Tỉnh thành cách huyện Miêu Vương không xa. Chúng tôi xuất phát vào buổi tối, chưa tới giờ Tý là đã tới huyện Miêu Vương. Tử Long hiểu rõ về nơi đây hơn ai hết. Chúng tôi cũng không để thời gian bị lãng phí, tất cả tranh thủ ăn mấy thứ xong rồi nhanh chóng đi lên núi.
Khu vực này có khá đông thầy pháp bà cốt các kiểu. Mà đoàn chúng tôi có không ít người, rất dễ bị phát hiện. Nhưng may mắn là tôi và Tử Long lớn lên trên núi từ nhỏ, biết được những con đường mòn nào có thể tới núi Miêu Vương. Như vậy có thể tránh việc phải đi đường chính, cũng sẽ không dễ bị người khác phát giác.
Phía sau núi Vương Miêu đúng là có quán trọ tử thi, đến cả tin tình báo của Diệp Chu Tinh cũng đã thăm dò rất rõ ràng, đám người xuất quỷ nhập thần này đều tập trung ở quán trọ tử thi.
Điều mà bây giờ chúng tôi cần làm chính là mau chóng tìm được quán trọ tử thi phía sau núi Miêu Vương. Tôi và Tử Long không còn mặt mũi nào để đi qua Miêu Vương quan nên đã tìm một con đường khác lên núi.
Mỗi một gốc cây ngọn cỏ ở núi Miêu Vương này đều quá quen thuộc với chúng tôi, không có ai hiểu rõ núi Miêu Vương bằng chúng tôi. Dựa vào tốc độ như lúc trước thì chẳng mấy chốc chúng tôi có thể lên được tới đỉnh núi.
Nhưng núi Miêu Vương rất dốc, xe không thể đi lên. Chúng tôi đành giấu xe dưới chân núi, sau đó mới leo bộ lên. Cả đội có mười mấy người, động tĩnh không hề nhỏ. Tôi để Tử Long đi trước dẫn đường, tôi bọc hậu ở sau. May có ánh trăng nên cũng không cần bật đèn.
Đoàn người chúng tôi âm thầm đi lên núi. Người đông, đương nhiên tốc độ sẽ chậm hơn. Đợi đến khi leo lên tới đỉnh thì đêm đã khuya.
Đã vào cuối thu, buổi đêm nhiệt độ tương đối lạnh. Lâm Y Y đi cùng tôi ở phía sau! Trên đường đi, tôi thường khe khẽ kể lại chuyện tôi và Tử Long lớn lên ở đây, có những chuyện khôi hài, có những chuyện đao to búa lớn, nhưng tuyệt đối không có chuyện chúng tôi tức giận với nhau.
Lâm Y Y nghe với vẻ rất hứng thú. Cô cười ngây ngô với tôi, rồi lại trầm tư với tôi nhưng tôi cũng phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ. Khi cô ấy ở bên cạnh, tôi cảm thấy trong lòng rất kiên định, cũng không biết tại sao.
Cảm giác kiên định này là sự kiên định tới từ sâu trong nội tâm. Theo lý mà nói, cô ấy ở bên cạnh, tôi phải bị phân tâm, phải lo lắng nhưng cảm giác này lại rất kỳ lạ. Cô ấy càng ở gần, tôi lại càng cảm thấy vững lòng, càng thấy bình lặng.
Chuyện gì thế này?
Khi tôi đang cảm thấy ngờ vực thì Tử Long đi ở phía trước dẫn đoàn đột nhiên dừng lại, nói:
"Hiện tại chúng ta đã tới đỉnh của núi Miêu Vương rồi. Đây là nơi tôi và Sơ Cửu lớn lên. Nhưng khu vực phía sau núi thì chúng tôi chưa đi tới bao giờ. Tôi từ nhỏ đã lớn lên trong núi Miêu Vương, sư phụ cảnh cáo tôi vô số lần, nói nơi đây rất nguy hiểm! Cho nên, đoạn đường tiếp theo mọi người phải hết sức cẩn thận. Đây cũng là nơi các thầy pháp thường xuất hiện, đừng để mình trúng phải đạo thuật của người ta!"
Tôi cũng chỉ biết sơ qua về tình hình phía sau núi Miêu Vương. Năm đó, tôi thường lên núi tu luyện chân khí nhưng chưa từng xuống núi từ phía sau bao giờ.
Phía sau núi Miêu Vương là những dãy núi dài miên man. Ở cái vùng Tây Nam này, ngoài núi ra cũng có gì khác. Đây là ưu thế trời ban, cũng chính vì ưu thế đó mới tạo cho khu vực Tây Nam một lớp màng che đầy thần bí. Thầy cản thi, nuôi cổ, hàng đầu, lạc hoa động nữ, thảo quỷ bà, thợ thổ... Thứ gì cũng có.
Nhưng càng là thứ thần bí thì càng nguy hiểm. Bởi vì những thứ đó đều có những điều cấm kỵ mà con người không thể phạm vào. Kẻ vi phạm, sẽ phải chết!
Sau khi dặn dò xong, Tử Long cùng Diệp Chu Tinh đi trước dẫn đường. Bác Diệp phụ trách dẫn dắt đệ tử của Diệp gia. Đám đệ tử này nhìn là biết bình thường chưa từng trải qua sóng gió gì, dọc đường cứ á ố liên tục, nhìn cái gì cũng thấy ngạc nhiên.
Điều tôi lo lắng nhất chính là, nếu bọn họ thật sự gặp phải những thầy pháp có bản lĩnh, sợ rằng còn không kịp khóc chứ đừng nói tới việc tìm thấy cái quán trọ tử thi thần bí kia.
Tốc độ xuống núi nhanh hơn rất nhiều. Hình như Diệp Chu Tinh và Tử Long đang âm thầm so bì. Cô ta không ngừng so tốc độ với Tử Long nhưng cô ta nào đâu biết rằng, chúng tôi lớn lên ở nơi đây, đương nhiên cô ta không thể sánh bằng.
Nhưng như vậy cũng vừa hay gia tăng tốc độ của chúng tôi. Đợi khi đi tới sườn núi, hai người họ mới dừng lại. Hiện tại chúng tôi đang ở vùng đất bằng ở sườn núi Miêu Vương, xung quanh vẫn là những ngọn núi lớn, không thấy được điểm tận cùng. Ánh trăng từ trên cao phủ xuống, chiếu sáng khu vực xung quanh chúng tôi.
Tử Long đang dò đường, anh ấy nhìn khe núi phía trước một lúc rồi nói:
"Ở đây chỉ có con đường đi xuyên qua khe núi này thôi. Nếu đi những con đường khác thì sẽ rất dễ bị lạc, mọi người định thế nào?"
Tôi cũng quan sát khe núi trước mặt. Khe núi này ở ngay phía trước mặt, cách chỗ chúng tôi chưa tới năm trăm mét, nằm giữa hai ngọn núi lớn.
Nó không quá hẹp, rộng tầm bốn, năm mét, địa thế cũng rất bằng phẳng. Còn ngọn núi to hai bên thì giống như những bức tường dựng đứng được đẽo gọt, lộ ra những tảng nham thạch đẹp đẽ, thi thoảng có thể nhìn thấy vài cây lê gai (cây cili) mọc ra trên vách đá.
Nhưng lên trên một đoạn thì hai ngọn núi này bắt đầu dựa vào nhau, càng lên cao thì đỉnh của hai ngọn núi càng chụm lại sát hơn, khi tới đỉnh thì chỉ còn lại một khe hở chừng bàn tay.
Nhìn từ góc độ của chúng tôi vừa hay có thể nhìn thấy hình ảnh của một đường trời, cũng chính là một tuyệt tác của tự nhiên.
"Không còn đường khác nữa rồi, chúng ta đi qua khe núi thôi. Dù sao lần này tới cũng là để đối đầu với bên quán trọ tử thi, gặp sớm gặp muộn cũng có khác gì nhau đâu?"
Diệp Chu Tinh cũng quan sát một lúc mới đưa ra quyết định.
Cô nói xong, bác Diệp cũng gật đầu, nói với đệ tử của Diệp gia ở phía sau:
"Càng là nơi hẻo lánh thì chuyện tà dị càng nhiều! Mọi người chưa được chứng kiến bộ mặt thật sự của Đạo môn, lần đi này, có thể sống sót trở về thì tu vi chắc chắn sẽ tăng lên. Người tu đạo không được sợ chết, dù có chết thì cũng là tích âm đức!"
Bác Diệp nói thẳng với bọn họ, những đệ tử này đều đồng loạt gật đầu, cung kính đáp lời:
"Được ạ, bác Diệp!"
Sau khi thương lượng xong, chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Trời mỗi lúc một tối, xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Đợi đến khi đi tới lối vào khe núi, Tử Long đột nhiên kêu mọi người dừng lại.
Tôi bọc hậu phía sau, nghe anh ấy hô dừng lại, tôi bèn đi tới trước, anh ấy mới nói tiếp:
"Phía trước có gian nhà tranh, mọi người ở đây đợi, tôi đi xem sao!"
Tử Long nói xong rồi đi tới gần căn nhà để quan sát. Tôi cũng nhìn thấy căn nhà tranh đứng sừng sững ở đó. Nhìn nó có vẻ rất cũ nát, xung quanh còn có tường rào bằng tre đã bị đổ một nửa, nhìn giống như đã lâu không có ai ở.
Nhưng khi tôi lấy la bàn bát quái ra thì thấy bên trong có âm khí tỏa ra, có lẽ có thứ gì đó không sạch sẽ. Tử Long cũng đã phát hiện ra. Anh ta đi vòng quanh căn nhà một vòng rồi quay lại.
Tử Long chưa về tới nơi thì bác Diệp đã nói vài câu với anh ấy. Tôi cũng không nghe thấy được, chỉ thấy Tử Long gật đầu. Sau đó bác Diệp mới chỉ vào hai đệ tử của Diệp gia, nói:
"Hai cậu vào trong xem thử đi, nếu có thứ gì không sạch sẽ thì để bọn họ rời đi. Nếu bọn họ muốn hại người thì bắt mang về!"
Tôi hiểu ý của bác Diệp. Ông ấy muốn rèn giũa cho những đệ tử của Diệp gia, có thể nói là hết lòng suy nghĩ cho người khác. Bọn họ trước giờ luôn trong trạng thái an nhàn, hưởng thụ, không hề học được thứ gì có tác dụng thực sự.
Sau khi bọn họ cầm pháp khí đi về phía căn nhà tranh, tôi cũng đi tới, nói:
"Càng là nhà không có người ở thì càng dễ thu hút âm hồn, nhất là nhà cổ! Vào nhà đã lâu không có người ở hoặc là vào nhà đã từng có người ở, đầu tiên phải bái thần cửa. Vào cửa không bái thần, âm hồn sẽ bám vào người, chẳng mấy chốc sẽ sinh bệnh, gặp xui xẻo. Quy tắc vào cửa, tam thỉnh tam giáo, tiên lễ hậu binh!"
Tôi nói rất to, cố ý nhắc nhở bọn họ. Nghe tôi nói vậy, hai đệ tử của Diệp gia càng rảo bước nhanh hơn, một tay cầm kiếm gỗ đào, hướng về phía cửa khấu đầu rồi mới đạp mở cửa.
Khoảnh khắc bọn họ đạp cửa, cánh cửa rầm một cái đã đóng lại. Có âm khí! Đạo hạnh không sâu, chỉ là cô hồn dã quỷ bình thường chiếm lấy ngôi nhà không có người ở.
Trong hai người, có một người có phần nhát gan, người còn lại thì mạnh dạn hơn. Cậu ta sải bước ra trước, chĩa kiếm gỗ đào vào cửa, quát to:
"Người có nhà của người, quỷ có nhà của quỷ, người quỷ khác nhau, nước giếng không phạm nước sông, mau mau rời đi, nếu không sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!"
Sau khi đệ tử Diệp gia quát xong, căn nhà tranh yên lặng đột nhiên nổi gió. Cơn gió âm này rất lớn, cũng rất mạnh. Toàn bộ cỏ tranh lợp trên nóc nhà đều bị thổi bay lên. Những cành trúc dùng làm thân nhà bị thổi đập vào nhau cành cạch!
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy cây kim trong chiếc la bàn chuyển động, chỉ về phía cánh cửa ra vào của căn nhà tranh.
Tôi nhìn về phía cánh cửa, lúc này mới phát hiện có một cặp quạ đen đậu dưới mái hiên của căn nhà, còn liếc nhìn chúng tôi. Chúng đứng ở chỗ khuất, nếu không chú ý thì căn bản không phát hiện ra.
Khi tôi phát hiện ra cặp quạ này thì bọn chúng đã đập cánh bay vọt xuống, lao thẳng về phía đỉnh đầu của đệ tử Diệp gia, ị bẹt một cái, phân chim rơi chính xác xuống vai của hai người đệ tử.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này tôi lập tức sững người, vội vàng hét lên với bọn họ:
"Chạy!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận