Từ khi rời khỏi Miêu Vương Quan, tôi đã gặp phải không ít sơn tinh quỷ quái, và nhìn thấy được càng nhiều hình ảnh không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng so với những gì bây giờ tôi nhìn thấy thì chúng đều chẳng là gì, hoàn toàn không cùng cấp bậc. Cảnh tượng tôi nhìn thấy lúc này đủ để tôi ghi nhớ cả đời.
Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng ở phía dưới, tôi có cảm giác da gà da ốc đều nổi hết cả lên. Đầu ong ong, hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì ở sâu dưới đáy nước đột nhiên xuất hiện vô số con quỷ nước, số lượng nhiều không thể đếm xuể. Tất cả bọn chúng đều trần truồng, cả một mảng toàn một màu trắng bệch.
Đám bong bóng nổi lên chính là do lúc bọn chúng di chuyển trong nước mà ra. Nhưng đám này không khiến tôi thấy rợn người, mà chính là chiếc quan tài cực lớn được bọn chúng khiêng đi.
Chiếc quan tài đó to tầm một căn phòng. Ít nhất cũng phải to bằng hai mươi chiếc quan tài ghép lại với nhau.
Tôi chưa từng nhìn thấy chiếc quan tài nào lớn như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào quái dị như vậy, trăm quỷ khiêng quan!
Hơn nữa, đám quỷ nước này đang di chuyển về phía ông trưởng làng. Đợi đến khi chúng đi tới ngay dưới ông ấy, nắp quan tài đột nhiên mở ra một khe.
Khe đó rộng tầm một chiếc quan tài. Tôi mơ hồ nhìn thấy, bên trong quan tài có mấy hàng thi thể phụ nữ mặc đồ trắng đang nằm.
Họ nằm ngay ngắn thành từng hàng ở bên trong. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay từ trong quan tài đưa ra, kéo phắt ông trưởng làng xuống.
Lúc này ông trưởng làng đã ngất lịm, sống chết không hay. Khi nhìn thấy ông ấy bị lôi xuống, tôi không dám bơi theo cứu ông ấy, tôi lộn người, bơi thật nhanh lên trên.
Khi bơi lên, tôi còn quay đầu lại nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy đám quỷ nước khiêng quan tài trôi về phía hang đá.
Cùng với đám bùn đất lắng xuống, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng của chúng nữa. Tôi cũng không dám quay đầu lại nhìn thêm, mà bơi thẳng một mạch lên mặt nước.
"Cầm chặt mái chèo!"
Tôi vừa ngoi lên mặt nước, Thủy gia đã chìa cái mái chèo về phía tôi.
Tôi chộp lấy, ông ấy kéo mạnh, thoắt cái tôi đã lên thuyền.
Tôi nằm trên thuyền, thở hổn hển, miệng nôn ra không ít nước sông.
"Cậu nhóc, mạng cậu lớn thật đấy!"
Thủy gia vừa chống thuyền vừa quay đầu nhìn tôi, nụ cười rất khẽ.
Tôi lấy lại sức, bèn ngồi dậy, nhìn Thủy gia và hỏi:
"Thủy gia, ông biết thứ phía dưới đúng không?"
"Ừ!"
Thủy gia không phủ nhận. Ông gật đầu, nói:
"Đó là nhân quả của chính những người trong cái làng chài này. Đừng hỏi nhiều, nghỉ ngơi xong thì đưa bạn của cậu đi đi! Tôi biết cậu là người tu đạo, nhưng cậu vẫn không đủ bản lĩnh để đối phó với điều quái dị ở đây đâu!"
Thủy gia nói vậy khiến tôi càng nghi ngờ thân phận của ông ta. Nhân lúc vẫn chưa tới bờ, tôi nói thẳng:
"Thủy gia, ông không phải là người của làng chài, cũng không phải người ở tỉnh G này. Ông tới đây có lẽ không đơn giản chỉ để làm nghề vớt xác, đúng không?"
Ông ấy nhìn tôi chằm chằm một hồi rồi bật cười, hỏi ngược lại:
"Vậy cậu cảm thấy tôi tới đây để làm gì?"
Ông ta hỏi vậy khiến tôi khựng lại. Tôi giật mình một lúc rồi mới nói thẳng vào chủ đề:
"Thứ phía dưới có phải liên quan tới sự kiện đấu pháp năm xưa không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông ấy, bởi dù một người có giả vờ giỏi thế nào thì ánh mắt cũng không biết nói dối.
Nhưng nào ngờ Thủy gia lại cười rất thản nhiên. Đôi mắt không hề toát ra bất kỳ cảm xúc gì. Ông ấy nói với tôi bằng giọng đầy nặng nề:
"Cậu nhóc, đừng nghĩ quá nhiều! Khúc sông này đã có quá nhiều oan hồn rồi. Không biết sông Long Ngâm đã nhấn chết bao nhiêu người. Những thi thể trôi dạt tới đây đều chìm hết xuống hang đá bên dưới. Buổi tối xuống sông, đương nhiên sẽ bị quỷ nước lôi xuống! Người trong cái làng chài này không bao giờ xuống sông vào buổi tối đêm, chỉ có lúc thằng Hoàng nghịch ngợm, hại người hại chính mình, cuối cùng đã hại chết ông nội của nó!"
Cảnh tượng trăm quỷ nâng quan vừa rồi là do tôi tận mắt nhìn thấy. Dù bây giờ chỉ là nghĩ lại thì tôi vẫn còn thấy run sợ.
Tôi có thể hiểu được về lũ quỷ nước dưới sông, nhưng cỗ quan tài to như căn nhà thì là cái quái gì vậy? Và còn cả rất nhiều phụ nữ nằm bên trong đó nữa, tôi không hiểu được điểm này.
Tôi dừng lại rồi tiếp tục hỏi:
"Ông trưởng làng từng nói, ông có thể vớt được thi thể dưới sông Long Ngâm này lên mà vẫn bình yên vô sự. Vừa rồi, sao ông không cứu ông trưởng làng?"
"Ha ha..."
Thủy gia cười nói:
"Tôi vớt thi thể có nguyên tắc. Tôi không vớt thi thể trong chín cái hang đá ở khúc sông này. Bởi vì tôi không vớt được và bản thân tôi cũng sẽ chết. Bên trong đó hung hiểm hơn cậu tưởng tượng nhiều. Không chỉ có quỷ nước mà còn có cả sự hung hiểm đến từ hoàn cảnh xung quanh! Và điều quan trọng nhất là, tôi không bao giờ xuống nước vớt xác vào buổi tối!"
Khi Thủy gia nói tới đây thì chúng tôi cũng đã tới bờ. Tôi nhảy xuống khỏi thuyền, Tử Long vội vàng tới hỏi:
"Sơ Cửu, sao rồi? Em có sao không?"
"Em không sao!"
Giờ tôi chẳng còn tâm trạng giải thích với Tử Long, tôi chỉ muốn hỏi Thủy gia cho rõ. Nhưng ông ấy đã đi tới cạnh thằng bé Hoàng, vỗ vai cậu bé, nói:
"Hoàng à, ông nội cháu đi rồi! Về đi, ông sẽ lo tang sự cho ông cháu. Những người khác cũng giải tán đi. Trong thời gian này mọi người đừng có ra khơi. Đợi mùa nước lên qua đi rồi tính. Sáng mai mọi người hãy tới giúp thằng Hoàng một tay."
Thủy gia có vẻ là người rất tùy tính, nói xong là đi luôn. Thằng bé Hoàng nghe bảo ông nội đã đi rồi, sợ tới mức người mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Vẻ mặt thằng bé đầy sợ hãi, một lúc sau nó mới phản ứng lại, nó khóc gào lên, nhìn về đoạn sông chảy xiết khóc lóc:
"Ông nội, ông đừng đi, cha mẹ không cần con nữa, ông cũng không cần con nữa rồi! Mọi người đi cả, một mình con sống tiếp thế nào? Hu hu..."
Tiếng khóc của thằng bé Hoàng rất thương tâm. Tôi nghe mà não lòng. Nhìn thằng bé Hoàng lúc này, tôi không khỏi nhớ tới tôi ở thôn Ma Câu khi đó.
Tôi của lúc đó, cả nhà đều xảy ra chuyện, cũng không biết ông nội đã đi đâu! Lúc đó tôi tưởng như đã bị cả thế giới từ bỏ.
Khi đó tôi không biết đó là sự cô độc, chỉ biết sợ hãi không thôi.
Tôi bèn quỳ xuống bên cạnh thằng bé Hoàng, vỗ vai nó an ủi:
"Hoàng à, em là một người đàn ông, không được khóc! Ông nội không muốn nhìn thấy em như thế này đâu. Ông ấy hi vọng em có thể kiên cường, không sợ hãi như một người đàn ông!"
Những lời này là ông nội từng nói với tôi. Giờ tôi nói lại với thằng bé, nhưng cảm giác thì hoàn toàn khác nhau. Đó là sự đồng cảm với nó, cũng là sự đồng cảm với một bản thân cô độc, không có chỗ dựa khi đó.
Thằng bé Hoàng rất hiểu chuyện, sau khi khóc một lúc, nó lau nước mắt, đứng dậy đi về nhà. Tôi và Tử Long đi theo sau, cả đoạn đường không ai nói câu nào.
Sau khi về tới nhà, thằng bé Hoàng đi thẳng vào phòng nó, khóa cửa lại. Chúng tôi vừa tới nhà thì đám Long Dương cũng về tới.
Khi tôi nhìn thấy Diệp Chu Tinh, cô ta lắc đầu, nói:
"Không phát hiện ra điều gì, phải rồi, ông trưởng làng sao rồi?"
Tôi thở dài:
"Ông trưởng làng đi rồi, vì cứu cháu trai của mình."
Tôi vừa nói ra, tất cả mọi người đều thở dài. Chúng tôi không chỉ thấy đau lòng, mà nhiều hơn cả là sự thương tiếc.
"Nghỉ ngơi cả đi, ngày mai Thủy gia sẽ làm lễ cúng cho ông trưởng làng. Tới lúc đó chúng ta cũng đi xem luôn! Tiện thể, thăm dò tình hình của làng chài!"
Tôi không nói ra chuyện mình đã gặp phải. Tôi lo rằng nếu nói cho Long Dương thì sẽ dẫn tới những phiền phức không cần thiết, mà chỉ định âm thầm nói cho Tử Long và Vương Lỗi nghe.
Đêm đã khuya, tất cả mọi người đều mệt mỏi, chỉ nằm xuống một lúc là ai nấy cũng đều ngủ say.
Tử Long lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì khác nên đi ra ngoài gác đêm. Tôi cũng không ngủ được. Đợi bọn họ ngủ rồi, tôi cũng đi ra ngoài.
Tử Long đang bố trí chuông âm dương. Chuông này không có quả lắc nhưng chỉ cần có thứ gì không sạch sẽ đi qua là nó sẽ lập tức vang lên.
Bên ngoài chỉ có hai chúng tôi. Đợi sau khi Tử Long treo xong chuông âm dương, tôi mới kể cho anh ấy nghe về chuyện tôi gặp phải dưới nước.
Nhưng vừa nói được một nửa, chuông âm dương trên người Tử Long đột nhiên kêu leng keng. Nghe thấy tiếng chuông, Tử Long lập tức đứng dậy, chạy về phía sau ngôi nhà.
Tôi cũng chạy theo Tử Long. Khi chúng tôi vừa chạy đến phía sau ngôi nhà thì nhìn thấy dấu chân ướt nhẹp trên đất. Dấu chân vừa hay đi về phía bên dưới cửa sổ.
Tôi nhìn lên cửa sổ, nín thở. Trên tấm kính cửa sổ còn có một dấu tay dính máu.
Phía trên dấu tay còn viết một chữ "chạy" bằng máu rất bắt mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận