"Gì cơ? Nấm quan tài?!!!" Tôi không biết đấy là gì, nhưng Tử Long vừa nghe đến nấm quan tài đã thảng thốt hỏi ngược lại, vẻ mặt anh ấy trông rất khác thường, như thể thứ này vô cùng đáng sợ.
"Không sai, chính là nấm quan tài!'' Diệp Đường đáp lại rất chắc chắn.
Từ nét mặt cẩn trọng của Diệp Đường, tôi có thể hiểu, thứ này không phải là thứ tầm thường. Tôi nhìn Tử Long đang sững sờ ở bên cạnh, bèn hỏi: "Tử Long, rốt cuộc nấm quan tài là cái gì vậy?"
Triệu Tử Long lắc đầu, giải thích cho tôi nghe: "Lúc còn nhỏ, sư phụ từng kể cho anh nghe về thứ này. Nó không phải là loại nấm bình thường, mà là một loại nấm mọc trên âm thi, nhưng lại sống không quá lâu. Hơn nữa, loại nấm quan tài này chỉ có thể mọc ra trên cổ họng của âm thi. Sư phụ nói lúc âm thi chết đi, có một luồng oán khí bị chặn lại ở cuống họng, biến thành thi khí. Âm thi bình thường sẽ không phát triển ra nấm, trừ phi âm thi đó không ngừng được hấp thụ oán khí, sau nhiều ngày tháng tích lũy, ở nơi cổ họng mới mọc ra được nấm quan tài. Thông thường, âm thi phải trên vài trăm năm trở lên mới có thể sản sinh ra nấm quan tài."
Lúc Tử Long nói đến âm thi, trong lòng tôi đã có khái niệm rồi. Thứ này còn đáng sợ hơn nhiều so với cương thi. Sau khi người sống bị oan hồn hại chết, oán khí trong người không tan, từ đó mới hình thành nên âm thi.
Sau khi âm thi hấp thụ được âm khí hoặc oán khí, thi thể không phân hủy, nhưng cũng không tỉnh lại, trừ khi gặp được dương khí của người sống.
Nói một cách khác, âm thi chỉ cần tiếp xúc với người sống thì sẽ tỉnh lại. Chẳng trách Tử Long lại hoảng hốt đến vậy. Nếu như chúng tôi phải đi lấy nấm quan tài, vậy chắc chắn cũng sẽ hồi sinh âm thi.
Khi mà tôi vẫn đang chìm trong suy tư, Diệp Đường đã mở lời: "Tử Long nói không sai, nấm quan tài chỉ có thể mọc được trên thi thể của âm thi. Hơn nữa, còn phải là âm thi đã chết vài trăm năm. Âm thi rất đáng sợ, tôi biết là rất nguy hiểm, vì vậy mới nói trước cho các cậu hay. Sơ Cửu, Tử Long..."
Diệp Đường nói đến đây bèn nhìn về phía chúng tôi, cười trừ: "Bố tôi bị người ta đánh bị thương, trúng phải quỷ độc, sức khỏe càng lúc càng yếu đi, sợ là chỉ còn sống được không đến một tháng. Tôi nói chuyện này ra cho hai người biết, cũng hy vọng các anh cẩn trọng xem xét. Dù các anh có đồng ý đi cùng tôi hay không, tôi cũng vô cùng cảm kích các anh vì đã đến đây."
Diệp Đường nói mấy lời này xong vẫn luôn mỉm cười, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, có lẽ cô ấy đã tính đến cả khả năng chúng tôi sẽ không đến đây. Dẫu sao, âm thi này chính là âm thi vài trăm năm tuổi, không phải người thường có thể đối đầu được.
Diệp Đường kiên nhẫn chờ đợi chúng tôi trả lời. Tôi nhìn Tử Long, anh ấy mỉm cười, nhìn thẳng vào Diệp Đường nói: "Diệp Đường, cô từng cứu Sơ Cửu, cũng xem như là cứu tôi. Sơ Cửu nợ cô một mạng, cũng xem như tôi nợ cô một mạng. Hiện giờ cô coi trọng chúng tôi, cần đến sự giúp đỡ của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp cô! Sơ Cửu, anh nói đúng chứ?"
Tử Long nói xong, nhìn tôi cười khì. Tôi quá hiểu ẩn ý trong câu cuối cùng của anh ấy, chỉ biết bối rối trừng mắt nhìn anh ấy một cái, rồi lại lập tức gật đầu đáp: "Diệp Đường, anh Tử Long nói đúng. Tôi và anh ấy bây giờ đều tay trắng, nếu như cô đã xem trọng chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ đi cùng cô một chuyến!"
Nghe thấy chúng tôi đồng ý đi cùng, Diệp Đường thở phào một cái, mỉm cười nhìn chúng tôi rất lâu rồi nói: "Cảm ơn, tôi biết các cậu sẽ giúp tôi mà!"
Nhìn Diệp Tử đã thả lỏng hơn, trong lòng tôi cũng cảm thấy dễ chịu. Tử Long tương đối kỹ tính, bèn hỏi thăm: "Diệp Đường, âm thi cũng không phải thứ dễ tìm. Người bị oan hồn hại chết thì có đấy, nhưng trên vài trăm năm, cô đi đâu tìm đây? Vài trăm năm thì gần như đã biến thành tro rồi. Trừ phi nơi này có âm khí, âm thi mới có thể tồn tại được! Điều này... đúng là như mò kim đáy bể!"
Điều mà Tử Long vừa đề cập cũng là điều mà tôi quan tâm. Bác Diệp lập tức cười đáp: "Không giấu gì hai cậu, chúng tôi đã dò la ra rồi. Lúc chúng tôi tới địa cung Dạ Lang tìm Long khí, nhị gia chủ Diệp Trường Phong đã tìm được một nơi có khả năng có âm thi, chính là Tương Tây Miêu Cương! Một tộc người Miêu nguyên thủy ở đó có phương pháp bảo quản thi thể, tất nhiên sẽ có thể bảo tồn được âm thi. Có lẽ, các cậu cũng nghe qua mộ của xác sống rồi nhỉ."
Lúc bác Diệp nói đi Tương Tây Miêu Cương, một cái tên lập tức xuất hiện trong đầu tôi, chính là kẻ đã giết chết cả nhà tôi, và còn hại cả thôn Ma Câu, Chu Bát Tự!
Tôi nhớ rất rõ, Chu Bát Tự đã sống lại ở Miêu Cương. Thù hận giữa ông nội tôi và lão ta năm xưa, cho đến nay vẫn là một bí ẩn.
Tôi chỉ biết lão ta không phải là người sống, cho nên có thể coi là xác sống. Toàn bộ tà thuật của lão ta đều là học từ Miêu Cương, Tương Tây. Mà Tả Âm còn sống, vậy chứng tỏ lão ta chắc chắn cũng còn sống.
Lần này đi Miêu Cương, không chừng tôi có thể tìm được manh mối của lão ta, cũng có thể biết được bí mật của lão. Chỉ có hiểu được lão ta, mới có khả năng tìm được lão ta, rồi từ đó giết chết lão ta.
Tử Long có vẻ cũng nghĩ như tôi, lúc tôi âm thầm tính toán, anh ấy đã nhìn sang phía tôi rồi, cười một cái đầy ý tứ sâu xa, chúng tôi cùng lúc gật đầu, hỏi: "Bác Diệp, vậy khi nào chúng ta đi?"
"Sức khỏe của gia chủ càng lúc càng yếu rồi, ngày mai sẽ xuất phát luôn!" Bác Diệp cũng bật cười, tiếp tục nói: "Nếu như có thể mời được cả người anh em Vương Lỗi nữa thì càng thú vị rồi. Chỉ tiếc là, hành tung của cậu ấy quá bí ẩn, tôi phái đi rất nhiều người mà cũng không tìm thấy cậu ấy đâu."
Nghe nhắc đến Vương Lỗi, tôi cũng bất giác lắc đầu cười. Nhưng vừa nghĩ đến thân phận của anh ta, tôi lập tức hỏi: "Bác Diệp, rốt cuộc Vương Lỗi có thân phận gì vậy ạ?"
Tôi hỏi như vậy, bác Diệp chau mày, sau đó cười nói với tôi: "Về thân phận của cậu ấy, thực ra tôi cũng đoán ra rồi, nhưng tôi lại không hiểu được vì sao thế lực sau lưng cậu ấy lại muốn bảo vệ cậu! Chỉ có điều, hiện tại tôi không thể nói cho cậu biết được, thực ra Vương Lỗi cũng đã nhắc nhở tôi, tuyệt đối không được nói cho cậu biết, bởi như vậy sẽ làm hại cậu. Sơ Cửu, tôi thấy tốt hơn là cứ đợi cậu ấy tự mình nói với cậu."
Bác Diệp nói những lời này hết sức khéo léo, khiến tôi không có cách nào gặng hỏi thêm. Tôi thấy bác ấy không muốn nói nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Trong lòng tôi nghĩ, có lẽ gặp được Vương Lỗi, anh ta sẽ nói cho tôi biết.
Sau khi thương lượng xong, tôi và Tử Long đi nghỉ ngơi. Hai chúng tôi ngủ cùng nhau quen rồi, nên lần này cũng chọn ở chung một phòng.
Nhưng nói thật thì chúng tôi chưa bao giờ được ngủ ở trên một chiếc giường rộng như thế này, êm ái thế này. Vừa nằm xuống, Triệu Tử Long liền nói: "Sơ Cửu, bác Diệp còn vài điều chưa nói hết cho chúng ta. Người Miêu ở Tương Tây Miêu Cương đều rất đáng sợ, mà cái anh lo sợ nhất chính là tà thuật. Nhưng chúng ta đã đồng ý với Diệp Đường thì nhất định phải đi. Chúng ta cũng phải tự chú ý, tuyệt đối phải cẩn thận! Thù của chúng ta, thù của em đều còn chưa báo, không được chết trước lũ khốn nạn đó!"
Tôi đáp lại một tiếng, sau rồi lăn ra ngủ. Ngủ một mạch đến sáng hôm sau thì có người tới đánh thức chúng tôi dậy ăn sáng. Ăn uống xong xuôi, tất cả chuẩn bị lên đường đi Miêu Cương Tương Tây.
Lần này đi, có tôi, Tử Long, bác Diệp, Diệp Đường, và còn cả cái tên Diệp Thiếu Khanh ngạo mạn, trầm mặc kia, thêm vài đệ tử có thực lực nữa... Tổng cộng là mười người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận