Cảnh tượng này trông có vẻ khá hoành tráng, ít nhất thì làng chài này cũng phải có trên trăm người, và tất cả già trẻ nam nữ đều đang đứng hết bên bờ sông, dáng vẻ rất cung kính.
Những con vật bị làm thịt kêu rất thảm thiết, còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị vứt xuống sông rồi bị nước sông cuốn trôi đi mất.
Còn có người đang đánh đánh gõ gõ gì đó, có lẽ là đang cử hành hoạt động tế bái.
"Lát nữa chúng ta đi xuống thăm dò trước đã, cố gắng đừng gây chuyện! Những thôn làng kiểu này đều tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài! Dân phong chất phác, nhưng cũng sẽ có nhiều tập tục mê tín dị đoan hơn. Cho nên, tất cả phải làm theo mệnh lệnh của tôi!" Lúc chúng tôi đang đứng quan sát ngôi làng từ xa, Long Dương đột nhiên lạnh lùng dặn dò.
Nhóm chúng tôi không có ấn tượng gì tốt đẹp về anh ta, nên cũng chẳng có ai thèm để ý đến lời anh ta nói, chỉ có mỗi Cà Lăm là cười ngây ngô phối hợp, "Đ... đ... được!"
Sau đó, Long Dương đi trước dẫn đường. Lúc tới gần ngôi làng, tôi mới phát hiện ra địa thế của làng chài này rất bằng phẳng. Nếu như nước sông dâng lên, có lẽ cũng có thể ngập đến tận đầu làng.
Lúc chúng tôi đi qua đó, bọn họ đã phát hiện ra nhóm chúng tôi.
Hoạt động tế bái cũng dừng lại. Người đứng đầu là một ông lão, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, da đen nhẻm, gương mặt nhăn nheo.
Nhìn thấy chúng tôi, ông ta hơi sửng sốt nhưng sau đó đã hỏi ngay: "Các cậu đến đây làm gì vậy?"
Tiếng phổ thông của ông ta không chuẩn lắm, có lẽ không hay nói. Tôi nhìn sang chỗ tế bái của họ, trông rất đơn giản, bên bờ sông đặt mấy pho tượng đá.
Pho tượng kia có dáng vẻ khá giống tượng Thái Sơn Thạch Cảm Đương, tức đều là một phiến đá phẳng, bên trên điêu khắc tượng thần. Tượng thần chỉ có khuôn mặt với đầu lưỡi thò ra rất dài, đôi mắt rất to, tựa như một vị tướng thống lĩnh, trông có phần dữ tợn.
Phía trên đỉnh pho tượng có một tảng đá đè lên, mà tảng đá còn chèn lên một tấm vải đỏ. Dưới chân pho tượng cắm đầy hương và nến.
Long Dương đi tới, mỉm cười bắt chuyện, "Cháu chào ông, chúng cháu là đội thám hiểm, vô tình đến được chỗ này nên tiện thể tới xem thử! Phải rồi, ông ơi, mọi người đang làm gì thế ạ?"
Long Dương này cũng là người khôn khéo, lúc nói chuyện còn giả vờ tò mò trông y như thật.
Ông lão bật cười: "Chàng trai, làng chài bọn ta đang cúng thần sông!"
"Ồ?" Long Dương giả vờ ngạc nhiên hỏi, "Hình như cách chỗ ông cúng thần sông không giống với chỗ chúng cháu thắp hương bái phật thì phải?"
Ông lão cũng không cảm thấy có gì kì lạ, đáp: "Đất lề quê thói mà, mỗi nơi mỗi khác nên nghi lễ tế bái đương nhiên cũng sẽ khác nhau. Chỗ tôi sinh sống dựa cả vào con sông Long Ngâm này, là thần sông đã ban cho chúng tôi nguồn sống nên đương nhiên phải làm lễ cúng thần sông rồi. Sắp đến mùa lũ, người trong làng muốn đi ra bên ngoài bắt cá bán lấy tiền nên bắt đầu cúng tế thần sông!"
"Là vậy ạ..." Long Dương tỏ vẻ rất tò mò, "Ông ơi, chúng cháu đi cũng hơi mệt, có thể vào trong thôn mọi người nghỉ ngơi một lát không ạ? Tiện thể quan sát hoạt động cúng tế của mọi người, sau này chúng cháu qua sông cũng biết đường cúng bái cho tử tế!"
Ông lão không từ chối, mỉm cười nói: "Chỗ chúng tôi chỉ là làng chài nhỏ, chỉ cần các cậu ở được, vậy cứ ở lại đi!"
"Cảm ơn ông ạ!" Long Dương khách sáo nói một câu, sau đó lùi trở về, không tiếp tục quấy rầy họ nữa.
Trong lúc chúng tôi xem họ cúng bái, người của làng chài cũng đang nhìn chúng tôi. Họ đều ăn mặc rất đơn giản, quần áo còn vá không ít chỗ, có thể thấy là cuộc sống của họ cũng rất nghèo.
Từ trong ánh mắt của phụ nữ và trẻ con nơi đây, chúng tôi có thể thấy rất rõ rằng, bọn họ chưa từng đi ra bên ngoài, lại càng hiếm khi nào gặp được người bên ngoài. Trong ánh mắt của họ tràn đầy sự tò mò, lớn hơn cả sự háo hức đối với việc cúng tế.
"Không đúng nha, mẹ nó, phong thủy nơi này ngon nghẻ như thế, sao người dân ở đây có thể nghèo thế này được! Bên trên có cửu long vực dậy cả vùng phong thủy. Cửu long xuyên qua hang động trong núi, ngọn núi đá đó đang yểm trợ cho cửu long, nói không chừng ở đây còn có cả long khí nữa. Nơi được long khí phù hộ, không giàu sang thì cũng phải cao quý. Chắc chắn đã có vật gì đó chặn mất long mạch phong thủy ở nơi này!" Vương Lỗi đứng bên cạnh tôi bỗng nhiên thốt ra một tràng.
Thuật phong thủy của Vương Lỗi đương nhiên không có gì phải nghi ngờ, ngay cả anh ta cũng đã nói như vậy, chứng tỏ nơi này chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó.
Tôi bèn nghĩ đến địa cung Dạ Lang trước đây. Phong thủy nơi đó cũng rất tốt, chỉ bởi vì trong địa cung Dạ Lang có đại trận ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát áp chế, nên mới khiến cho vùng đất đó nghèo khó vô cùng.
Tôi theo Vương Lỗi cũng đã được một thời gian nên cũng có cách nhìn nhận của bản thân đối với mấy chuyện phong thủy này. Nghĩ đến đây, tôi len lén hỏi Vương Lỗi: "Lỗi gia, anh cảm thấy nơi này có gì đó cổ quái đúng không?"
"Anh Cửu, được à nha, đã nghĩ ra rồi cơ đấy, có tuệ căn, ừm!" Vương Lỗi ra vẻ gian manh, tiện đà đè giọng xuống nói: "Phong thủy ở đây còn tốt hơn cả địa cung Dạ Lang, long khí ở đây là do thiên nhiên hình thành! Long khí ở địa cung Dạ Lang là do con người tạo ra, chỉ sau khi cá chép vượt long môn mới sinh ra tác dụng. Thế nhưng ngư dân của làng chài này nghèo đói như thế, chắc chắn là do có một thứ tà ác hơn đã chèn ép phong thủy nơi này. Chính tà giằng co, hoặc có thể nói, có thứ tà ác đã ăn cắp long mạch phong thủy ở đây, nên mới dẫn đến tình cảnh của ngôi làng!"
Vương Lỗi đang cố ý dẫn dắt tôi suy luận, cho nên cũng không nói thẳng toẹt ra, mà cố tình để lại không gian cho tôi tự tưởng tượng.
Tôi hiểu ý anh ta, nên cũng tiếp tục suy nghĩ. Rồi tôi chợt sực nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này chính là trận đấu pháp năm xưa.
Nghĩ đến đây, tôi nhỏ giọng hỏi: "Lỗi gia, ý của anh là, phong thủy nơi này có liên quan đến trận đấu pháp năm xưa?"
"Anh Cửu nói đúng rồi!" Vương Lỗi nở nụ cười, "Lần này chúng ta đã đến đúng nơi, cho dù chỗ này không phải nơi đấu pháp năm xưa thì cũng phải có mối quan hệ gì đó. Thói quen của đám đạo sĩ mũi trâu kia đều là thích đấu pháp ở những nơi có phong thủy tốt, không thể nào sai được!"
Nếu như không phải có Vương Lỗi đi cùng, có lẽ chúng tôi cũng không biết phong thủy nơi này có vấn đề, anh ta có thể nhìn được ra rất nhiều chuyện, nhưng sẽ không đi vạch trần nó.
Hiện giờ nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi cũng thấy tin tưởng hơn nhiều, lần này chúng tôi đã không đến sai chỗ.
Vừa nghĩ đến việc sắp tiếp cận được chân tướng năm đó, tôi bất giác thấy kích động hẳn lên. Trước đây có các bậc anh hùng tiền bối, lần này thì là đám hậu bối chúng tôi.
Nếu như gặp phải người của Vu giáo, chúng tôi cũng có thể so tài phân cao thấp một phen. Tôi tuyệt đối không tin, đạo thuật của chúng tôi lại bại dưới tay tà thuật của Vu giáo bọn chúng.
Lúc này, ông lão ban nãy đột nhiên hô lên một tiếng: "Cho mời Thủy gia, quỳ!"
Ông lão vừa hô xong, toàn bộ ngư dân đều quỳ gối bên bờ sông, thẳng tắp thành một hàng. Trông thấy cảnh này, tôi không khỏi liên tưởng đến nghi thức cúng tế ở trại Cổ Miêu, cũng lạc hậu và ngu muội giống như thế!
Và điều này càng chứng tỏ cho câu nói: nơi càng nghèo thì càng cổ hủ, cũng càng hỗn loạn.
Nhưng ngay sau đó, tôi đã bị một người hấp dẫn sự chú ý. Người nọ mặc áo tơi, đội nón rộng vành, ăn mặc giống như một người đánh cá.
Trong tay người đó cầm ba nén hương, vừa đi vừa vung tiền giấy lên trời. Phía sau lưng ông ta xuất hiện một đội ngũ, tất cả đều là đàn ông, thân hình cường tráng, mình trần, da ngăm đen.
Bọn họ đi thành đôi, trên vai khiêng một người giấy. Người giấy này có nam có nữ, có già có trẻ. Nhưng tay nghề của người thợ làm vàng mã này không hề cùng đẳng cấp với tên Tả Âm và ông lão làm vàng mã lần trước, có thể nói là dân nghiệp dư mà thôi.
Nhưng chúng tôi giật mình là vì, người có thể làm người giấy, đốt hương mượn đường chắc chắn phải là người tu đạo, tuyệt đối không thể nào là người dân trong cái làng chài này được.
Khi cái người được gọi là Thủy gia này bước đến bên cạnh chúng tôi, ông ta có ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi một cái. Mặt ông ta trắng hơn đám ngư dân này nhiều, nhưng râu mọc lún phún, trông rất lôi thôi. Đặc biệt là hàm răng, vàng khè.
Nhìn dáng vẻ có lẽ khoảng năm mươi tuổi. Tôi đang ngó tư thế bước đi của ông ta, bước chân vững vàng, ánh mắt sắc bén, tuyệt đối không thể là ngư dân bình thường.
Lúc đi ngang qua chúng tôi, đôi mắt ông ta híp lại, nhưng ông ta không nói gì, vẫn tiếp tục đi đến bờ sông Long Ngâm, vừa tung tiền giấy xuống lòng sông chảy xiết, vừa hô to: "Thiên công địa đạo, thần linh sông núi! Thành tâm cung phụng, che chở thôn ta. Người sống cúng tế, thần sông bảo vệ chúng ta bình an!"
Vị Thủy gia này vừa dứt lời thì cầm ba nén hương, vái về phía sông Long Ngâm, rồi cắm ba nén hương ở trên bờ, sau đó vung tay lên, đội ngũ đàn ông khiêng người giấy ở phía sau lập tức ném người giấy vào trong sông.
Khi nghe thấy vị Thủy gia này nói tiếng phổ thông sõi như thế, tất cả chúng tôi đều giật mình không thôi, trong lòng cũng hiểu rõ một chuyện.
Vị Thủy gia này... không tầm thường!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận