Luồng khí này không giống như quỷ khí màu trắng, không lạnh buốt, cũng không phải không màu không vị, là thứ khí màu xanh rờn, mang theo một mùi hôi thối gay mũi.
Đây chính là thi khí, khi mở nắp quan tài đều sẽ gặp phải nó. Nhưng những quan tài bình thường gần như là không thể nhìn thấy thi khí, nếu có thì cũng rất mỏng manh, càng đừng nói đến chuyện có màu xanh rờn như thế này.
Thi khí nhập vào cơ thể còn kinh khủng hơn cả âm khí, âm khí xâm nhập vào cơ thể chỉ khiến cho con người bị ốm đau một trận. Nhưng thi khí thì khác, nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì chết ngay tại chỗ, đặc biệt là loại thi khí màu xanh rờn thế này.
Cũng may Tử Long nhắc nhở tôi kịp thời, nếu không đám thi khí này sẽ xông vào cơ thể tôi. Mà thi khí này cũng chỉ xuất hiện lúc mở quan tài, sau đó thì không phải lo gì nữa. Sở dĩ mỗi khi bốc mộ phải niệm chú mở quan tài là để hóa giải thi khí và sát khí. Ban nãy tôi và Tử Long đều căng thẳng quá nên quên mất chuyện quan trọng đó.
Tôi nhìn mà lòng vẫn còn sợ hãi, đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó là lạ. Luồng thi khí bốc ra khỏi quan tài tre đột nhiên lắng xuống mặt đất bên dưới quan tài.
Rồi những thi khí này từ từ ngưng tụ lại, tựa như một đám mây mù xanh rờn, sau đó nó bắt đầu khuếch tán sang hai bên.
Nhưng khe hở giữa các quan tài quá hẹp, thi khí sau khi lắng xuống rồi khuếch tán về hai phía đã từ từ tràn tới đáy các quan tài chung quanh.
Cảnh tượng giống như mặt đất bên dưới những cỗ quan tài tre này đang bốc lên thi khí màu xanh vậy. Cảnh tượng nhìn thì rất đẹp, cũng rất mơ mộng, nhưng vừa nhìn xuống bên dưới tôi đã gai hết cả da đầu, thần kinh cả người căng cứng.
Bởi vì thi khí đã bị quan tài tre xung quanh hấp thu hết. Thi thể hút thi khí, không bật mồ sống dậy thì cũng gặp ma quỷ!
Ý thức được điều này, tôi hô lên với Tử Long: "Tử Long, cưỡng chế mở quan tài!"
"Được!" Triệu Tử Long cũng đã phát hiện ra điều dị thường, vội vàng gật đầu. Chúng tôi lại đến gần cỗ quan tài ở chính giữa đang tỏa ra thi khí, nhưng cả hai đều không dám đặt chân xuống đất, vì trên mặt đất hiện giờ đã ngập tràn thi khí.
Tôi cúi người xuống, đâm thước trấn hồn vào khe hở của nắp quan tài, Tử Long đã nhảy tới, đứng bên cạnh tôi, cũng đâm kiếm kim tiền của anh ấy vào trong.
Chúng tôi đứng trên cùng một cỗ quan tài nên nó sắp không chịu nổi trọng lượng của hai chúng tôi nữa, cứ cọt kẹt không ngừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị chúng tôi giẫm thủng.
"Mở!" Tôi không dám chần chừ thêm, hét lên một tiếng, hai chúng tôi đều cùng phát lực. Thoắt cái, nắp quan tài đã bị chúng tôi xốc lên.
Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ tình trạng bên trong, sau đó cả hai đều đứng ngẩn người ra.
Nằm trong quan tài tre này là một thi thể già nua, mặc trang phục người Miêu rộng thùng thình, trên đầu đội mũ sừng trâu, nhưng sừng trâu không phải được làm từ bạc mà là từ vàng. Vừa nhìn là có thể nhìn ra được thân phận của ông ta ở trại Cổ Miêu không hề thấp!
Tôi nhìn không ra tuổi tác của ông ta khi chết, da mặt nhăn nheo, gần như không còn tý máu thịt nào. Ít nhất cũng phải trăm tuổi trở lên. Nhưng lông mày và chòm râu vẫn không hề bị rụng mất, giống hệt như một người chỉ đang nằm ngủ chứ không phải người chết.
Hai tay ông ta đan vào nhau, đặt ngay trên bụng, ngón cái đeo một chiếc nhẫn sừng trâu cực lớn, cùng chế tạo bằng vàng.
Nhưng những thứ này chưa được coi là kì dị, kì dị nhất phải là chỗ cuống họng của ông ta mọc ra một cây nấm trông hao hao như nấm linh chi.
Nhưng mũ nấm rất nhỏ, chỉ lớn gần bằng bàn tay. Cây nấm nhìn trông giống nấm linh chi này chia thành hai nhánh tẽ sang hai bên.
Nhưng có vẻ vì cây nấm này mọc ra từ máu thịt con người, cho nên màu sắc cũng không phải là màu đen giống linh chi mà mang màu xanh rờn. Điều kì dị hơn cả chính là thi khí đều toát ra từ chính cây nấm này!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi bừng tỉnh hiểu ra, đây chính là nấm quan tài chỉ mọc ở cuống họng âm thi, cũng chính là thứ chúng tôi vất vả tìm kiếm bao lâu nay!
Có được thứ này là có thể cứu sống cha của Diệp Đường rồi!
"Là Miêu vương của trại Cổ Miêu, nhẫn sừng trâu bằng vàng, còn có cả mũ sừng trâu nữa, đây chính là những thứ tượng trưng cho Miêu vương! Miêu vương này là tổ tiên của trại Cổ Miêu, ít nhất cũng đã nằm ở trong này đến mấy trăm năm rồi! Trải qua bao phen cửu tử nhất sinh, cuối cùng chúng ta cũng tìm được nấm quan tài rồi!" Tử Long kích động hẳn lên.
Tôi cũng rất kích động, nhưng sự nguy hiểm nói cho tôi biết mình vẫn cần phải giữ được lí trí, tôi cắn răng nói: "Tử Long, chúng ta phải mau chóng lấy được thứ đó. Nếu như Miêu vương này sống lại, chúng ta không chạy thoát nổi đâu!"
"Được!" Tử Long gật đầu: "Lần trước anh đã từng lấy thi du, lần này cứ để anh làm cho."
Tôi không ngăn cản anh ấy, chỉ đành nhắc nhở anh ấy phải cẩn thận, sau đó ở bên cạnh trông chừng. Tử Long hít sâu một hơi, đầu tiên là giẫm một chân lên quan tài, sau khi đứng vững rồi mới giẫm nốt chân còn lại lên phía bên kia quan tài.
Sau khi chắc chắn mình đã đứng vững, anh ấy cẩn thận cúi xuống, hai tay chống lên hai bên thành quan tài, sau khi ổn định được thân hình thì đưa tay hái cây nấm quan tài trên cổ họng Miêu Vương!
Khoảnh khắc anh ấy đưa tay ra, tôi lo sốt vó, chỉ sợ đúng lúc này Miêu vương sẽ mở mắt ra. Đây là âm thi mấy trăm năm, chắc chắn rất khó đối phó.
Tôi không dám thở mạnh, siết chặt lấy thước trấn hồn, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chỉ cần Miêu vương này mở mắt ra thì sẽ nhảy lên đánh cho nó một cú. Tôi cũng chẳng còn kiêng kỵ chuyện người chết là thiêng liêng gì nữa.
Thần kinh tôi đã căng lên như dây đàn, thậm chí còn căng thẳng hơn cả Tử Long. Lúc nhìn anh ấy đưa tay về phía nấm quan tài, tôi cảm giác như tim mình cũng sắp ngừng đập theo luôn.
Nhưng tôi không hề nghĩ tới, lúc Tử Long chạm đến cây nấm quan tài quỷ dị này thì tự dưng ngừng lại, cả người bất động giống như bị làm phép định thân.
Tôi lấy làm lạ, lập tức lo lắng hô lên: "Tử Long, anh sao thế? Mau nhân lúc Miêu vương còn chưa tỉnh thì nhanh hái nấm quan tài xuống đi chứ!"
Lúc này Tử Long mới có phản ứng, anh ấy từ từ nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt rất kì quái, trông vừa kinh ngạc mà lại vừa bình thản. Anh ấy run lên một lúc, rồi mở miệng hỏi tôi: "Sơ Cửu, nấm quan tài này nở hoa rồi thì phải?"
"Há? Cái gì cơ? Nở hoa rồi á?!" Tôi sững sờ, thắc mắc lầm bầm một câu, rồi lại quay sang nhìn nấm quan tài mọc từ trong cuống họng của Miêu vương.
Nhưng mà tôi nhìn chừng mười giây cũng không hề thấy nấm quan tài này nở hoa gì cả, chỉ thấy nó vẫn đang tỏa ra thi khí. Phía dưới đáy quan tài tre lại chất lên một tầng thi khí dày đặc, xanh rờn.
Tôi nghi hoặc, nhíu mày hỏi lại: "Tử Long, nấm quan tài này có nở hoa đâu? Có phải anh bị hoa mắt rồi không?"
"Không đâu!" Triệu Tử Long lắc đầu, giọng chắc nịch: "Sơ Cửu, em nhìn kỹ lại xem, cây nấm quan tài này thật sự đã nở hoa rồi! Hơn nữa còn rất đẹp!"
"Ơ..." Tôi bắt đầu bị anh ấy làm cho hồ đồ, tôi híp mắt lại, cẩn thận quan sát nấm quan tài một lần nữa. Lúc vừa mới nhìn, cây nấm vẫn không hề có bất kì sự biến hóa nào, vẫn chỉ có thi khí đang không ngừng bốc lên.
Nhưng sau khi tôi nhìn một lúc, tôi cảm thấy mắt mình bắt đầu nhức mỏi, nhìn không rõ mọi thứ nữa. Ngay cả nấm quan tài hình như cũng xuất hiện thêm cái bóng chồng lên, nhưng đúng vào lúc này, tôi phát hiện ra ở giữa cây nấm quan tài thật sự đã nở ra một bông hoa nhỏ xanh mởn.
Bông hoa này chỉ có hai lá tách ra hai bên giống như cây nấm, mà bông hoa mọc ra ở giữa này trông tựa như một bông hoa hồng màu xanh lục.
Nhưng bông hoa này còn đẹp đẽ hơn cả hoa hồng, càng ngắm lại càng khiến cho người ta yêu thích, không nỡ ngắt đi. Bông hoa này giống như có một loại ma lực, khiến người ta vừa nhìn đã si mê!
Đẹp, thật sự là quá đẹp, đẹp đến mức người khác phải trầm trồ! Bên dưới bông hoa này vẫn còn đang tỏa ra làn khí màu xanh lục, tạo cảm giác như tiên khí phiêu đãng lượn lờ.
Tôi càng ngắm càng thích bông hoa này, thậm chí còn đi đến bên cạnh quan tài tre, kìm lòng chẳng đặng mà thốt lên: "Bông hoa này quá đẹp, chúng ta không thể để người khác phá hủy nó, phải bảo vệ nó cho thật tốt!"
"Đúng vậy!" Triệu Tử Long cũng mỉm cười, tán đồng ý kiến của tôi, rồi gằn giọng: "Ai cũng không được đi ngắt nó, nếu ai dám ngắt, chúng ta sẽ giết kẻ đó!"
"Đúng!" Tôi gật đầu thật mạnh: "Kẻ nào dám ngắt nó, chúng ta sẽ khiến hắn phải chết, không ai có thể phá hủy nó được."
Lúc tôi nói xong, Triệu Tử Long đã nhảy từ trên quan tài xuống, nhìn tôi một cách quỷ dị, rồi nở một nụ cười âm trầm, đồng thời đậy nắp quan tài lại...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận