Thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi nhìn vào miệng lỗ cây khô. Nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng bên trong, da đầu tôi liền tê dại, còn toàn thân thì không rét mà run.
Ánh trăng chiếu thẳng vào bên trong lỗ cây. Khi tôi nhìn vào thì thấy một cỗ quan tài nhỏ nhắn và tinh xảo nằm ở giữa.
Cỗ quan tài được bao phủ chi chít bởi những con cổ trùng. Không đúng, không nên nói rằng nó bao phủ bởi cổ trùng, mà phải là cỗ quan tài này được tạo ra từ vô số cổ trùng chồng chất lên nhau.
Số lượng cổ trùng dày đặc thật sự khiến người ta nhìn vào lại cảm thấy không thoải mái. Nhưng đám cổ trùng này có vẻ đang ngủ say, chưa bị đánh thức.
Chiếc quan tài được dựng đứng, tôi không thể nhìn thấy rõ người bên trong quan tài, chỉ có mép chiếc áo choàng đen bị lộ ra ngoài. Chiếc áo choàng đen đó chắc là của Diệp Đường.
Tôi hít mạnh mấy hơi, nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm đi vài phần. Tôi mới nghiến răng, nhắm mắt bò vào lỗ cây.
Ngay khi tôi trèo vào bên trong cây khô, từng cơn gió mang theo thứ mùi tanh nồng từ bên trong cứ thốc lên. Mùi hôi thối này phát ra từ đám cổ trùng, xộc thẳng vào mặt khiến tôi không thể mở nổi mắt.
Có những cọc gỗ ở trên vách của hố cây này, chắc hẳn để tiện cho người ra vào. Tôi giẫm lên những cọc gỗ đó, từ từ trèo xuống.
Mỗi một bước tôi đều rất cẩn thận. Tôi sẽ kiểm tra khả năng chịu tải của cọc gỗ trước khi giẫm xuống. Bởi chỉ cần không cẩn thận bước hụt chân một cái thôi, tôi sẽ ngã xuống, đập trúng cỗ quan tài.
Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, khẽ khàng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, tôi không dám tạo ra tiếng động lớn. Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ chết thê thảm như thế nào nếu đám cổ trùng này tỉnh lại.
Lúc này, tôi đã chẳng khác gì đang cưỡi trên lưng cọp.
Càng leo xuống thì càng gần cỗ quan tài hơn. Mùi hôi thối của đám cổ trùng cũng ngày càng nồng nặc hơn. Tôi đã nôn khan mấy lần, bị sặc đến chảy cả nước mắt.
Cái lỗ cây này chỉ sâu khoảng bảy tám mét, nhưng tôi đã tốn mấy phút đồng hồ để trèo xuống. Cuối cùng, khi đến được phía trên của quan tài tôi mới dừng lại, đứng vững trên cọc gỗ, sau đó hít thở mấy cái thật sâu.
Sau khi hơi thở ổn định, tôi mới cúi xuống xem. Giống như Lâm Y Y đã nói, đây là quan tài cổ trùng, không phải là quan tài làm bằng gỗ hoặc đá, mà là một cỗ quan tài được hình thành bởi hàng ngàn con cổ trùng xếp chồng lên nhau.
Những con cổ trùng này trông như bọ cánh cứng, không chỉ có cánh mà cơ thể của chúng cũng trong suốt. Bây giờ tôi đang ở trên đỉnh quan tài, chặn mất ánh trăng bên ngoài. Tôi nghiêng đầu qua một bên để ánh trăng chiếu rọi đám cổ trùng ở trên cùng.
Khi có ánh sáng chiếu vào tôi mới phát hiện, cơ thể của đám cổ trùng này không phải trong suốt mà có màu đỏ tươi, như thể kết cấu của toàn bộ cơ thể được làm từ máu tươi.
Từ cơ thể trong suốt đỏ như máu đó, tôi còn thấy được cả những dây thần kinh màu trắng bên trong. Đây hình như là cổ huyết, người bị trúng cổ huyết thì toàn bộ cơ thể sẽ biến thành một bãi máu.
Khi nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình.
Cỗ quan tài này chiếm hơn một nửa không gian trong lỗ cây. Tôi chỉ có thể cúi đầu xuống mới có thể nhìn thấy được người bên trong. Tôi giắt thước trấn hồn vào thắt lưng, hai tay nắm ngược lấy cọc gỗ, cố gắng rướn người hết mức để cúi đầu xuống. Tôi phải cúi xuống ngang eo mới có thể thấy rõ người nằm bên trong.
Không đúng, không nên nói là nằm, mà là một người đứng trong cỗ quan tài, vì quan tài này đang dựng đứng. Người bên trong chắc chắn là Diệp Đường, nhưng mặt cô ấy bị che bởi một tấm lụa đen.
Tôi không dám buông hai tay ra, chỉ đành đứng thẳng dậy trước đã, rồi ngậm thước trấn hồn ngang trong miệng. Một lần nữa, hai tay tôi nắm ngược lấy cọc gỗ phía sau, đầu tôi lại cúi sâu xuống, rồi mới dùng thước trấn hồn ngậm trong miệng để vén tấm lụa đen trên mặt Diệp Đường lên.
Tấm lụa đen vừa được vén lên, người xuất hiện trước mặt tôi chính là Diệp Đường! Cô ấy mặc một bộ áo quần màu đen làm nổi bật làn da trắng như ngọc.
Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, hàng mi dài rung rinh, viền mắt cũng được đánh phấn đen làm tăng thêm vẻ kiều diễm.
"Diệp Đường..." Tôi thử gọi một tiếng thật khẽ, lập tức khuôn mặt của Diệp Đường khẽ co giật, đặc biệt là hàng mi dài còn rung rung.
"Diệp Đường có phản ứng, điều đó có nghĩa là cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bị cổ trùng nuốt chửng!" Nghĩ đến đây thì tôi mừng thầm trong lòng, chuẩn bị tiếp tục gọi cô ấy.
Nhưng sau đó tôi cảm thấy đôi cánh của đám cổ trùng nhúc nhích, ngay khi đôi cánh của chúng động đậy, ánh sáng đỏ trong cơ thể chúng thẩm thấu ra ngoài, như thể chúng đang thở, hoặc là như thể chúng sắp tỉnh dậy.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không dám cử động, cũng không dám gọi nữa, thậm chí là không dám hít thở. Sau khi đợi khoảng mười giây, đám cổ trùng này mới yên phận trở lại.
Tôi nghiến răng, lại tiếp tục gọi: "Diệp Đường, tỉnh lại, tôi là Sơ..."
Tôi còn chưa dứt lời thì đã thấy phần bụng của Diệp Đường đột nhiên sáng lên, hình như đó là âm cổ. Tôi còn chưa kịp phản ứng, hàng ngàn con cổ trùng trước mặt tôi như thể đều mở mắt ra. Những đôi mắt đỏ như máu đó làm tôi sợ chết khiếp.
Không ổn rồi, bọn chúng sắp tỉnh dậy!
Ngay khi tôi vừa nhận ra điều này, Diệp Đường bỗng mở to mắt. Ánh mắt đó, vô cùng xa lạ và lạnh lùng, cho tôi một ảo giác rằng mình đang nhìn thấy tiên linh bà.
Đặc biệt khi cô ấy nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào đó, khóe miệng cô ấy còn nhếch lên một cách quỷ dị.
Chết tiệt!
"Sơ Cửu, đi đi, không cần lo cho tôi." Khuôn mặt của Diệp Đường vô cùng dữ tợn, giống như âm cổ sắp nuốt chửng cô ấy hoàn toàn, nhưng cô ấy vẫn dùng tia ý thức cuối cùng để bảo tôi chạy.
Gần như cùng lúc, tôi nghe thấy một loạt tiếng "ù ù", là tiếng vỗ cánh của đám cổ trùng.
Giây tiếp theo, đó như là tiếng hít thở của cổ trùng. Ngay khi tôi nghe thấy hai thứ âm thanh này, da đầu tôi như tê liệt, không để ý đến những thứ khác nữa, lập tức đứng thẳng dậy rồi trèo ngay lên phía trên.
Tôi trèo thẳng ra khỏi lỗ cây mà không dám dừng lại lấy một giây, rồi men theo thân cây nhảy xuống, chỉ vài cái nháy mắt, tôi đã nhảy xuống tới mặt đất.
Bác Diệp và Lâm Y Y chạy về phía tôi. Bác Diệp vội hỏi han: "Sơ Cửu, thế nào rồi?"
Tôi nhìn chằm chằm vào miệng lỗ cây khô, không thấy đám cổ trùng bay ra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi nhìn bác Diệp, áy náy lắc đầu nói: "Bác Diệp, cháu đã cố hết sức rồi!"
"Ừ! Bác biết, không liên quan đến cháu. Mặc dù tiểu thư đã bị tiên linh bà cướp mất cơ thể và tuổi thọ, nhưng ít nhất cô ấy vẫn còn sống. Quay về rồi tìm cách, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã!" Bác Diệp an ủi tôi.
Tôi định quay đi thì Lâm Y Y nhìn về phía tôi, nói: "Anh Cửu, mọi người có thể dẫn em đi cùng không?"
Tôi thấy Lâm Y Y đáng thương như vậy, trong lòng cũng rất muốn bảo vệ cô ấy, nhưng rồi tôi đành phân tích cho cô ấy hiểu: "Y Y, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt và tính kế lẫn nhau. Tốt nhất là em nên ở lại làng Cổ Miêu của em, sống một cuộc sống hạnh phúc suốt đời."
"Anh Cửu, em không thích nơi này. Bây giờ tất cả bọn họ đều biết em có thể nói tiếng Hán, người dân trong làng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em. Với lại em cũng không muốn thấy mẹ làm hại người nữa. Anh Cửu, anh đưa em ra ngoài đi?" Hai mắt Lâm Y Y ngấn lệ nhìn tôi.
Tôi thấy cô ấy như vậy, trong lòng rất do dự, tôi bèn nhìn bác Diệp. Bác Diệp gật đầu nói: "Sơ Cửu, đưa Y Y ra ngoài đi. Thân phận của cô ấy đã bị lộ, người trong làng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ấy, sẽ đem cô ấy tế cây thần. Với lại cô ấy từng cứu bác. Sau khi ra ngoài, bác có thể để cô ấy ở lại nhà họ Diệp để bảo vệ cô ấy!"
Tôi thấy bác Diệp cũng đồng ý rồi, chỉ đành gật đầu nói: "Bác Diệp, bác đưa Y Y đi trước đi!"
Bác Diệp lập tức giật mình hỏi tôi: "Sơ Cửu, cháu không đi cùng luôn sao?"
"Bây giờ cháu chưa thể đi được!" Tôi lắc đầu, cười nói: "Chưa tìm được Tử Long, cháu sẽ không rời đi. Cháu với anh ấy thân như anh em ruột, anh ấy quan trọng với cháu hơn cả bản thân mình! Bất kể anh ấy đã chết hay còn sống, cháu cũng phải sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Bây giờ, đối với Diệp Đường, cháu đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng Tử Long, cháu nhất định phải tìm thấy anh ấy!"
"Hầy!" Bác Diệp thở dài, nhìn Lâm Y Y nói: "Y Y, cháu xuống núi đợi trước, bác với Sơ Cửu tìm thấy Tử Long rồi sẽ đi tìm cháu. Nếu chúng tôi không đến, cháu nên quay lại làng thôi."
Bác Diệp không đi, Lâm Y Y cũng không đi, lắc đầu bĩu môi nói: "Anh Cửu không đi em cũng không đi!"
"Cô bé ngốc!" Tôi bất lực cười, thấy bọn họ cố chấp muốn ở lại cùng, tôi chỉ có thể nhìn bác Diệp nói: "Được, bác Diệp, vậy bác ở lại giúp cháu một tay! Cháu muốn dùng thuật Thiên Lôi, bổ đôi cái cây khô này!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận