Lá gan của Lâm Y Y không tính là nhỏ, dù sao cũng là cô gái lớn lên trong trại Cổ Miêu, lại là con gái của tiên linh bà. Lúc cô ấy phát hiện ra thứ được treo trên giá phơi đồ không phải là quần áo mà là da người, tuy rằng khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi, thế nhưng cô ấy cũng không sợ đến mức kêu lên thành tiếng.
Lâm Y Y cũng quên rút tay về, vẫn còn đang sờ thử xem đây có phải là da người thật không. Lúc nghe cô ấy nói thứ đang được treo trên đó là da người, ba người chúng tôi cũng giật mình, lập tức lùi về bên cạnh Lâm Y Y.
Tôi vừa đi đến, cô ấy liền trốn ra sau tôi. Lúc này tôi mới quan sát tấm da người được treo trên giá phơi! Rất mỏng, mỏng như cánh ve vậy, hơn nữa còn là màu xám trắng.
Trước đó chúng tôi từ sân sau vòng đến đây cũng nhìn thấy thứ được treo trên giá phơi đồ, thế nhưng không suy nghĩ gì nhiều, trong tiềm thức, chúng tôi chỉ cho rằng đây là quần áo đang phơi thôi.
Thế nhưng bây giờ tôi kề sát mặt lại gần để quan sát thì mới phát hiện ra, đây không phải là quần áo, mà là một lớp da người được lột ra rất hoàn chỉnh. Trên lớp da người mỏng như cánh ve này còn có nước, chắc là vừa được lột ra nên treo lên để phơi khô.
Tôi sờ thử, trên đó còn có máu dính nhơm nhớp. Lớp da người này giống như một bộ áo liền quần, nhưng vì được vắt ngang hông nên nhìn có vẻ rất ngắn, chúng tôi cũng không thể phát hiện ra ngay.
Tôi nhanh chóng đếm thử, có đến sau bộ da người. Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy khiếp sợ trong lòng. Những môn phái nhỏ phụ thuộc nhà họ Diệp bị tên quỷ thợ cạo quỷ quái kia lột da.
Không ngờ trong nhà thầy bói quỷ này cũng treo da người, kể từ đó chúng tôi có thể chắc chắn được rằng, thầy bói quỷ và lão thầy bói là cùng một bọn, đều đang làm việc cho Chu Bát Tự.
Nhưng điều khiến tôi không thể hiểu được là, rốt cuộc Chu Bát Tự có tài cán gì lại có thể khiến đủ loại thầy pháp làm việc cho lão!
"Lần này chúng ta đến đúng nơi rồi, chỗ này chính là nơi những người muốn diệt sạch nhà họ Diệp ẩn nấp. Ít nhất thì thầy bói quỷ biết thuật ma sờ cốt này chính là một trong số họ!" Sau khi hiểu ra, Diệp Chu Tinh cũng có vẻ rất kích động.
Lần này chúng tôi chủ động xuất kích, âm thầm lẻn vào chính là vì muốn tìm ra được kẻ đứng sau màn muốn diệt sạch nhà họ Diệp, từ đó giải quyết tận gốc, giúp được nhà họ Diệp hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nếu chúng tôi không chủ động ra tay, e là bọn họ sẽ bị hành hạ đến chết.
Bây giờ cuối cùng cũng coi như là tìm đúng người, ai nấy đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng chỉ thoáng chốc, trong lòng tôi đã lại trở nên nặng nề, tôi mở miệng trước tiên: "Nói như vậy, lão thầy bói cũng đang ẩn nấp trong thôn Tiểu Nghĩa này. Bọn họ đều ở đây, vậy chắc chắn Chu Bát Tự cũng ở đây thôi. Lúc nãy tôi dò hỏi chị Tuyết Mai về người có thể thu hút quạ đen đến, nhưng người đó có dáng dấp khác xa Chu Bát Tự, chứng tỏ vẫn còn có một người khác. Tôi đã cả gan suy đoán rằng, rất có thể Chu Bát Tự đang trốn trong quán trọ tử thi ở gần đây!"
"Ừ!" Diệp Chu Tinh gật đầu, không nói gì nữa. Nhưng Tử Long vẫn nhíu mày, trầm tư một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Trước đó anh đã cảm thấy khó hiểu không biết tại sao bọn họ muốn lột da của người đứng đầu những môn phái nhỏ kia. Nếu bọn họ thật sự muốn đối phó với thế lực phụ thuộc nhà họ Diệp thì đâu cần phải lột da người, giết thẳng là được, càng không cần dùng đến thủ đoạn như ma sờ cốt. Làm như vậy rất dư thừa, trừ phi..."
Lúc nói đến đây, Tử Long dừng lại cho mấy người chúng tôi đoán thử. Tôi còn đang sắp xếp lại ý trong lời của anh ấy, Diệp Chu Tinh đã tiếp lời: "Ý của anh là bọn họ lột da người còn có mục đích khác? Còn thủ đoạn ma sờ cốt kia cũng tuyệt đối không đơn giản chỉ là để trả thù nhà họ Diệp?"
"Ừ!" Tử Long nhíu chặt mày. Anh ấy chỉ vào da người đang được phơi khô, phân tích: "Sau khi lớp da của mấy người này bị lột ra, chắc chắn đều sẽ được phơi khô, phơi khô xong thì bọn họ sẽ dùng nó để làm gì? Còn ma sờ cốt, ma sờ cốt là để tính mệnh cho quỷ, cũng chính là suy đoán ngược lại âm dương bát tự khi còn sống của người chết. Người tu đạo chúng ta đều có một cấm kỵ, đó là tuyệt đối không nói ngày sinh tháng đẻ của mình cho người khác. Có ngày sinh tháng đẻ, bọn họ sẽ lợi dụng thứ đó để đối phó chúng ta."
"Anh vừa nói vậy, đúng là đã nhắc nhở tôi một việc!" Diệp Chu Tinh nói: "Lúc ở trong bộ phận đặc biệt, tôi đã từng đọc qua một hồ sơ được niêm phong, trong đó nói về quần áo da người. Trên đó nói, lúc quỷ quái thành tinh muốn biến thành người đều sẽ phải chịu lôi kiếp. Sơn tinh thành tinh rất ít cũng là vì không thể vượt qua lôi kiếp, bị sét đánh thành tro tàn. Nhưng chỉ cần chúng khoác quần áo da người là có thể tránh được lôi kiếp, tu luyện thành người. Trong đó còn kể về một ví dụ đặc biệt, đó là cáo thành tinh. Loài cáo có thể mê hoặc con người, trời sinh có mị nhãn, chuyên quyến rũ đàn ông. Sau khi hút tinh khí của đàn ông, chúng sẽ ăn luôn da mặt của bọn họ. Chúng làm như vậy cũng là vì muốn tránh được lôi kiếp khi độ kiếp."
Lúc Diệp Chu Tinh kể chuyện, tôi càng nghe lại càng cảm thấy khiếp sợ. Nếu đúng thật là vậy, chẳng lẽ bọn họ lột da người là để làm thành quần áo da người, tránh thoát lôi kiếp?
Nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra được điều gì, tất cả chỉ là một khái niệm mơ hồ, không có định nghĩa chuẩn xác, đó là rốt cuộc bọn họ muốn có quần áo da người để làm gì?
Sau khi trầm tư một lúc, Tử Long mới mở miệng nói: "Còn ma sờ cốt róc xương ngón tay nữa, bọn họ muốn có ngày sinh tháng đẻ của người chết để làm gì? Trong lòng tôi cứ thấy bồn chồn, giống như chúng ta đã rơi vào cái bẫy mà bọn họ sắp đặt sẵn rồi vậy. Nói chung là chúng ta càng phải cẩn thận hơn! Sau khi rời khỏi núi Miêu Vương, đây là lần đầu tiên tôi thấy bồn chồn như vậy. Hơn nữa còn là ở nơi mà tôi đã sống từ nhỏ đến lớn!"
Tử Long không phải là người sợ phiền phức, càng không phải là người tham sống sợ chết. Bây giờ anh ấy nói ra những lời như vậy, chứng tỏ trong thâm tâm anh ấy cũng có linh cảm không lành.
Không nghĩ ra được lý do, chúng tôi quyết định đi vòng ra sườn nhà để xem tình hình trong phòng khách của thầy bói quỷ. Vẫn là tôi đi đầu dẫn đường, thế nhưng vừa đi đến cửa sổ bên sườn nhà, tôi thấy ánh đèn trong phòng đột nhiên phụt tắt!
Ngay lúc đèn tắt, tôi dựa vào phản ứng bản năng của thân thể mà ngồi thụp xuống. Lúc tôi quay đầu lại nhìn ba người họ, tất cả đều đã ngồi xổm ở dưới cửa sổ.
Chúng tôi không dám động đậy, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ sợ sẽ bị phát hiện, ai nấy đều dựa sát vào tường. Đợi được khoảng ba bốn phút, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì cả.
Tôi thấy chờ vậy cũng đủ lâu rồi, định nhỏm người dậy. Nhưng rồi tôi bỗng nhiên nghe thấy dưới chân chúng tôi truyền đến những tiếng "phập... phập... phập".
Âm thanh này liên tục không ngừng, lúc thì nhẹ, lúc thì nặng. Nghe kỹ thì âm thanh này vang lên rất rõ, nhưng nó không giống như vang lên từ trong phòng, mà hình như vang lên từ dưới chân chúng tôi. May mà xung quanh quá yên tĩnh, nếu không chúng tôi đã không thể nào nghe thấy được thứ âm thanh kỳ lạ được truyền tới từ dưới lòng đất như thế này.
Lúc tôi nhìn về phía Tử Long, anh ấy đã nằm bò ra đất, kề tai sát đất để lắng nghe. Anh ấy nghe được một hồi thì lông mày cũng nhíu lại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, anh ấy chỉ tay xuống đất, nhỏ giọng nói: "Âm thanh đó... truyền tới từ phía dưới, không sai đâu!"
Âm thanh này càng lúc càng to rõ, tiết tấu hoàn toàn rối loạn, khiến người nghe buồn bực khó chịu. Tôi nhíu mày, đề nghị: "Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây được, phải vào trong xem thử thế nào. Đèn trong phòng đã tắt, chứng tỏ thầy bói quỷ đã không còn ở trong phòng khách nữa. Mà âm thanh này lại truyền đến từ dưới đất, rất có thể ông ta đã đi xuống mật thất phía dưới."
"Nếu đã đến đây rồi, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với thầy bói quỷ, vậy chúng ta đánh đòn phủ đầu đi!" Cuối cùng vẫn là Diệp Chu Tinh đưa ra quyết định, tôi cũng đồng ý với quan điểm của cô ta. Sau khi gật đầu, tôi từ từ đứng dậy, khẽ mở cửa sổ ra.
Tôi vừa đẩy mở cánh cửa sổ bằng gỗ này ra, lập tức có tiếng "kẽo kẹt" vang lên. Tôi vội vàng ngừng lại, ngừng cả thở, đợi mấy giây rồi tôi mới tiếp tục đẩy mở cánh cửa sổ.
Nương theo ánh trăng nhìn vào trong phòng, tôi chẳng thấy được bóng dáng nào, lúc này tôi mới bò qua cửa sổ vào trong. Nhà ở thôn Tiểu Nghĩa đều là nhà gỗ, mặt đất cũng được lát ván gỗ. Cũng may tôi cẩn thận, lúc giẫm chân xuống chỉ dùng mũi chân, lúc này mới không phát ra âm thanh cọt kẹt.
Sau khi vào trong, tôi vội vàng chỉ tấm ván gỗ trên đất cho bọn họ thấy, để bọn họ nhẹ nhàng thôi. Bọn họ chú ý tới điều này nên cũng rón ra rón rén bò vào, cẩn thận không để phát ra chút âm thanh nào.
Tôi chậm rãi bước tới chỗ phát ra âm thanh. Vừa đi đến cầu thang, tôi đã nhìn thấy có ánh sáng rọi ra từ bên dưới.
Ngay bên dưới cầu thang, có một lối vào được che lại bằng tấm ván gỗ hình vuông. Khe hở trên tấm ván rất lớn, tôi không dám đi tiếp nên dứt khoát nằm xuống đất, nhìn trộm vào mật thất qua khe hở kia.
Vừa nằm sấp xuống, tôi đã ngửi thấy được mùi máu tanh nồng. Nhìn xuống dưới qua khe hở, mồ hôi lạnh lập tức toát đầy người tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận