấy có một kẻ đội mũ rơm ôm theo cái bình chạy ra từ cửa sau! Em đuổi theo nhưng nháy mắt đã không thấy ai nữa cả, thế nên em mới nghĩ ra ngoài tìm các anh!"
"Mũ rơm? Không phải là người, là tên quỷ thợ cạo khốn kiếp đó!" Nghe Y Y miêu tả, tôi vội thốt lên. Nó đến trộm cái bình, chắc chắn là muốn lấy vong nhi bên trong!
Đột nhiên Diệp Chu Tinh quát bảo: "Không được, nhất định không thể để gã mang cái bình đi được, tuyệt đối không thể!"
Tôi không ngờ Diệp Chu Tinh lại kích động đến thế, cô ta vừa dứt lời đã chạy thẳng về hướng sân sau. Tốc độ của cô ta quá nhanh, tôi không gọi lại kịp, chỉ đành hét lên với bóng lưng cô ta: "Diệp Chu Tinh, cô đừng có ngốc nghếch nữa, nó chỉ là một vong nhi mà thôi, đâu phải là con trai chị!"
"Cậu không hiểu, nó có ý nghĩa rất quan trọng đối với tôi!" Diệp Chu Tinh chẳng buồn quay đầu, chỉ quăng lại một câu rồi chạy đi nhanh như gió.
Tôi chẳng hiểu nổi cô gái này nữa, ngày thường rõ là lạnh lùng, kiêu ngạo, máu lạnh đến vậy, thế nhưng giờ lại quan tâm đến một vong nhi xa lạ hết mực. Có lẽ cũng bởi cô ta cũng là phụ nữ, bất kể ngày thường có háo thắng đến mức nào thì cũng sẽ có lúc điên cuồng đến mất đi lí trí.
Tôi cũng không dám rề rà, nhìn Y Y rồi nói: "Y Y, giờ em đưa chị Tuyết Mai lên thị trấn Miêu Vương đợi bọn anh! Đừng chần chừ thêm một phút nào nữa, đợi anh và Tử Long giải quyết xong chuyện ở đây, bọn anh sẽ đến tìm em! Nếu như không thấy bọn anh trở lại, em cứ quay về Diệp gia trước, tuyệt đối đừng quay lại nơi này!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận