Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 22: Ảnh hưởng từ linh hồn

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:18:44
Triệu Tử Long đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến tôi sững sờ. Tôi ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Tử Long, anh hỏi tên của ông nội em làm gì?”
“Em đừng hỏi, cứ nói cho anh biết là được, rốt cuộc tên thật của ông nội em là gì?” Triệu Tử Long nói rất nghiêm túc, mặt mày đăm chiêu.
Tôi thấy tình hình không đúng, vội vàng trả lời: “Tên thật của ông nội em hình như là Lý Thừa Chí, nhưng mọi người trong thôn đều gọi ông là ông Lý!”
“Vậy là khớp rồi, nhưng chuyện này rốt cuộc là sao?” Ai ngờ tôi vừa nói tên thật của ông nội ra thì Triệu Tử Long bắt đầu nôn nóng, cau mày không biết đang nghĩ gì. Nhưng có vẻ như anh ấy nghĩ không ra, vẻ mặt trông rất đau khổ.
Tôi cũng thực sự bối rối, bèn đi đến bên cạnh nhìn hình nộm, nào ngờ lại nhìn thấy một thứ rất kỳ quái.
Sau lưng hình nộm viết tên thật của ông nội tôi, Lý Thừa Chí. Cái tên này được viết bằng máu, viết ở một chỗ rất khó nhìn thấy được.
Nếu lúc nãy Triệu Tử Long không phát hiện ra, tôi chắc chắn cũng sẽ không biết rằng tên của ông tôi được viết ở sau lưng hình nộm. Cái tên này chắc chắn là do anh em Tả Âm Hữu Dương viết.
Nhưng tại sao bọn họ phải làm như vậy?
Tôi còn đang nghi hoặc, Triệu Tử Long đột nhiên nhìn tôi nói: “Sơ Cửu, em kể lại cho anh biết tất cả những chuyện mà hôm đó hai người làm vàng mã kia đã làm, càng chi tiết càng tốt.”
Tôi ừ một tiếng rồi bắt đầu kể lại chi tiết mọi chuyện đã xảy ra cho Triệu Tử Long nghe. Sau khi anh ấy nghe xong, đột nhiên vỗ đầu một cái, cười ha hả nói: “Sơ Cửu, anh biết rồi, anh biết ông nội em đang ở đâu rồi!”
Tôi càng thêm bối rối hơn khi thấy anh ấy nói vậy, vội vàng hỏi: “Anh Tử Long, rốt cuộc ông nội em đang ở đâu?”
Triệu Tử Long mỉm cười hì hì, ra vẻ thần bí nói: “Sơ Cửu, bây giờ anh đưa em đi tìm ông nội em! Ông ấy và sư phụ anh không sao hết, bọn họ đang trốn mà thôi.”
Sau khi nói xong, Triệu Tử Long đốt cháy hình nộm, vui mừng lẩm bẩm: “Chính là hình nộm chết tiệt này thiếu chút nữa đã hại chết em, cũng thiếu chút nữa hại chết sư phụ anh với ông nội em. Tuy nhiên, cũng chính vì hình nộm này mà anh đã tìm thấy tung tích của sư phụ. Chết tiệt…”
Nào ngờ, khi Triệu Tử Long nói tới đây thì hình như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt anh ấy lập tức trắng bệch, cả người ngây ra. Tôi thấy anh ấy trở nên bất thường, đang định hỏi thì anh ấy đã tỉnh táo lại, quát bảo tôi mau xuống núi, còn bản thân cũng đã chạy trước.
Tôi cho rằng có điều gì đó quái dị sẽ xảy ra, trong lòng cũng giật thót, không hỏi han gì thêm mà chỉ cắm đầu chạy theo anh ấy xuống núi.
Triệu Tử Long chạy rất nhanh, có vẻ rất lo lắng, cũng không buồn dừng lại chờ tôi. Hồn mệnh của tôi vừa mới quay trở lại cơ thể, sức lực vẫn chưa hồi phục. Tôi vất vả đuổi theo ở phía sau, nhưng vẫn bị bỏ lại một khoảng cách rất xa.
Vừa chạy vào thôn thì tôi đã không thấy bóng dáng anh ấy đâu. Khi tôi chạy đến cửa thôn mới thấy anh ấy đang quỳ trước đống tro tàn, nước mắt chảy dài, nhưng không khóc thành tiếng.
Trước mặt anh ấy là một đống gỗ đã bị đốt cháy chỉ còn lại tro tàn, còn một số mảnh gỗ chưa cháy hết chất thành một đống.
Đây là nơi mà trưởng thôn đã cho người thiêu những chiếc quan tài đêm qua. Sau rồi mưa to, cuốn trôi tro tàn chảy ra khắp nơi, thậm chí còn chảy cả xuống dòng sông của thôn.
Tôi có thể cảm nhận được, lúc này Triệu Tử Long rất đau lòng, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc. Trong ấn tượng của tôi, anh ấy luôn mạnh mẽ chính nghĩa, giống như một người đàn ông chín chắn.
Nhưng hiện tại anh ấy lại đau lòng rơi nước mắt tại nơi mấy chiếc quan tài bị thiêu. Anh ấy… rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy?
Tôi vẫn chưa kịp hiểu ra thì đã thấy Triệu Tử Long dập đầu ba cái trước đống tro tàn, nghiến răng nói: “Sư phụ, con nhất định sẽ quay lại, chính tay con sẽ đâm chết tên khốn nạn đó! Sơ Cửu, qua đây dập đầu tạm biệt ông nội em đi!”
Tôi bị hành động của anh ấy làm cho hồ đồ hết cả, vội hỏi: “Tử Long, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Triệu Tử Long nghiến răng, nén nước mắt nói: “Sư phụ của anh và ông nội của em, bọn họ không bị sao cả, chẳng qua là họ trốn trong mấy cỗ quan tài ở nhà em! Nhưng bây giờ đã bị người dân trong thôn đốt cháy thành tro hết rồi!”
Khi Triệu Tử Long nói tới đây, anh ấy đấm một cú xuống đất, cơ thể run lên vì tức giận. Còn tôi nghe thấy đáp án, chỉ có cảm giác giống như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt cả đầu óc đều trống rỗng, tôi hoàn toàn không tin rằng đây là sự thật.
“Không thể nào, Tử Long, có phải là anh đoán sai không? Hai người họ làm sao lại trốn trong quan tài? Em không tin.” Tôi không tin chuyện này. Nếu tối hôm đó ông nội và ông Tiêu Dao Tử không xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ đến tìm chúng tôi, tuyệt đối sẽ không trốn trong quan tài.
Triệu Tử Long lắc đầu, đứng dậy, nhìn tôi nói với giọng đầy nặng nề: “Sơ Cửu, bọn họ chết rồi, bị những người trong thôn của em thiêu chết! Hình nộm đó không phải muốn dẫn dụ mẹ của em ra, mục đích thật sự của nó là tìm ông nội em. Tóc bạc mà em nói chính là tóc của ông nội em. Tóc và da của cơ thể đều có linh hồn. Hơn nữa, sau lưng hình nộm còn viết tên thật của ông em bằng máu, hình nộm có thể giấu hồn cũng có thể tìm hồn. Hai thợ làm vàng mã đó muốn thông qua hình nộm để truy tìm tung tích của ông nội em. Đêm hôm đó, chắc chắn sư phụ của anh và ông nội em đã gặp phải điều gì buộc họ phải trốn vào trong quan tài. Nhưng họ làm như vậy chắc chắn là có mục đích? Đều tại anh, lúc đó không nghĩ đến điểm này, mới khiến cho sư phụ và ông của em bị thiêu sống trong quan tài!”
Nghe Triệu Tử Long giải thích tôi mới bỗng nhiên hiểu ra. Hèn chi lúc tôi đi theo hình nộm đó cứ có cảm giác hình như nó không phải đi dụ mẹ tôi, mà là đang muốn tìm thứ gì.
Còn cả nhúm tóc bạc kỳ lạ đó, tôi nên sớm nghĩ đến mới phải. Tại sao bây giờ tôi mới hiểu ra? Đều trách tôi quá ngu xuẩn, quá ngốc nghếch!
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy rất có lỗi. Tôi quỳ phịch xuống trước đống tro tàn, liên tục tát vào mặt mình, “Ông nội, ông Tiêu Dao Tử, đều là do con hại hai người, nếu con thông minh một chút, thì hai người sẽ không bị thiêu chết! Là con liên lụy hai người, hu hu…”
Tôi càng khóc càng đau lòng, Triệu Tử Long kéo tôi đứng dậy, quát: “Đừng khóc nữa, không phải tại chúng ta ngốc, mà là bọn người đó quá âm hiểm, xảo quyệt, chúng ta đấu không lại bọn chúng. Đi thôi, thu dọn đồ đạc, anh sẽ đưa em rời đây ngay lập tức. Sư phụ của anh và ông nội em đã chết rồi, bọn chúng sẽ càng không kiêng dè gì, có thể đến giết em bất cứ lúc nào. Anh không phải là đối thủ của bọn chúng, chỉ có cố gắng xông ra khỏi thôn trăm quỷ bao vậy này, xem có thể chạy thoát được không!”
Khi Triệu Tử Long kéo tôi đứng lên, tôi nắm lấy một nhúm tro tàn ướt nhẹp bỏ vào túi áo, trong lòng thầm thề: Ông nội, ông Tiêu Dao Tử, nếu con có thể sống sót ra ngoài, con nhất định sẽ tìm bọn chúng báo thù. Cho dù có đến chân trời góc bể, dù chết con cũng sẽ quyết không bỏ qua.
Tôi không có gì để thu dọn, chỉ có một vài bộ quần áo rách, nhưng tôi muốn quay lại để nhìn nhà tôi lần cuối. Suy cho cùng, lần này đi không biết có còn mạng sống để quay lại không.
Trên đường trở về nhà, chúng tôi gặp một đám trẻ con đang chơi đùa. Trong đó có một bé gái thấy mắt Triệu Tử Long và tôi đều đỏ, bèn kéo tay chúng tôi, lấy ra hai viên kẹo từ trong túi: “Anh ơi đừng khóc nữa, ăn viên kẹo thì sẽ không sao rồi!”
“Cảm ơn em!” Triệu Tử Long nhận lấy viên kẹo, xoa đầu em gái, cười nói câu cảm ơn.
Khi tôi nhìn thấy viên kẹo được bọc bởi giấy da bò, bỗng nhiên giật mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tử Long, viên kẹo đó lúc trước là hai tên làm vàng mã kia đưa cho đôi đồng nam đồng nữ ăn.”
Triệu Tử Long nghe tôi nhắc nhở, lập tức dùng mũi ngửi thử, ngay tức thì cau mày nói: “Được làm từ dầu của xác chết và thịt người!”
“Cái gì? Thịt người?!” Tôi hoảng sợ, buộc miệng thốt ra, lo lắng bị người khác nghe thấy, lập tức thấp giọng nói: “Là hai tên thợ làm vàng mã Tả Âm Hữu Dương bày trò, bọn chúng định làm gì? Tử Long, những đứa trẻ này vô tội, có thể đem bọn chúng đi không?”
“Không được!” Triệu Tử Long bất lực lắc đầu, thở dài nói: “Nói thật với em, Sơ Cửu, đạo hạnh của anh không đủ, không cứu nổi bọn chúng. Với lại, bọn Tả Âm Hữu Dương cũng là người tu đạo. Bọn chúng biết báo ứng rất lợi hại, chắc hẳn sẽ không giết sạch người trong thôn, tăng thêm nghiệp chướng! Vả lại, anh có thể đưa em sống sót ra ngoài hay không cũng khó mà nói trước được!”
Triệu Tử Long đã không có cách nào rồi, ông nội của tôi và sư phụ của anh ấy đều đã bị thiêu chết. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi trở về nhà mình, lật tung một lượt nhưng cuối cùng cũng không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ khóa cửa rồi vội vã đi về phía bờ sông với Triệu Tử Long.
Nhưng khi chúng tôi chạy ra sông, cảnh tượng trước mặt khiến Triệu Tử Long và tôi như hít phải một hơi lạnh!

Bình Luận

0 Thảo luận