Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 108: Bí ẩn dưới vách núi

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Lúc này trên đỉnh núi Thần đã không còn trại ma nữa. Nhưng khu vực mà trại ma từng tồn tại lại chẳng hề có lấy một bóng cây ngọn cỏ. Cảnh tượng hoang vu như thể trước đây nó đã bị đốt trụi.
Ánh trăng lại một lần nữa chiếu xuống, rọi sáng toàn bộ mọi người. Nhìn thấy cảnh tượng yên bình như thế này, trong lòng tôi bất chợt dâng trào bao cảm xúc, để tìm nấm quan tài này, có thể nói là cửu tử nhất sinh! Không biết bao nhiêu lần đã bước một chân vào trong quan tài...
"Sơ Cửu, Lỗi gia, mau qua đây..." Tử Long vẫn còn đang ở chỗ vách núi, nghe thấy tiếng anh ấy gọi, tôi và Vương Lỗi ngớ ra một thoáng, rồi đi về phía đó.
Đến khi chúng tôi lên được đến vách núi, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên chính là đáy vực sâu không thấy đáy. Nơi mà mắt có thể nhìn thấy được đã có một biển mây dày đặc bao phủ, không biết bên dưới sâu đến mức nào. Mà cho dù không nhìn thấy đáy, nhưng tôi đứng ở bên vách núi cũng đã thấy hai chân nhũn hết cả ra.
Tôi vẫn đang tìm mộ xác sống mà bọn họ nói, bác Diệp bèn chỉ tay về phía vách núi dưới chân tôi, tôi dõi mắt nhìn theo, lúc này mới để ý thấy phía bên vách núi có hàng loạt hốc đá được người ta tạo ra.
Những hốc đá này đều được đục vào đủ sâu để cho người ta có thể giẫm hai chân vào đó. Mà những hốc đá này còn được đục dần dần hướng xuống bên dưới.
Thật là một thiết kế tài tình, vừa vặn có thể giúp cho người ta bám lấy những hốc đá này để leo xuống dưới. Mà những hốc đá này còn kéo dài đến tận trong biển mây mới biến mất.
Tôi ngắm nghía một lúc rồi lên tiếng: "Trên núi Thần của trại Cổ Miêu không hề nhìn thấy bất cứ một ngôi mộ xác sống nào. Xem ra, mộ xác sống đều ở trong biển mây này. Thiết kế được như thế, quả là cao siêu!"
"Đúng vậy!" Bác Diệp cũng phải xuýt xoa: "Trí tuệ và tài nghệ của người xưa là thứ mà người đời sau như chúng ta chẳng thể nào so nổi. Tất cả những điều kì diệu và thần bí của đại thiên thế giới đều đang chờ đợi người tu đạo chúng ta đi phát hiện ra đấy!"
Vẻ mặt bác Diệp lúc này đã thả lỏng hơn nhiều, lúc trước tôi thấy bác ấy gần như đã muốn bỏ cuộc. Nhưng nhìn thái độ của họ, hình như bọn họ chẳng hề mảy may biết gì về chuyện lúc nãy Vương Lỗi đã đi xuống âm tào địa phủ cứu tôi về.
Tôi thấy Vương Lỗi đang nhìn chăm chú biển mây phía dưới vách núi, nên cũng không định kể chuyện này ra. Đợi mấy phút sau, tôi mới lên tiếng: "Vậy chúng ta xuống luôn bây giờ, hay là đợi ngày mai trời sáng rồi hẵng xuống?"
"Đợi trời sáng đi." Triệu Tử Long đáp: "Trong mộ xác sống có âm thi, khẳng định đạo hạnh không đơn giản. Ban đêm leo xuống sẽ bất lợi cho chúng ta, vẫn nên chờ đến khi trời sáng rồi hẵng đi. Mà ít nhất mọi người cũng phải chuẩn bị kĩ càng mới được."
"Tử Long nói đúng đấy, chúng ta cứ chuẩn bị kĩ đi rồi sáng mai hẵng xuống!" Diệp Đường cũng tán thành.
"Được." Tôi gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trăng, tính ra thì còn khoảng tầm hai, ba tiếng nữa trời mới sáng, bèn nói: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát, đợi trời sáng rồi xuống. Chúng ta đã đến rất gần với nấm quan tài rồi, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện. Cái nơi quỷ quái này, cả đời tôi cũng không muốn đến lần thứ hai đâu!"
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không nói năng gì. Trải qua bao nguy hiểm trên đường tới đây, gần như là cửu tử nhất sinh. Lúc chúng tôi đi có tầm mười người, đã có không ít người phải bỏ mạng.
Ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, nên đều ngồi xuống nghỉ ngơi. Tôi thì đã quen với lối sống này, lại lo lắng chẳng may gặp phải nguy hiểm nên chủ động đi gác đêm.
Bọn họ quả thật đã mệt mỏi lắm rồi, nên chỉ mới một thoáng đã dựa vào nhau ngủ thiếp đi. Tôi ngồi trên tảng đá nhìn vầng trăng tròn treo giữa bầu trời đêm, trong lòng cảm thấy thanh thản lạ kì. Tôi bất chợt nghĩ về thôn Ma Câu của tôi.
Cũng là vầng trăng tròn, nhưng ngày đó thôn Ma Câu đã bị bách quỷ vây thôn, sinh ly tử biệt. Tôi đã sống sót, nhưng họ vẫn còn đang ở trong thôn Ma Câu, mỗi khi đêm đến đều phải chịu bách quỷ giày vò.
Mà ông nội tôi vẫn còn đang ở trên cây đa đầu thôn, dùng chính cơ thể và tuổi thọ của mình để làm mắt trận. Thực lực hiện giờ của tôi vẫn chưa thể quay trở về cứu họ, tôi còn đánh không lại Tôn chủ của Linh tộc chứ nói gì đến việc cứu họ và cứu mẹ tôi.
Nhưng thời gian của tôi không còn nhiều nữa, ước hẹn mười năm đã trôi qua được bảy tám năm rồi. Cho nên, lần này trả ân tình của Diệp Đường xong, tôi sẽ phải suy nghĩ cho chuyện của chính mình.
Chu Bát Tự... Tôn chủ Linh tộc... Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến bọn chúng phải trả giá.
Tôi ngồi gác cằm lên đầu gối, suy nghĩ miên man, gió núi thổi đến từng cơn, khiến cho người ta cảm thấy nhẹ lòng đi hẳn.
"Anh Cửu, có phải đang nghĩ đến chuyện của thôn Ma Câu không?" Vương Lỗi đột nhiên xuất hiện, cũng chẳng nhìn tôi mà cứ thế ngồi sát xuống bên cạnh.
Việc Vương Lỗi biết chuyện của tôi đã chẳng còn là bí mật gì, anh ta hỏi tôi như thế, tôi cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu than thở: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn muốn về thăm nhà, dù sao đó là quê hương mà tôi đã lớn lên."
"Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ trở về mà! Hiện giờ chưa được, sau này sẽ được." Hiếm khi nào Vương Lỗi tỏ ra đứng đắn khuyên tôi như thế.
Tôi mỉm cười, nghĩ đến thân phận anh ta, bèn hỏi: "Lỗi gia, bác Diệp nói anh là người của Long Hổ tông, tôi cũng không định hỏi anh nguyên nhân cụ thể, anh kể cho tôi nghe một chút chuyện của Linh tộc và Long Hổ tông được chứ?"
Tiếp xúc với Vương Lỗi đã lâu như vậy rồi, cho nên tôi cũng phần nào hiểu rõ tính anh ta. Nếu như tôi hỏi thẳng, chắc chắn anh ta sẽ cười hi hi rồi nói lòng và lòng vòng để chuyển chủ đề ngay.
Thấy tôi hỏi vậy, Vương Lỗi bèn bật cười: "Long Hổ tông chỉ là người thống lĩnh Đạo môn mà thôi, chẳng cần biết là giang hồ gì, chỉ cần xuất hiện môn phái thì chắc chắn sẽ có tranh đoạt. Người tu đạo biết đạo thuật, khi tranh đấu còn ác liệt hơn người thường cả trăm lần, thậm chí còn có thể đảo loạn trật tự của dương gian. Bởi thế cho nên mới xuất hiện Long Hổ tông do cao thủ của ba môn phái lớn nhất Đạo giáo hợp thành. Phái Phù Lục, phái Huyền Chân, phái Luyện Đan, cùng nhau hợp lực cai quản trật tự đạo giáo. Linh tộc là thủ lĩnh của những môn phái hỗn tạp, những kẻ nuôi tiểu quỷ, nuôi âm thi, biết tà thuật, hắc vu thuật vân vân, đều tụ lại và hình thành nên Linh tộc. Từ xa xưa Linh tộc và Đạo môn đã ở thế đối lập một chính một tà, ai cũng không phục ai, ai cũng muốn trở thành môn phái chính thống. Còn về phần tại sao họ lại ẩn dật thì chắc không cần tôi nói thêm nữa đâu nhỉ?"
Không thể không thừa nhận rằng Vương Lỗi quá xảo quyệt. Nói một tràng dài từ nãy giờ nhưng toàn là những thứ tôi đã biết, còn về thân phận của anh ta thì đúng là vẫn câm như hến.
Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, lại tiếp tục hỏi dồn: "Lỗi gia, tôi là người phái Huyền Chân, Tử Long là phái Phù Lục, vậy còn anh thì sao?"
Tôi vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. Vương Lỗi cũng nhìn vào mắt tôi, ánh mắt không hề lảng tránh, anh ta tự gật gù, sau đó thở dài một tiếng, giọng trầm ngâm: "Anh Cửu, thật không dám giấu giếm, Lỗi gia tôi là phái Cô Đơn!"
"Phái Cô Đơn?! Móa, anh có thể đứng đắn tí được không?" Lúc đầu tôi còn chưa nghe ra, buột miệng thốt lên mới hiểu, bèn tức tối trừng anh ta.
Vương Lỗi cười ha ha: "Anh Cửu, tôi không thể nói cho cậu biết thân phận của tôi được, cậu chỉ cần biết rằng, tôi không thuộc một môn phái nào hết. Bởi vì tôi có thể... đi lại giữa chốn âm dương!"
Nghe Vương Lỗi trả lời như vậy, lòng tôi chợt thấp thỏm. Lẽ nào tin tức của bác Diệp là sai, Vương Lỗi không phải người của Long Hổ tông?
Tôi đang định tiếp tục hỏi rõ ràng đầu đuôi thì Vương Lỗi đã bắt đầu lảng tránh, nói rằng anh ta phải đi ngủ, rồi cứ thế đứng dậy đi luôn.
Tôi biết lần này lại thất bại, nên cũng không cố gặng hỏi nữa. Một mình tôi ngồi gác ở đó khoảng chừng hai ba tiếng sau thì trời sáng. Vầng dương dần ló rạng sau thập vạn đại sơn, tỏa ánh nắng vàng rực rỡ lên vạn vật.
Lâm Y Y dậy sớm hơn cả, cô ấy đi hái cho chúng tôi được rất nhiều quả dại, sau khi mọi người đã ăn xong, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị xuống vách núi.
Tôi tưởng rằng trời sáng thì biển mây nơi lưng chừng vách núi sẽ tan đi, thế nhưng không ngờ rằng biển mây không chỉ không tan bớt mà còn ngày càng dày hơn.
Tôi xem xét tình hình, rồi bắt đầu phân chia nhiệm vụ: "Tử Long, anh phụ trách phía sau, còn em dẫn đầu!"
"Được, cẩn thận nhé!"
Tôi "Vâng" một tiếng rồi bắt đầu leo xuống theo những hốc đá nhân tạo phía trên vách đá. Tôi leo xuống rất cẩn thận, khoảng gần hai mươi phút sau mới tiến vào chỗ biển mây.
Vừa vào trong biển mây, tôi bắt đầu không nhìn thấy rõ cảnh tượng ở phía trên nữa. Nhưng hình như tôi cũng đã đi được đến chân của bậc thang này, vì bên dưới không còn hốc đá nào cả.
Nơi tôi đang giẫm chân lên có một tảng đá lớn nhô ra ngoài, vừa vặn có thể để cho bốn năm người đứng lên trên.
Sau khi đứng vững, tôi bắt đầu tìm kiếm mộ xác sống, nhưng vừa mới đảo mắt nhìn quanh, tôi đã phải há hốc mồm vì sững sờ...

Bình Luận

0 Thảo luận