Có người đến, thậm chí còn không ít!
Nhìn thấy ánh đèn pin ở lối vào khe núi, tôi thầm hoảng hốt, rồi bắt đầu quan sát hướng đi của ánh đèn. Ánh đèn pin di chuyển về phía chúng tôi, cũng có nghĩa là những người này đang muốn vào trong thôn Tiểu Nghĩa.
"Anh Tử Long, chúng ta nấp đi trước, quan sát tình hình xong lại nói!" Tôi nói với Tử Long.
Tử Long gật đầu, chúng tôi chạy lại vào trong thôn. Các căn nhà khác trong thôn đều treo một lá cờ nhỏ màu vàng trên cửa, chỉ riêng nhà chị Tuyết Mai là không.
Chúng tôi chạy vào trong nhà chị Tuyết Mai, đóng kĩ cửa nẻo rồi trèo lên gác xép phòng chị ấy, nấp dưới bệ cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Khoảng chừng bảy, tám phút sau, chúng tôi thấy nhóm người đó đã đi đến đầu thôn. Ánh trăng rất sáng, bởi vậy tôi mới nhìn rõ, nhóm này phải có đến hơn hai mươi người, đông thật!
Nhưng bởi vì có khoảng cách nhất định nên chúng tôi cũng không nhìn được rõ mặt mũi bọn họ thế nào. Những người này đi đến đầu thôn thì dừng lại, sau đó có người đi thăm dò xung quanh.
Có thể thấy được đám người này cũng rất cẩn thận. Nhưng có vẻ họ không phát hiện ra điều gì, nên vẫn quyết định đi vào trong thôn.
Đợi đến khi họ vào trong thôn, tôi mới nhìn rõ người dẫn đoàn, hóa ra chính là Diệp Trường Phong! Những người theo phía sau ông ta đều là đệ tử Diệp gia.
Sao ông ta lại đến đây? Chẳng lẽ mấy chục chiếc móc tỳ bà cũng là do ông ta đặt làm?
Tử Long thấy người đến là Diệp Trường Phong cũng rất kinh ngạc: "Sao Diệp Trường Phong lại đến đây, lại còn đem theo nhiều đệ tử Diệp gia như thế?"
Tôi cũng không thể hiểu được, chỉ đành lắc đầu thầm thì: "Chẳng phải lúc này ông ta phải ở lại bảo vệ Diệp Đường và Diệp gia ư? Sao lúc này lại đến thôn Tiểu Nghĩa?"
Tôi và Tử Long nhìn nhau, còn Diệp Trường Phong đã bắt đầu cho người lục soát thôn Tiểu Nghĩa. Gần như là sục sạo tất cả các nhà, ngay cả nhà chị Tuyết Mai mà chúng tôi đang ẩn náu, đệ tử Diệp gia cũng đến lục soát.
Cũng may chúng tôi núp trên gác xép nên họ không tìm thấy chỗ chúng tôi đang ẩn thân.
Tốc độ lục soát của họ rất nhanh, nhưng đều không tìm thấy ai cả. Diệp Trường Phong có hơi sửng sốt, sau rồi cất tiếng: "Nếu như bọn họ đã đi hết, vậy chúng ta ở lại nghỉ ngơi một đêm, dựng luôn lều ở đây đi!"
Diệp Trường Phong vừa hạ lệnh, có vài đệ tử Diệp gia đã phụ trách đi kiếm củi. Chỉ thoáng chốc, một đống lửa đã được đốt lên.
Tất cả mọi người đều vây quanh đống lửa, không có ai vào trong những ngôi nhà trống kia để nghỉ ngơi cả. Tôi lấy làm lạ: "Anh Tử Long, chúng ta có cần đi xuống thăm dò tình hình không? Hỏi xem tại sao họ lại đến đây?"
"Sơ Cửu, trước hết đừng làm gì cả!" Tử Long lắc đầu, nói: "Nếu như họ đã đến đây thì chắc chắn phải có mục đích! Chúng ta cứ đợi xem thế nào đã, tên Diệp Trường Phong này khá mưu mô, anh sợ ông ta sẽ gây bất lợi cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng đã biết về bí mật cũng như thực lực thật sự của Diệp gia!"
"Cũng phải ha!" Tôi đáp lại: "Có điều, sao em cứ có cảm giác, người dân thôn Tiểu Nghĩa đột nhiên biến mất là do đang chờ người của Diệp gia đến nhỉ?"
Tử Long cũng nghi ngờ chuyện này, nhưng chưa có manh mối xác thực nào nên cũng không bàn sâu thêm, chỉ nói: "Chúng ta cứ ở đây chờ, xem xem ai giỏi nhẫn nại hơn..."
Giờ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi. Hai chúng tôi nấp trên gác xép, quan sát được mọi động tĩnh trong thôn Tiểu Nghĩa.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ người của Diệp gia ra, trong thôn không còn xuất hiện thêm một ai khác. Ngay lúc tôi sắp không chịu đựng nổi nữa thì bên ngoài thôn đột nhiên vang lên từng hồi chiêng trống kèn inh ỏi.
Những âm thanh này mang theo sự đau buồn, tuyệt vọng đầy thê lương. Chúng tôi đã quá quen thuộc với âm thanh này, bởi trong các đám tang đều sẽ có.
Âm thanh kia vang lên giữa trời đêm vắng lặng nên lại càng chói tai, cứ quanh quẩn vọng đi vọng lại trong thôn không dứt.
Tiếng kèn trống càng lúc càng rõ hơn, tôi đưa mắt nhìn về phía đầu thôn, một đám người mặc áo tang trắng đang đi tới.
Đoàn người này cũng không ít, phải đến mười mấy người, người đi đầu cầm một chiếc cờ chiêu hồn màu trắng, vừa đi vừa tung tiền giấy lên trời.
Sau lưng y là đoàn người khiêng theo mấy chiếc quan tài. Quan tài màu đen tuyền, tiền giấy rơi lên trên quan tài càng tăng thêm mấy phần ma quái cho chiếc quan tài. Tất cả đều mặc đồ tang màu trắng, những người gõ chiêng trống thổi kèn thì đi theo sau quan tài.
Có vẻ bọn họ đang đưa quan tài lên núi chôn.
Trong lúc chúng tôi quan sát, đệ tử Diệp gia đã ra đầu thôn nghe ngóng tình hình. Diệp Trường Phong cũng đi ra cùng, nhưng chưa đi đến đầu thôn đã cất giọng quát to: "Nhà ai có tang đấy? Không biết Diệp gia chúng ta đang nghỉ ngơi ở đây à? Đường rộng thênh thang ra đó, các người không thể đi đường khác được à?"
Diệp Trường Phong đã quen ngông cuồng tự đại, tiếng quát của ông ta nghe vừa lạnh lùng vừa bất mãn. Nhưng điều tôi không ngờ đến là người đưa tang đi đầu cầm chiếc cờ chiêu hồn lại chẳng thèm để tâm đến cái danh Diệp gia, còn mắng lại: "Ta đưa quan tài lên núi, mắc mớ gì phải nhường đường cho Diệp gia mấy người? Diệp gia nhà mấy người có to đến mấy đi chăng nữa thì cũng còn có thể to bằng người chết à? Đường rộng thênh thang, nhưng ta cứ thích đi ở giữa đấy!"
Giọng người đưa tang này nghe có hơi khàn khàn, không phải là giọng thật, nhưng rất sắc bén.
"Đúng là to gan, mày có biết bọn tao là ai không? Diệp gia trên tỉnh đấy, nếu như mày đắc tội gia chủ bọn tao, tao sẽ khiến cho mày không mời được thầy về làm lễ tang cho nhà mày!" Thấy người đưa tang dám bật lại, người của Diệp Trường Phong cũng lớn tiếng quát lại.
Cứ thế, hai bên bắt đầu giằng co, rõ ràng Diệp gia không muốn cho đoàn đưa tang này vào trong thôn.
Tôi biết thừa đệ tử của mấy gia tộc Đạo môn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Ngày thường chỉ biết mềm nắn rắn buông, thực tế thì đã chẳng thể gọi là đạo sĩ nữa, ngược lại còn có cảm giác như bọn lưu manh côn đồ.
Người đưa tang cũng không phải người sợ phiền phức, y cười mỉa mai: "Hôm nay ta cứ muốn đi qua thôn này đấy. Ta cũng muốn xem thử, ai có thể ngăn bọn ta lại? Cùng lắm thì bọn ta theo người trong quan tài cùng xuống Âm tào Địa phủ! Đi! Tiếp tục đi về hướng Đông Nam!"
Người đưa tang vừa dứt lời đã giơ cao cờ chiêu hồn trong tay lên, tay còn lại vung một nắm tiền giấy, hùng hổ đi thẳng vào thôn.
Cuối cùng thì Diệp Trường Phong cũng phải nhún nhường. Dù sao thì chúng tôi cũng là người tu đạo, đều hiểu rằng người đã khuất là quan trọng nhất, phải tôn trọng người đã khuất, càng không thể phạm phải điều kiêng kị là va chạm người đã khuất.
Đoàn đưa tang bắt đầu bước đi, tiếng kèn trống lại vang lên. Sau khi vào trong thôn, tốc độ của họ dần chậm lại.
Mỗi một người đưa tang đều cúi đầu, mà trên đầu họ lại đang đội mũ vải trắng quấn dây gai nên tôi không trông rõ được tướng mạo của họ.
Những người của Diệp gia không ưa gì bọn họ, nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng, đều đang cố hi vọng đoàn đưa tang này nhanh nhanh rời đi.
Tốc độ của họ quá chậm, tôi nhìn theo mà cũng thấy khó chịu. Nhưng đúng lúc này, chiếc quan tài cuối cùng lại đột nhiên rơi xuống đất cái rầm.
Tôi vội vàng nhìn sang, hóa ra dây thừng lồng quan tài đã bị đứt. Chẳng biết thế nào mà quan tài lại rơi xuống ngay bên cạnh đống lửa, đúng ngay chỗ đệ tử Diệp gia đang nghỉ ngơi.
Quan tài rơi xuống đất đã khiến lớp tro bụi trên mặt đất bay hết cả lên. Chuyện vừa xảy ra, toàn bộ đệ tử Diệp gia đều giận dữ nhìn về phía đoàn đưa tang!
Người tu đạo đều biết, quan tài được đưa lên núi, sau khi nhấc quan tài lên thì không được phép dừng lại, càng không thể để quan tài rơi xuống đất. Nếu là ngày xưa thì còn nhiều điều kiêng kỵ hơn nhiều, quan tài rơi xuống chỗ nào thì sẽ phải đào hố chôn ngay chỗ đó.
"Mẹ, đen vãi nồi, đang đâu lại gặp ngay quan tài rơi xuống đất. Cả nhà các ngươi cứ chờ gặp chuyện đi!" Một người trong số đệ tử Diệp gia tức giận mắng.
Nhưng người đưa tang lại chẳng hề cuống quýt, y nhàn nhã bước đến chỗ quan tài rơi xuống, vỗ vào quan tài nói: "Mấy người đưa các quan tài khác lên núi trước đi..."
Y vừa dứt lời, những người khác đã khiêng mấy cỗ quan tài còn lại đi ra khỏi thôn. Mà người đưa tang này chỉ giữ lại bốn người, còn riêng y lại đặt mông ngồi lên trên quan tài.
"Sơ Cửu, người đưa tang này có gì đó quái quái!" Tử Long đột nhiên nhắc nhở tôi.
"Đúng thế." Tôi gật đầu, cũng cảm thấy người đưa tang này rất kì quái. Nhưng ngay lúc tôi định nói tiếp thì người đưa tang đó đột nhiên ngẩng đầu, cười một cách đầy quỷ quyệt: "Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu thời cơ nữa thôi!"
Lúc y ngẩng đầu lên, tôi mới nhìn thấy rõ mặt của y. Gương mặt chằng chịt toàn sẹo là sẹo, ngoài tên thầy bói quỷ ra thì còn ai vào đây nữa?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận