Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 202: Hồn cướp thân xác

Ngày cập nhật : 2025-08-06 22:12:47
Khi nghe Vương Lỗi nói bị ông trưởng làng đã chết tính kế, tôi sững người, nghĩ mãi không ra, rốt cuộc ông trưởng làng muốn làm cái gì?
Tôi vội nhỏ giọng hỏi: “Lỗi gia, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Vương Lỗi đứng giữa tôi và Tử Long, khẽ giải thích: “Tôi cứ cảm thấy Thủy gia đó có vấn đề. Nếu thật sự có bản lĩnh thì ông ta đã chẳng trốn trong cái nơi khỉ ho cò gáy này. Lúc nãy, khi các anh đang sử dụng đại trận, tôi đột nhiên phát hiện có người sử dụng đạo thuật hô phong hoán vũ quấy rối các anh. Tôi đoán chắc chắn chỉ có ông ta nên cũng đi bắt ông ta lại. Nào ngờ khi tôi vừa tìm ra vị trí của ông ta thì hồn ma của ông trưởng làng xuất hiện, cố tình dụ tôi đến chỗ bờ sông, cho nên tôi mới khiến Thủy gia trốn được!”
“Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người sao? Có phải lại muốn lén lút làm trò gì sau lưng tôi?” Thấy bọn tôi châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, Long Dương nảy sinh nghi ngờ, nói thẳng mặt.
Vương Lỗi nghe vậy, tức thì nổi giận. Vừa nãy để Thủy gia chạy mất, anh ta còn đang tức ói máu ra đây. Bây giờ tự dưng tìm được người để trút giận, bởi vậy anh ta không hề chần chừ, bước thẳng tới trước mặt Long Dương, nói một cách giận dữ: “Cái thứ rùa rụt đầu, dám nói thêm một câu, mi có tin là Lỗi gia ta sẽ đánh cho mi phải quỳ xuống bên bờ sông hát bài Chinh phục không?”
Lần này Vương Lỗi không phải là đang đùa giỡn, cơn giận của anh ta đã hoàn toàn bộc phát, ánh mắt anh ta lúc này trông như muốn giết người.
Chúng tôi không ngăn Vương Lỗi bởi trong lòng cũng muốn để anh ta dạy cho Long Dương một bài học. Tên Long Dương này rất phách lối, tự mãn bởi cái thân phận là người của bộ phận đặc biệt, hơn nữa gã cũng không ưa gì chúng tôi.
“Lỗi… Lỗi gia, đều… đều là… người mình, đừng… đừng… tức… tức giận, có… có gì… mọi người… từ từ nói chuyện!” Thấy tình hình không ổn, Cà Lăm đứng ra ngăn Long Dương lại, sau đó cười với Vương Lỗi. Có thể thấy Cà Lăm vẫn rất tôn trọng Vương Lỗi.
Lúc nãy khả năng của Cà Lăm đã khiến tôi và Tử Long đều giật mình. Người ta đều nói, người có thể vào bộ phận đặc biệt thì đều là có bản lĩnh cả, câu này quả nhiên không sai!
Long Dương có thể trở thành tổ trưởng, vậy chắc chắn anh ta cũng có bản lĩnh của mình. Nhưng tôi chưa được tận mắt nhìn thấy anh ta ra tay lần nào, nên cũng không biết anh ta lợi hại đến đâu.
Vương Lỗi thấy Cà Lăm đã nói thế rồi nên cũng thôi, gật đầu nói: “Cà Lăm, người như anh thì còn được, không đáng ghét! Nhưng đừng có học theo cái tên đứng bên cạnh anh đấy. Nếu không, tới lúc đó Lỗi gia nhất định sẽ dạy cho mà biết, làm người là thế nào!”
Cà Lăm gãi đầu cười không nói gì. Long Dương hừ lạnh, nói: “Chúng ta đi, đừng hạ thấp phẩm chất của đội chúng ta! “
Sau đó anh ta dẫn theo Diệp Chu Tinh và Cà Lăm trở về làng chài, bác Diệp đi theo Diệp Chu Tinh nên cũng cùng bọn họ rời đi.
Bây giờ Mạnh Doanh ở trong đội của bọn họ, cũng là gián điệp của chúng tôi. Bọn họ đi rồi, trên đạo trường chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Sau khi bị hàng trăm con quỷ xông qua, đạo trường di cung hoán số đã bị tan nát hết cả. Đợi bọn họ đi rồi tôi mới vội vàng kiểm tra tình trạng của thằng bé Hoàng.
Mắt thằng bé vô hồn, biểu cảm ngây ngốc, rõ ràng là đã bị mất hồn. Những cụ già bị dẫn xuống sông lúc nãy chắc cũng mười phần chết chín.
Mặc dù khó khăn cướp lại được thằng bé Hoàng, nhưng hồn phách không hoàn chỉnh.
“Thằng bé Hoàng bị câu mất hồn rồi, chúng ta phải gọi hồn cho nó ngay. Nếu không để đến lúc trời sáng là nó không trở về được nữa đâu!” Tử Long lên tiếng!
Tôi gật đầu nói: “Vâng, để em làm lễ chiêu hồn cho thằng bé. Lỗi gia, anh chịu trách nhiệm gọi hồn? Giọng nói của anh khá đặc biệt, chắc hồn phách của thằng bé sẽ nghe thấy!”
Vương Lỗi là một người điển hình chỉ thích được khen. Nghe tôi nói vậy thì anh ta lập tức mỉm cười, gật đầu, nói ra chiều nghiêm túc lắm: “Anh Cửu, tôi phải đính chính lại một điều, đó là giọng của tôi không chỉ đơn thuần là đặc biệt, mà là nó rất truyền cảm! Lỗi gia tôi sinh ra đã cô độc, ầy…”
Tên này đúng là được đà lấn tới, tôi thấy anh ta còn định tự luyến thêm lúc nữa, vội vàng bắt đầu chiêu hồn cho thằng bé Hoàng!
Tôi nhặt ba cây nhang rơi dưới đất đã tắt ngóm từ đời nào, cắm xuống trước mặt thằng bé Hoàng, tay kẹp một lá bùa, bắt đầu đọc chú ngữ: “Linh hồn lang thang đang ở nơi nào? Ba hồn giáng xuống, bảy vía mau đến; là bờ sông hay hoang dã, là miếu thờ hay thôn trang; nhà tù hay cung điện; chốn núi rừng hay mộ phần; sợ bóng sợ gió, chân hồn thất lạc; nay xin thần núi, năm vị tướng quân cai quản đường xá, thổ địa, táo quân gia đinh, quỷ sai, lưu tâm tìm kiếm; thu hồn nhập thể, giúp đỡ tinh thần, cổng trời mở ra, cổng đất mở ra, đồng tử ngàn dặm đưa hồn về, kẻ mất hồn tên Hoàng. Kính xin Thái thượng lão quân tốc tốc theo lệnh, xin thần tiên các lộ đưa hồn của thằng Hoàng trở lại!”
Sau khi đọc xong chú ngữ, tôi ném mạnh lá bùa lên không trung, nó lập tức bốc cháy, đồng thời thuật chiêu hồn cũng bắt đầu có hiệu lực, xung quanh lập tức nổi gió.
Đặc biệt là trên mặt sông bắt đầu xuất hiện sương mù. Tôi thấy chú pháp đã có tác dụng, lập tức bảo Vương Lỗi: “Lỗi gia, gọi hồn đi!”
Vương Lỗi đã sắp ngủ thiếp đi rồi, nghe thấy tiếng của tôi, lập tức nhặt lá cờ chiêu hồn lên, vừa vẫy vừa hét về phía bờ sông: “Hoàng ơi, trở lại! Hoàng ơi, trở lại!”
Vương Lỗi gọi đến khàn cả giọng, đến cuối cùng bắt đầu quát: “Thằng Hoàng kia, mẹ nó chứ, mày còn không quay lại thì anh đây chắc chắn sẽ đánh nát đít mày ra. Mẹ nó, mày còn chưa cưới vợ, còn chưa được ngắm các cô gái xinh đẹp ở ngoài kia, cứ vậy mà đi thì cha mày sẽ tức đến đội mồ sống dậy đấy…”
Chúng tôi nghe mà toát cả mồ hôi, đến lúc này mà anh ta vẫn không nghiêm túc cho nổi.
Ngay lúc tôi suýt bật cười thì bỗng nhiên có một cơn gió lạnh lẽo thổi tới từ phía mặt sông, thổi thẳng về phía người thằng bé Hoàng rồi lập tức biến mất.
Thằng bé Hoàng đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, đầu gục xuống. Nhưng khi cơn gió lạnh lẽo này vừa thổi đến, thằng bé bất ngờ ngẩng đầu, mở miệng hô lên một tiếng: “Chạy!”
Tôi giật mình khi nghe giọng nói của nó, bất giác lùi lại một bước. Giọng nói này không phải của thằng bé, chúng tôi đã chiêu hồn nhầm rồi, để linh hồn khác chiếm đoạt cơ thể của thằng bé.
Tử Long và Vương Lỗi cũng hoảng hồn, vội vã nhảy bật dậy, đứng xa xa nhìn thằng bé Hoàng. Khi chúng tôi quan sát cậu ta, thằng bé Hoàng cũng đang nhìn chúng tôi, đôi mắt nó đầy tia máu, khuôn mặt nó cũng trở nên trắng bệch không khác gì mặt người chết, có vô số mạch máu xuất hiện trên khuôn mặt của nó.
Mặc dù trông nó lúc này rất kinh khủng, nhưng vẻ mặt của nó lại không hề có sự oán giận. Chúng tôi chưa kịp phản ứng thì thằng bé Hoàng đã lại nói, “Chạy mau, nếu không thì không kịp mất! Năm đó, để sống sót mà dân làng đã làm ra chuyện mất hết tính người, bây giờ báo ứng đến rồi, toàn bộ đều sẽ phải chết! Chúng tôi gây tội thì phải chịu tội, cầu xin các cậu đưa cháu của tôi rời khỏi đây. Trẻ nhỏ vô tội, xin hãy cho nó một con đường sống, mau!”
Bây giờ tôi mới nghe ra, giọng nói này là của ông trưởng làng. Chúng tôi không ngờ ông trưởng làng lại nhập vào cơ thể của cháu mình.
Hơn nữa, giọng nói của ông ta rất gấp gáp, giống như không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi thấy tình hình có gì đó dị thường, bèn hỏi ngay: “Ông trưởng làng, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chiếc quan tài khổng lồ dưới lòng sông là sao? Còn nữa, có phải ông cũng biết chuyện đấu pháp năm đó không?”
“Tôi không có thời gian để nói nữa, cũng không dám nói! Thủy gia không phải người xấu, các cậu mau chạy đi, nhân lúc Vu giáo còn chưa tìm được nơi này. Đi mau, nếu không thì không có cơ hội nữa rồi! Người trong làng chài chúng tôi đáng chết, là báo ứng của chúng tôi. Chỉ là…”
Ngay khi ông trưởng làng sắp nói ra bí mật của Vu giáo thì lại đột nhiên im bặt.
Sau đó phía dòng sông có tiếng khóc u oán vang lên. Tiếng khóc này không phải của phụ nữ mà là của các cụ già.
Tôi nghe thấy tiếng khóc này thì lông tóc liền dựng đứng, lập tức quay lại nhìn về phía mặt sông để rồi sởn hết cả da ga.
Những cụ già lúc nãy bị kéo xuống sông đang đứng trên mặt sông, không ngừng vẫy tay về phía chúng tôi, tiếng khóc ai oán: “Quay lại… Quay lại…”
Thằng bé Hoàng nghe thấy tiếng gọi đó thì cơ thể bắt đầu run rẩy, ngay sau đó chúng tôi thấy có một cơn gió bay qua người cậu ta, thằng bé Hoàng lập tức bất động.
Khi thằng bé Hoàng ngừng run rẩy thì gần như cùng lúc, tiếng khóc và những cụ già bị lôi xuống sông cũng lập tức biến mất.
“Chết tiệt! Thiếu chút nữa đã biết được bí mật của cái làng này, hồn ông trưởng làng lại bị gọi đi mất rồi!” Tử Long bực bội nghiến răng nghiến lợi.
“Chúng ta trở về làng trước đã, cái làng chài này sắp xảy ra chuyện rồi!” Tôi vác thằng bé Hoàng lên, dẫn đầu đi vào trong làng.
Khi chúng tôi về đến làng thì thấy nhà nhà đều đóng kín cửa, không có bất cứ người nào ra ngoài, cũng không thấy đèn đóm gì, tất cả đều đi trốn hết rồi!
Chỉ một buổi tối, làng chài nhỏ đang tràn trề sức sống lại trở thành làng ma chết chóc.
Sự khác biệt này khiến người ta sợ hãi và khủng hoảng. Nhưng chúng tôi đều biết rõ, làng chài này sắp không còn bình yên nữa, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!!!

Bình Luận

0 Thảo luận