"Hở? Cô ấy là người của Linh tộc?" Lúc nghe bác Diệp nói cô gái kia là người của Linh tộc, tôi đã khá sửng sốt, bèn hỏi bác: "Bác Diệp, bác nói thật cho cháu biết, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?"
Bác Diệp không trả lời tôi ngay mà kéo tôi đến bên cổng của biệt thự, nhìn xung quanh không có ai, mới nói nhỏ với tôi: "Thật ra bác cũng không biết thân phận của cô ta, cô ta đã bị nhốt rất nhiều năm rồi. Bác chỉ biết đây là mệnh lệnh của gia chủ, chứ cũng không biết cô ta là người của Linh tộc. Từ xưa đến nay, Linh tộc và Đạo môn đối nghịch nhau kịch liệt, người của Linh tộc rơi vào tay Đạo môn, kết cục chắc chắn rất thê thảm. Không giết chết cô ta đã là tử tế rồi."
Bác Diệp nói đến đây, tôi hừ lạnh một cái. Mẹ tôi cũng là người của Linh tộc, lẽ nào người của Linh tộc đều đáng chết sao?
Bác Diệp nhìn thấy tôi cau có, thở dài nói: "Sơ Cửu, bác nói câu này không phải là muốn nhằm vào cháu đâu! Chỉ là thù hận giữa Linh tộc và Đạo môn quá sâu đậm, không khác gì như nước với lửa. Hiện tại cháu đang ở Diệp gia, lại còn chưa hoàn thành việc mà cháu muốn làm, tốt nhất là đừng gây chuyện ồn ào, vì như vậy không có lợi cho cháu!"
Bác Diệp đã bị người của gia tộc môn đạo tẩy não hoàn toàn rồi, tôi biết tranh cãi với bác ấy cũng không có ý nghĩa gì, bèn chuyển sang vấn đề khác: "Bác Diệp, thực ra cháu vẫn luôn muốn hỏi bác, rốt cuộc Linh tộc ở đâu? Còn cả Long Hổ tông thần bí kia nữa? Nếu bọn họ lợi hại như vậy, vì sao cứ luôn ẩn núp, làm con rùa rụt đầu vậy?"
"Sơ Cửu! Bác không biết!" Bác Diệp lắc đầu, cười khổ nói: "Rất ít người biết được đại bản doanh của Linh tộc ở đâu, trừ phi chính bọn họ dẫn cháu đi vào. Nhưng Linh tộc thống lĩnh tạp môn, đương nhiên sẽ có thế lực và tai mắt riêng. Còn Long Hổ tông thì nằm ở núi Long Hổ, nhưng không ai biết ngọn núi này nằm ở đâu cả. Bác biết cháu muốn tìm Linh tộc, thực ra cũng không phải là không có cách. Khi nào cháu tìm được Long Hổ tông thì có thể biết được bí mật của Linh tộc rồi!"
"Ồ?" Nghe bác Diệp nói như vậy, tôi hào hứng lại ngay: "Bác Diệp, có cách nào để tìm được Linh tộc vậy ạ?"
Bác Diệp nhíu mày, nheo mắt nhìn tôi, nói: "Khi cháu giải được phong ấn của thước trần hồn là có thể biết được thêm về Long Hổ tông. Long Hổ tông là thống lĩnh của Đạo môn, cũng là sự tồn tại cực kỳ bí ẩn. Mỗi sáu mươi năm, bọn họ sẽ đến ba phái Đạo môn lớn nhất để lựa chọn ra người tài năng xuất chúng, mang người đó về bồi dưỡng, để sau này bảo vệ trật tự của Đạo môn. Nhưng kể từ sau lần tranh chiến ác liệt với Linh tộc, ba phái Đạo môn lớn nhất hoàn toàn biến mất, Long Hổ tông cũng đóng kín cửa, từ đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Manh mối duy nhất, chính là Vương Lỗi!"
Bác Diệp đã từng nhắc đến một lần, song lúc đó tôi vẫn chưa có suy nghĩ gì cả, nhưng hiện tại thì tôi đã cảm nhận được sâu sắc hơn rồi. Hiện giờ Đạo môn đã hoàn toàn tan đàn sẻ nghé, mỗi bên chiếm cứ một nơi, những chuyện như tàn sát, cướp bóc lẫn nhau chưa bao giờ ngừng diễn ra.
Chỉ là không biết, rốt cuộc năm đó, Long Hổ tông và Linh tộc đã xảy ra tranh chấp gì, để rồi cùng rơi vào cảnh suy tàn cho đến tận ngày nay.
Nhưng trong lòng tôi đã có tính toán của riêng mình, cô gái bị nhốt trong căn phòng màu đen kia là người của Linh tộc. Nếu tôi cứu cô gái đó ra, chưa biết chừng có thể tìm được manh mối của Linh tộc.
Tất nhiên tôi không thể nói cho bác Diệp biết về suy tính này của tôi, dù sao thì đây cũng là Diệp gia, tôi không dám liều mình nguy hiểm đi thách thức Diệp gia.
Tôi giả đò như không có chuyện gì cả, trở về phòng đi ngủ. Chuyện này tôi không nói với Tử Long, tôi muốn đợi thời cơ chín muồi mới nói với anh ấy.
Sau khi trở về phòng, tôi cũng không ngủ nổi, thật không dễ dàng gì mới chờ được đến khi trời sáng thì Diệp Đường đến gõ cửa: "Sơ Cửu, cậu dậy chưa?"
Nghe Diệp Đường gọi, tôi lập tức mặc quần áo tử tế rồi ra mở cửa. Tôi nhìn vẻ mặt cô ấy có chút mệt mỏi, có lẽ là đêm qua ngủ không ngon, nhưng xem chừng tâm trạng rất vui vẻ: "Sơ Cửu, cha tôi muốn gặp cậu và Tử Long."
"Ồ..." Tôi có hơi bất ngờ, lúc này Tử Long cũng tỉnh dậy rồi, tôi cũng không nói gì nữa mà đồng ý luôn. Còn chưa kịp đánh răng súc miệng, chúng tôi đã cùng Diệp Đường đi gặp cha cô ấy.
Cha của Diệp Đường ở phòng ngủ chính của biệt thự, cách rất gần. Diệp Đường vừa đẩy mở cửa, chúng tôi đã ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên, vô cùng gay mũi.
Mặc dù có đốt nhang để át mùi đi, nhưng mùi hôi thối này vẫn rất nhức mũi. Hơn nữa, cái mùi hôi thối này, dường như tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi.
Tử Long điềm tĩnh hơn tôi, lúc bước vào phòng anh ấy cũng ngửi thấy, nhưng anh ấy chỉ nhíu mày một cái rồi nhìn sang tôi đang nhìn anh ấy, lập tức ghé sát tai tôi nói thì thầm một câu: "Sơ Cửu, cái mùi hôi thối này, với cái mùi phát ra từ người sư phụ lúc người qua đời, giống hệt nhau!"
Khi nghe Tử Long nói những lời này, tôi cũng nhíu mày. Chẳng trách lại cảm thấy cái mùi này quen quen, cái mùi này rất khác so với các mùi hôi thối khác, là một loại mùi vô cùng đặc trưng.
Chỉ có những người trúng cổ Tam Thi, mới có thể tỏa ra cái mùi này.
Tôi vừa nghĩ vậy, lập tức nhớ đến Chu Bát Tự!
"Khụ khụ... các cháu đến rồi à?" Chính là vào lúc này, từ trên giường đột nhiên vang lên tiếng ho.
Tôi và Tử Long thôi suy đoán, bước lại gần giường, vừa lúc nhìn thấy Diệp Đường đỡ một người đàn ông trung niên ngồi dậy. Ông ấy khoảng chừng năm mươi tuổi, vóc người cao lớn, trông rất giống cái người tên Diệp Trường Phong, nhưng người này trông không hung dữ giống Diệp Trường Phong, mà có vẻ hiền lành, đôn hậu.
Chỉ có điều, trên mặt ông ấy xuất hiện vô số những mụn mủ. Mà ở những mụn mủ đó còn đang chảy ra mủ. Nhìn tình trạng của ông ấy, tôi càng thêm chắc chắn.
Ông ấy và sư phụ tôi lúc qua đời, có những triệu chứng giống hệt nhau!
"Chú Diệp, chú trúng độc cổ Tam thi phải không?" Tôi không chào hỏi mà trực tiếp nói luôn.
"Khụ khụ!" Gia chủ Diệp gia ho khan một tiếng, rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, chú trúng cổ độc Tam Thi. Nếu như không phải Diệp gia nhiều thuốc quý, e là chú đã chết từ lâu rồi. Chú phải cảm ơn các cháu đã tìm được nấm quan tài, giúp chú áp chế được cổ Tam Thi!"
Lúc ông ấy nói chuyện, tôi quan sát thấy bên cạnh giường vẫn còn một chiếc bát cổ. Trong cái bát đó vẫn còn dính lại một ít chất lỏng màu xanh lục, chắc hẳn là thuốc được chế từ nấm quan tài.
Tôi và Tử Long trong lòng đều có dự tính, người biết cổ Tam Thi, ngoài tiên linh bà thì chính là Chu Bát Tự.
Tôi thầm cười trong bụng, nói: "Chú Diệp, chú trúng độc cổ Tam Thi như thế nào vậy ạ?"
"Ầy!" Chú Diệp thở dài rồi đáp: "Cũng trách chú tham lam, muốn đi tìm bảo vật, kết quả lại bị người khác hãm hại. Chú gặp phải một xác sống, là hắn ta đã dùng cổ Tam Thi ám hại chú."
Lúc nghe đến xác sống, trong lòng tôi càng thêm phần kích động. Bởi vì Chu Bát Tự chính là một xác sống.
Tôi cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, tiếp tục hỏi: "Chú Diệp, chú có còn nhớ người đó trông như thế nào không?"
"Chú nhớ không rõ lắm, hắn ta đã đánh lén chú!" Chú Diệp lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc mới nói tiếp: "Nhưng mà, có một điều chú nhớ rất rõ, hắn ta bị cụt mất hai chân, phải chống một cây quải trượng sắt! Bởi vì hắn ta đánh lén chú cho nên chú không thấy rõ mặt hắn."
Nghe chú Diệp nói đến đây, tôi thở dài một hơi. Lúc Tử Long nhìn tôi, ánh mắt sáng lên. Cái kẻ này, chúng tôi đều biết rất rõ, chính là kẻ đã thoát chết, đã giết chết cả nhà tôi, và còn hại chết sự phụ của tôi - Chu Bát Tự.
Lão ta... quả nhiên đã xuất hiện.
Vừa nghĩ đến lão ta, tôi hận đến nghiến răng. Tôi còn chưa đáp lại, chú Diệp lại tiếp tục mở lời: "Sơ Cửu, Tử Long, lúc trước chú để Diệp Đường đi thôn Hưởng Thủy, là vì muốn tìm ngọc Tàng Phong. Ngọc Tàng Phong có thể giải trừ độc tính trong cơ thể chú. Nhưng hiện tại cổ Tam Thi đã xâm nhập vào bên trong rồi. Cho dù có nấm quan tài, chú cũng không còn sống được bao lâu nữa. Diệp gia là Đạo môn lớn nhất vùng Tây Nam, thề chết tận tâm cống hiến cho Long Hổ tông. Chỉ có điều, hiện giờ Long Hổ tông đã biến mất, nhưng Diệp gia vẫn đang thống lĩnh Đạo môn khu vực Tây Nam. Nếu như chú xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không bỏ qua cho Diệp gia. Chú hy vọng các cháu có thể đáp ứng chú một việc, đó là bảo vệ Diệp gia, bảo vệ con gái chú - Diệp Đường!"
Chú Diệp vừa nói xong câu này, Diệp Đường liền nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt rưng rưng, nhìn cô ấy mà trong lòng tôi rất khó chịu.
Tôi mềm lòng, đang định trả lời chú Diệp. Ngờ đâu, cửa phòng ngủ của chú Diệp bị gõ vang lên mấy tiếng "cốc cốc". Tiếng gõ cửa này rất gấp gáp, có vẻ như người bên ngoài đang có việc gấp.
"Ai đấy?" Sau khi Diệp Đường lên tiếng hỏi, giọng bác Diệp từ bên ngoài mới vọng vào, "Gia chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Những môn phái phụ thuộc vào Diệp gia đều cầm theo roi Cản Sơn đến đây cầu cứu, đầu lĩnh của bọn họ trong một đêm đều đã chết hết cả. Hiện tại bọn họ đang ở dưới đại sảnh, hy vọng ngài có thể đòi lại công bằng cho bọn họ!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận